Tiết tử
Ta cũng không biết vì sao vẻ ngoài của phụ thân ta lại còn đẹp mắt hơn cả nữ nhân.
Cụp mắt xuống, bộ dáng uể oải kia in vào trong làn nước. Khuôn mặt tinh xảo vô song, mặt mày xinh đẹp, mũi thẳng, môi mặc dù hơi đỏ quá mức nhưng lại nhỏ nhắn mê người. Ngũ quan tinh mỹ kia cho dù không hề trang điểm gì nhưng lại vẫn vô cùng xinh đẹp.
Bàn tay chống cằm cảm giác được da thịt trơn mềm, hai mắt cũng có thể nhìn thấy làn da non mịn đến mức trong suốt. Thân hình lại hết sức nhỏ nhắn, trông thế nào cũng không ra bóng dáng của một nam hài tử.
bạn đang xem “Tiêu Dao ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Điều này làm cho ta vô cùng buồn bực.
Ta muốn làm một nam nhân, rất muốn rất muốn…
Ta rất muốn mình giống như phụ thân, thân hình cao ráo to lớn, màu da cổ đồng nam tính, khuôn mặt cương nghị anh tuấn mang theo mị lực thâm trầm.
Vì sao ta lại không phải là một nam nhân? Chẳng những không có chút khí phách của cha mà tướng mạo cũng không xinh đẹp bằng người. Chả nhẽ lời đồn đại nói ta có bộ dáng giống mẫu thân đã chết là đúng sao, vậy cho nên mới không có chút hương vị nam nhân nào? Những người gặp ta rồi đều nói bộ dạng của ta như hoa mẫu đơn vậy.
Nghe người ta nói, ta cảm thấy mình được hình dung như một nữ nhân. Ta làm sao mới có thể có được khí khái của một nam tử hán đây? Aiz, thật là phiền…
“Dao nhi.” Một giọng nam trầm thấp hùng hậu mà lãnh đạm truyền đến.
Ta thở dài, miễn cường dời tầm mắt vào trong đình, nhìn nam nhân trưởng thành đang đi tới kia.
Người kia thực sự rất xuất sắc. Thân hình cao lớn, rắn chắc, mạnh mẽ. Khuôn mặt tuấn tú, mày kiếm, mũi cao, môi mỏng, đôi mắt thâm thúy sắc bén như mắt báo. Toàn thân tản ra sự cuồng vọng và bá đạo không ai bằng. Hơi thở lãnh mạc sâm nhiên mênh mông tới kinh người.
Bất cứ kẻ nào nhìn thấy người đều không tự chủ được run lên, chân mềm nhũn ra, đáy lòng không tự chủ được sinh ra sự sợ hãi.
Tiếp tục thở dài, ta hạ mắt xuống, buồn bực nói nhỏ: “Phụ thân.” Đúng vậy, nam nhân có khí thế bức quỷ thần, sống cùng ta suốt 18 năm nhưng đến góc áo cũng không chạm tới được chính là cha ta.
“Sao vậy?” Tuấn dung lãnh mạc không hề có bất cứ một tia dao động nào. Phụ thân không tới gần đây, chỉ chắp tay sau lưng, đứng ngoài đình, cả người tản ra khí thế lạnh lùng và bài xích.
Co mình ở trong lương đình này đã mấy ngày rồi, vậy nên khi gặp mặt phụ thân đã mấy ngày không thấy này, ta ngạo mạn chớp mắt mấy cái, cực kỳ buồn bực nói: “Phụ thân, con muốn xuất cốc.”
Xuất Vân cốc là nơi ta sinh ra và lớn lên. Ngoài cốc và trong cốc đều được thiết trí tầng tầng Bát Quái Tuyền Ki trận, trừ phi là những người đặc biệt cho phép không thì căn bản không thể ra ngoài, càng đừng nói gì đến người bên ngoài có thể dễ dàng vào được cốc. Dựa theo miêu tả trong sách vở, Xuất Vân cốc tựa như đào nguyên tiên cảnh nhưng mà ngẩn người ở đây trong 18 năm, ta cũng chán rồi.
Người không lên tiếng, chỉ trầm mặc, khí lạnh quanh thân bắt đầu trở nên âm trầm và áp bách.
Biết rằng yêu cầu của ta sẽ làm người không vui nhưng ta thấy rất buồn bực. Chỉ cần ai biết ta đều rõ, khi ta buồn bực, ta tuyệt đối sẽ làm cho tất cả mọi người xung quanh ta buồn bực theo. Cho nên mỗi khi tâm tình ta không tốt, mọi người đều sẽ chạy trốn tứ tán, trong vòng ba mươi trượng, ngay cả một cái bóng cũng không thấy.
“Phụ thân, con muốn xuất cốc.” Không để ý đến khí thế bức người kia, ta từ từ nói tiếp. Phụ thân là cốc chủ, nếu muốn xuất cốc thì phải có lệnh bài do người ban cho, ngay cả người thừa kế duy nhất như ta đây cũng chưa có quyền tự do đi ra ngoài.
Mãi không nhận được câu trả lời, áp lực bên trong đình ngày càng nặng. Ta thở dài, tựa đầu vào cây cột lạnh lẽo phía sau lưng. Đôi mắt ở ngoài đình kia thong thả nhắm lại, ừ, hình như có chút mệt nhọc.
Đột nhiên, thanh âm nam tử thuần chất như rượu vang lên trong bầu không khí yên tĩnh: “Con đi đi.”
Một chiếc thẻ bài tinh xảo bay vào trong lòng ta. Con người có khí phách bức quỷ thần kia đã quay người đi rất xa.
Ta hơi hé mắt ra, nhìn bầu trời xám xịt qua đường mi cong nhỏ. Tại sao mục đích đã đạt được nhưng trong lòng ta vẫn còn buồn bực như vậy?
Chương 1
Úy Trì Tiêu Dao là tên đầy đủ của ta. Thiếu chủ Xuất Vân cốc là thân phận của ta. Lưu Ly Bặc Toán Tử là danh hiệu giang hồ cấp cho ta. Dao nhi là tên gọi thân mật phụ thân dành cho ta. Tiêu Dao công tử là tôn xưng người ngoài gọi ta. Tiêu Dao là tên mà bằng hữu hay xưng hô với ta.
Mới chỉ xuất cốc trong thời gian không đến nửa tháng, danh xưng của ta từ một cái tên đơn giản liền biến thành một đống tên phức tạp như vậy. Nhưng mà thế cũng tốt, nếu có người dám gọi ta một tiếng tiểu thư thì ta sẽ cho tên đó ăn một cước vào mặt.
Giang hồ thì ra cũng biết đến sự tồn tại của Xuất Vân cốc. Xuất Vân cốc không hề cách biệt hẳn với bên ngoài như ta tưởng mà có liên lạc rất nhiều. Bởi vì hoa cỏ sinh trưởng trong cốc đều là những trân phẩm thảo dược thưa thớt hiếm thấy trên đời, lại còn cộng thêm sự tồn tại của cha ta, cốc chủ Xuất Vân cốc trong lời đồn nữa. Phụ thân được người đời tôn xưng là Xuất Vân Thánh Quân, có một thân võ công và y thuật tuyệt thế khiến cho người người ngưỡng vọng. Nghe nói phụ thân có thể cứu người chết sống lại, tất nhiên cũng có thể vô thanh vô thức giết chết một người sống. Thánh danh của người vang dội, e rằng không người nào không biết.
Hàng năm đều có rất nhiều người tới Xuất Vân cốc cầu y. Nhưng ngoài cốc có Bát Quái Tuyền Ki trận, số người bị vây chết trong trận còn nhiều hơn số người có bệnh cần chữa… Chỉ là, vẫn có một số ít người có thể vào được đến nơi, được phụ thân ra tay chưa trị sau đó họ lại ra bên ngoài tuyên truyền cốc chủ Xuất Vân cốc lợi hại biết bao nhiêu. Vì thế, càng có thêm nhiều người mộ danh mà đến và cũng càng có thêm nhiều người chết mục xương trong Bát Quái trận.
Trong mắt ta, bản lãnh hại người của phụ thân ta còn hơn xa bản lãnh cứu người.
Nhưng bất kể thế nào thì phụ thân trong mắt ta vẫn là nam nhân tài giỏi, cường hãn nhất, là mục tiêu mà cuộc đời này ta theo đuổi.
Nhiều thế hệ Xuất Vân cốc đều đơn truyền. Bất kể là nhi tử hay nữ nhi cũng đều sẽ kế thừa họ Úy Trì.
Ta nghĩ, cha ta thật ra muốn một đứa con trai vậy cho nên từ nhỏ cha ta đã vô cùng hờ hững với ta. Mọi người đều nói rằng cha ta không hề có chút hứng thú với mẹ ta. Mẫu thân ta chưa kết hôn nhưng đã có con với phụ thân cho nên người mới được cưới về nhà. Khi ta chào đời, mẹ ta bị khó sinh, kết quả là về cõi tiên, lưu ta lại một mình, coi như là cho phụ thân ta có một người kế thừa.
Bời vì phụ thân căn bản không muốn gặp ta cho nên từ nhỏ tới lớn cho dù ở cùng trong cung điện lớn này thì cũng tám mười ngày không thấy mặt phụ thân đâu, vậy cho nên ta rất được mọi người yêu thương. Trừ cha ta ra, tất cả người trong cốc đều cưng chiều ta nhưng kỳ lạ là ta lại không muốn ai ngoài phụ thân.
Chẳng lẽ đây chính là ác nghiệt do huyết thống tạo ra? Đối phương rõ ràng là giơ mông lạnh ra nhưng ta lại sống chết lấy mặt nóng dán vào!
Không biết là do giận dỗi hay là tâm lý trả thù, chẳng rõ từ khi nào, cảm tình của ta ngày càng nhạt mỏng, không hề khóc lóc đòi cha suốt ngày nữa. Ta thích ứng với mọi chuyện, có cái gì cũng được mà không có cũng chả sao.
Từ khi ta hình thành nên tính cách như vậy, cha càng xuất quỷ nhập thần, thời gian dài nhất không gặp cha trong trí nhớ của ta là một năm. Cha thường chỉ tới Tết mới xuất hiện, đưa cho ta một bao tiền lì xì mà thôi. Ta có cảm giác, việc cha tới gặp ta hiện tại như một nghĩa vụ miễn cưỡng phải làm vậy.
Ta nghĩ, có một người cha như vậy chắc hẳn không phải lỗi của ta. Có một người nữ nhi không phải nhi tử như vậy cũng càng không phải lỗi của ta.
Nhưng… sao ta vẫn thấy buồn bực. Tại sao ta lại là một nữ nhân? Nếu như ta là một nam tử hán, phụ thân có thể liếc mắt nhìn ta nhiều hơn một chút hay không? Khi ta được mọi người tấm tắc khen ngợi là thiên tài, cha có thể sờ đầu ta, khen ta một câu thông minh hay không?
Aiz, cho dù ta là một nữ nhi nhưng nếu lớn lên giống nam nhân, phụ thân có phải sẽ ít để ý tới sự thật, giả bộ như ta chính là người con trai mà cha muốn? Nhưng, một kẻ mà lớn lên không có nửa điểm nào giống nam nhân, và cũng không cách nào trở thành nam nhân như ta có phải đáng được nhận sự lạnh lùng và vô cảm của phụ thân như thế hay không?
Uể oải nằm dưới bóng cây ngủ, ta buồn bực thở dài. Cái vấn đề này vẫn khốn nhiễu ta trong suốt 18 năm cuộc đời. Chuyện không cách nào giải quyết càng làm ta thêm lo lắng.
Bầu trời âm u bỗng xẹt qua không ít bóng người, tuyệt đối không phải là đám Tiểu Long, Tiểu Hổ, Tiểu Tước và Tiểu Vũ theo ta xuất cốc. Bởi vì ta đang buồn bực cho nên bốn người bọn họ không biết đã trốn đi nơi nào từ hai canh giờ trước rồi.
Hé nửa con mắt, cho dù trên không trung có người bay tới bay lui, ta vẫn không nhúc nhích. Đám người vừa tụ tập lại tản đi, rất nhanh trả lại cho ta một không gian yên tĩnh. Sau đó, ngay khi ta đang buồn ngủ, một thân hình đầy máu tươi rơi xuống từ trên tán cây rậm rạp, trực tiếp nằm ngã sấp ngay bên cạnh ta. Ta còn cảm nhận được chút máu ấm đỏ tươi bắn lên trên mặt.
Chậm rãi nâng tay áo lau đi vết máu, ta miễn cưỡng mở mắt ra xem. Đập vào mắt ta là một đôi mắt đang mở trừng trừng trên khuôn mặt đầy máu. Ta đưa mắt nhìn thân hình máu kia thật lâu rồi mới không cam lòng bĩu môi: “Ngươi chưa chết à?” Trên đời này, người có thể để ta chủ động mở miệng thật đúng là không có mấy người.
Người nọ há miệng, thanh âm khàn khàn khó khăn thoát ra khỏi cổ họng: “Ngươi không phải là định thấy chết mà không cứu sao?”
Đôi mắt vô thần nhìn người kia chăm chú, ta nói: “Nếu đã chết thì ta cứu kiểu gì?” Mặc dù cha ta có thể cứu người chết thành người sống nhưng ta lại không có được bản lĩnh của người. Ma đạo tà môn, học rất phí sức, hơn nữa ta rất sợ quỷ cho nên có chết ta cũng không dính vào loại học vấn này.
“Vậy ngươi đang đợi cái gì?” Người kia bị thương chỉ còn dư lại một hơi thở, vậy mà vẫn còn lải nhải nói chuyện phiếm với ta.
Ta chớp chớp cặp mắt ngái ngủ, chậm rãi nói: “Ta đang đợi ngươi van xin ta cứu ngươi.” Kết quả là ta lại nói ra điều kiện trước. Thật đáng buồn, có phải ta quá thiện lương không?
Hắn ho ra một búng máu trong cổ họng, khuôn mặt đỏ tươi vặn vẹo đau đớn. Hắn dứt khoát đáp: “Cứu với, van xin ngươi cứu ta với.”
Tại sao ta nghe trong giọng nói của tên này không có một chút thành khẩn nào, ngược lại còn mang theo ý cười? Nghi hoặc nhìn bầu trời, ta không cam lòng lấy một viên thuốc màu trắng lớn bằng đầu ngón tay cái ra khỏi túi, nhét vào trong miệng hắn. “Thứ này có thể bảo vệ tính mạng của ngươi một ngày. Đợi ngươi có thể tẩy sạch cơ thể rồi thì ta sẽ xem xét thương thế cho ngươi.” Thu ngón tay lại, ta chùi chùi mấy cái lên y phục rồi tiếp tục buồn bực nằm xuống gốc cây.
Cổ họng hắn chuyển động một cái, đoán chừng đã nuốt viên dược hoàn kia rồi. Hồi lâu sau, hắn mở miệng nói chuyện, lúc này đã không còn cố sức như trước. “Gần đây có con sông nào không? Ta muốn đi tắm rửa một cái rồi mời người chữa trị thương thế cho ta.”
Miễn cưỡng liếc nhìn hắn một cái, ta nói: “Ngươi rất sợ chết có phải không? Kiên nhẫn chờ hết một ngày thì có sao. Nếu như không có ai tới thì ta lại cho ngươi thêm một viên thuốc là xong?”
Hắn trầm mặc, sau đó là ho khan cười: “Ta là Hàn Thiên Bình, kết giao bằng hữu được không?”
Nhắm mắt lại, ta che miệng ngáp một cái. “Không quen biết ngươi.” Ta xuất cốc là để giải sầu, thuận tiện đưa một phong thư tới Phượng Hoàng các ở Bắc Vực, không có tâm tình kết giao bằng hữu với ai hết.
Hắn cười cười, phun ra một ngụm máu, lại nói tiếp: “Ta là điện chủ Diêm La điện trong chốn giang hồ. Kết giao bằng hữu với ta, ngươi sẽ biết rõ bất cứ chuyện gì trong chốn giang hồ.”
Ta hơi hé mắt nhìn người kia. “Tại sao ta phải tin ngươi? Người sắp chết nói cái gì chả được. Xin đừng có mà tin tưởng những người sống luôn giả bộ tốt bụng, dù sao chờ ngươi vừa chết thì sẽ biết rõ người mà ngươi tín nghiệm là con người như thế nào?”
Hắn cười nhẹ. “Không phải ngươi sẽ cứu ta sao? Ta sẽ không chết.”
Giọng điệu tự đại kia khiến ta phải nhìn hắn nhiều thêm vài lần. Ta bắt đầu suy tư, ta nói cứu hắn ta vào lúc nào nhỉ? “Ê, ta nói ta chỉ xem qua thương thế của ngươi một chút thôi chứ có chắc chắn rằng sẽ cứu ngươi đâu?”
Hắn càng thêm dứt khoát: “Van xin ngươi nhất định phải cứu ta.”
Không biết có phải ảo giác hay không, đôi mắt kia rõ ràng là mang theo ý cười. Ta nhíu mày. “Không nên cười nhạo ta.”
Ánh mắt hắn nhu hòa xuống. “Ta không cười nhạo ngươi mà, chẳng qua ta rất thích cá tính của ngươi.”
Thật không? Ta hoài nghi nhìn hắn, khẽ thở dài. “Cá tính của ta nếu để cho người ta thích đã tốt.” Nếu không, người mà ta yêu quý nhất trên đời này – cha ta cũng không thể không để ý đến ta, không đến gần ta. Không phải là con trai, không phải là lỗi của ta; không kế thừa sự anh minh thần võ của phụ thân cũng không phải lỗi của ta. Tại sao người lại có thể không để ý tới ta. Hiếm có khi gặp mặt ta thì lúc nào người cũng lạnh như băng.
“Có ai làm ngươi đau lòng sao?” Người kia nhẹ hỏi.
“Đúng vậy. Cha ta đó, ngươi có thể thay ta đánh ông ấy không?” Ta rất hào phóng nói cho hắn biết đáp án.
Khuôn mặt kia có chút méo mó. “Ngươi cãi nhau với cha mình rồi rời nhà trốn đi sao?”
Nhớ lại thời gian ở chung với phụ thân từ nhỏ tới giờ. “Ta cảm thấy chắc là cha ghét ta. Cha rất muốn ném ta ra khỏi nhà, hơn nữa còn rất vui mừng khi không thấy ta.” Xuất Vân cốc ở Nam Vực, Phượng Hoàng các ở Bắc Vực. Quá trình cả đi cả về phải mất ít nhất nửa năm. Tâm tư của phụ thân quá rõ ràng, không cần đoán cũng biết.
Hắn lại trầm mặc tiếp, không biết có phải hôn mê hay không.
Ta buồn bực nhắm mắt lại, không có ý định phải ứng lại lời hắn nói nữa.
Một lúc lâu sau, bốn người Long Hổ Tước Vũ đã trở về. Nhìn thấy bên cạnh ta có một huyết nhân, bốn người nhất thời ngây ra, cuối cùng mới xin chỉ thị của ta đưa người kia đi tẩy rửa rồi mang tới cho ta xem xét vết thương.
Thương thế của hắn ta rất nặng, chẳng những trúng kịch độc mà cả người cũng chi chít toàn là vết đao kiếm chém. Nhưng thế này vẫn không làm khó được ta.
Ta bỏ ra chút sức giúp hắn chữa trị mấy vết thương cho tốt còn nội thương thì để bọn Tiểu Long chịu trách nhiệm. Sau đó, ta lại tiếp tục buồn bực nằm phơi nắng dưới gốc cây.
Lại qua mấy ngày, cái người tên gọi Hàn Thiên Bình kia cuối cùng cũng có thể ngồi dậy.
Hơi hé mắt ra, trước mặt ta là một nam tử trẻ tuổi cao lớn tuấn lãng, nhìn không lớn được hơn ta mấy tuổi. Ta có chút hâm mộ hắn. Nếu như ta cũng có thể có được bộ dạng như người này thì phụ thân chắc là sẽ không bỏ mặc ta.
Hắn đứng trước ta, khuôn mặt anh tuấn rất có khí khái nam nhi. Hai mắt nhìn ta, hắn cười nói: “Ngươi tên là gì?”
“Tiêu Dao, ta gọi là Tiêu Dao.” Ta buồn bực cụp mắt xuống, không muốn nhìn tư thế oai hùng rạng rỡ của hắn.
Hắn cười nhẹ: “Được, Tiêu Dao, sau này tất cả quỷ quái yêu ma của Diêm La điện đều nghe theo chỉ thị của ngươi.
“Không cần.” Rất rõ ràng, ta còn muốn sống, không muốn dính dáng gì đến mấy thứ tử vong u hồn kia.
Hắn không hề kinh ngạc, chỉ nhìn ta cười: “Vậy xin cho ta đi theo ngươi tới nơi ngươi cần đến. Ngươi đã cứu ta, ta cần phải báo đáp.”
Nhìn khuôn mặt rất có tinh thần trước mặt này, tâm tình ta trở nên buồn bực. “Tùy ngươi.” Miễn cưỡng cúi đầu xuống, có lẽ đi chung với một nam nhân như thế này, lâu ngày ta cũng có thể dính được một chút khí thế nam tử, bớt đi một phần âm nhu của nữ nhân.
Không biết có phải là Hàn Thiên Bình có nhiều kẻ thù quá hay không, dọc theo đường hắn đi rất là náo nhiệt. Bất kể là ban ngày hay ban đêm, có rất nhiều người tới đây chịu chết.
Hắn nói, thủ hạ của hắn phản bội hắn, mua chuộc sát thủ khắp các nơi tới lấy mạng hắn. Lần trước bị thương nặng như vậy là do không phòng bị thủ hạ nên bị kẻ đó hạ độc. Lần này, đợi đưa ta tới nơi rồi hắn sẽ trở về thanh lý môn hộ.
Dù sao thì ta cũng không quan tâm lắm, có Hàn Thiên Bình và Long Hổ Tước Vũ, không một tên nào tới cửa mà qua được bọn họ để đến quấy nhiễu ta cả. Mặc kệ thế giới có ồn ào náo động đến mức nào, ta vẫn ủ rũ ở trong bầu trời bình yên của riêng mình, tiếp tục trầm tư, tiếp tục phiền muộn.
Đêm khuya, ta tỉnh dậy vì có người nhích tới gần ta.
Lười biếng nằm ở trên giường, mắt cũng không mở ra. Bên ngoài có Long Hổ Tước Vũ đang thủ vệ cho nên người ngoài không thể nào tiến vào, người này hẳn là một trong số bốn người.
Chắc là tới xem ta ngủ có lăn ra ngoài chăn hay không? Đầu óc quay cuồng ngừng hoạt động, ta nằm trên đường không nhúc nhích đợi người nọ rời khỏi đây, trả lại sự yên tĩnh cho ta.
Người kia đi tới trước giường, yên lặng nhìn ta thật lâu.
Mùi vị thảo dược đặc thù ở Xuất Vân cốc vờn quanh chóp mũi, thật dễ chịu! Ta chỉ ngửi qua mùi này mấy lần nhưng tiềm thức của ta bị ta ép buộc phải nhớ kỹ, vì nó là mùi vị chỉ có trên người phụ thân ta.
Tâm tình lập tức buồn bực, ta nhíu nhíu mày.
Một bàn tay ấm áp gồ ghề đột nhiên chùm lên mắt ta. Ta chưa kịp hiểu có chuyện gì xảy ra thì liền cảm thấy trên môi mình có cái gì đó mềm mại ấm áp.
Kinh ngạc mở mắt ra, ta không nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ cảm giác lông mi mình quyệt qua bàn tay kia.
Chương sau