Thiên thần sa ngã - Tào Đình

Thiên thần sa ngã - Tào Đình


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 30
5 sao 5 / 5 ( 103 đánh giá )

Thiên thần sa ngã - Tào Đình - Chương 6

↓↓
Lúc Đạm Ngọc biết mình bị lừa, nàng vẫn im lặng.


Tôi không biết liệu có phải mỗi khi giông tố sắp nổi lên thì bầu trời thường yên tĩnh như thế hay không.


Tôi dựa vào kinh nghiệm hai mươi chín năm tiếp xúc với phụ nữ mà dự đoán các khả năng. Có lẽ Đạm Ngọc sẽ nhặt những đồ vật xung quanh mà ném vào tôi chăng? Giống như Lý San lúc phẫn nộ, liền vớ tất cả những thứ trong tầm ta, vừa hét vừa ném về phía tôi.


Tôi liếc nhanh bốn phía xung quanh Đạm Ngọc. Chiếc ghế sô pha đơn bên tay trái nàng là nguy hiểm nhất.

bạn đang xem “Thiên thần sa ngã - Tào Đình” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Nàng bắt đầu động đậy rồi, nàng bắt đầu chuyển động. Nàng tiến về phía chiếc sô pha phía tay trái.


Biết ngay mà. Mắt tôi dõi theo nàng, đề cao cảnh giác.


Giây tiếp theo, biểu hiện của Đạm Ngọc làm tôi ngạc nhiên hết sức.


Nàng ghé mông ngồi phịch xuống, nhanh nhẹn tuột giày ra, trong nháy mắt phi về mỗi nơi một chiếc, theo đà văng của những chiếc giày, khuôn mặt của Đạm Ngọc cũng dần dãn ra. Nàng vừa bóp chân vừa quát vào mặt tôi:


- Tụt giày ra được chứ hả? Được chứ? Chả có ai cả mà không nói sớm! Ra cái vẻ bí mật. Tôi mệt chết rồi đâu này. Có nước không?


Nàng Đạm Ngọc đi chân trần giơ tay về phía tôi đòi nước uống.


- À! ... có, có nước đây!


Tôi nói mà không dám tin vào mắt mình, vội vã cuống quýt đi lấy nước quả phục vụ công chúa.


- Đừng ngọt quá! Ôi giời! Thà uống nước lọc cho xong!


Nhậm Đạm Ngọckhông ngừng kêu ca, yêu cầu này nọ ở phía đằng sau.


- Rồi! Rồi!


...


Rồi tôi đứng ngây ra nhìn Đạm Ngọc uống ừng ực từng hớp nước lớn. Thậm chí tôi có thể nghe thấy cả tiếng òng ọc trong cổ họng nàng.


Quả là một mặt khác khó tưởng tượng ra của những nàng thục nữ.


Cảm thấy như đây không phải là khí chất của nàng Đạm Ngọc bình thường, tôi tưởng như đã mang về nhà một cô gái tự nhiên, đáng yêu, trong lòng chợt thấy thoải mái lạ kỳ. Tôi bắt đầu mơ mộng xem bây giờ nên làm thế nào để bày tỏ nỗi lòng mình với Đạm Ngọc, làm thế nào để nàng nhận ra rằng đứng trước mặt nàng lúc này cũng là một người đàn ông theo đúng nghĩa của nó.


- Anh ngạc nhiên lắm hả?


Nàng uống no nê xong, ngẩng đầu lên, bắt gặp vẻ ngạc nhiên không kịp giấu đi của tôi và cười thoải mái:


- Người ta bị chèn ép nhiều thế nào chả có lúc bùng ra. Thật ra ai cũng công nhận là đi chân trần vẫn thích nhất.


- Vậy tại sao cô vẫn chịu khó đi đôi giày cao thế?


Tôi e dè hỏi, nhìn đôi chân bị cọ sát đến đỏ ửng lên của nàng.


- Đây có thể coi là một kiểu theo đuổi bắt buộc. Phụ nữ đi giày cao gót để làm mình đẹp hơn. Mà đàn ông thì luôn thích phụ nữ đẹp. Thật ra làm người giàu có vẫn hay hơn. Nghĩ ngợi một lát, nàng lại nói thêm - Ví dụ như người nghèo, không có tiền thì phải ăn rau, không có lựa chọn nào khác. Người giàu ăn thịt ăn cá, ăn đến ngấy ra rồi cũng lại phải quay về với rau quả


Tôi chẳng hiểu nhưng cũng gật gù vờ như hiểu rồi. Đại loại là người có tiền thì được chọn xem mình nên để chân trần hay đi giày dép.


- Ồ, mọi người chịu khổ sở cũng chỉ là cho mgày mai tốt đẹp hơn thôi. - Tôi nói lửng lơ.


- Haha, anh đúng đấy. - Nhậm Đạm Ngọc cười chân thành, dùng ngón chân tuỳ tiện gắp một chiếc giày lên nhìn ngắm, ánh mắt vừa thương vừa giận.


Tôi thật sự không hiểu vấn đề của phụ nữ đối với giày cao gót. Lúc này, tôi chỉ nghĩ cách gì giấu đi đĩa thức ăn bẩn chưa kịp rửa để trên bộ đồ pha trà ngay trước mặt Đạm Ngọc.


Nhưng Đạm Ngọc rõ ràng là đã nhìn thấy rồi mà chẳng nói gì cả. Nàng đang chú ý đến mấy quyển tạo chí quăng bừa bãi trên sô pha.


- À, anh cũng xem mấy thứ này hả? Mấy con dở hơi ở chung ký túc với tôi ngày nào cũng say sưa đọc loại này, mê mẩn đến nỗi không rời ra được, hình như gọ là... - Nàng tiện tay giở vài trang - nội dung khiêu dâm phải không?


- Không phải khiêu dâm mà là truyện tình cảm! - Tôi phản đối kịch liệt - Giống kiểu hở núm vú thì bị coi là khiêu dâm, là tội lỗi, nhưng hở vú thì lại coi là nghệ thuật vậy. Rõ ràng là khác nhau. Đối với cách nói đi nghe có vẻ văn minh hơi nhiều.


Đạm Ngọc nhìn tôi, nửa như cười nửa như không phải. Tôi thấy hơi ngượng ngùng. Cái cô này, ánh mắt cô ta làm tôi rối trí, chẳng biết xử lý ra sao.


Lát sau, Đạm Ngọc rút từ trong túi ra một cặp kính đen, co cả hai chân xếp bằng trên sô pha, im lặng nhìn lên. Nàng hành động tự nhiên như ở nhà vậy.


Tôi nhân cơ hội đó nhanh nhẹn thu dọn một lượt căn phòng, mắt không ngừng liếc về phía nàng. Nàng đeo kính trông chả khác gì điệu bộ của một nữ sinh đại học cả.


Thực ra, nghĩ cho cùng thì chúng tôi vẫn chưa thể gọi là quen thuộc được. Hành động của cô gái vừa xinh đẹp vừa thông mình này toàn là nằm ngoài dự tính của tôi.


Nàng nhìn chán rồi, gỡ cặp kính xuống, lại cất vào túi, điệu bộ rất thanh tao.


Tôi đang định mở miệng nói: "Hay là chúng ta làm thành một đôi đi". Lời vẫn chưa đến miệng thì giọng ngọt ngào của Đạm Ngọc đã cất lên:


- Tôi vẫn cứ hiều kỳ mãi, nếu như Á Đương tìm được một người vợ như ý, liệu anh có được phần thưởng gì không?


Nàng nhìn tôi cười.


- Chắc là có chứ. - Tôi nói.


- Tôi thật sự muốn biết Á Đương tên thật là gì?


Cái vấn đề kiêng kị nghiêm trọng ấy, Đạm Ngọc nói ra nhẹ nhàng như không.


Tôi cuời:


- Haha, cô Nhậm bây giờ vẫn chưa được biết cái đó đâu.


- Anh là người ở đâu vậy?


Nhậm Đạm Ngọc thoắt cái chuyển chủ đề, vừa nói vừa nhìn xung quanh phòng.


Tôi có cảm giác thất bại, làm sao cô này lại nhìn ra được tôi không phải là người gốc Thượng Hải? Bởi vì loại người từ nơi khác đến đây làm việc như chúng tôi, một mặt sợ khinh thị bài xích của dân Thượng Hải, ghét mấy từ "dân nhà quê", "dân ngoại tỉnh", một mặt không muốn bị bật ra khỏi vòng xoay nên luôn muốn cố gắng hết sức sao cho mình hoàn toàn nhập được với cuộc sống ở đây.


- Quê tôi ở Tế Nam.


Nghe nàng "ồ" lên một tiếng.


Không biết là cái quái quỷ gì đây.


- Anh có gia đình chưa? - Nàng lại hỏi.


- Chưa. - Tôi trả lời, lập tức nhớ ngay đến đứa con nhỏ còn ở quê.


Đạm Ngọc lại "ồ" lên một tiếng, cúi đầu xuống nhìn những móng chân được sơn rất tinh tế của mình.


-Căn hộ này là anh mua à?


Tôi lặng đi một lát, rồi nói thật chỉ là thuê thôi.


Nàng không nói gì nữa, chỉ nhìn quanh căn phòng, dường như đang suy tính điều gì.


Một lúc lâu sau, Đạm Ngọc ngẩng đầu lên nhìn tôi chằm chằm, rồi cười duyên dáng:


- Tôi vẫn nghĩ, dù sao chúng ta cũng là cùng một giuộc. Thiết lập một mối quan hệ cũng là ý hay.


- Nghĩa là sao? - Tôi ngạc nhiên hỏi lại.


Đạm Ngọc nói một câu, câu nói làm mọi hy vọng được nàng đoái hoài của tôi hoàn toàn vỡ vụn.


Đạm Ngọc liếm môi nói:


- Chúng ta có thể hợp tác! Anh giúp tôi được thuận lợi gã vào chỗ đó, nói cho tôi biết những tin tức người khác không biết, những tin tức về Á Đương ấy, ví dụ như là ông ta thích gì, ghét gì chẳng hạn hay trước mặt Á Đương nói tốt cho tôi v.v...


Tôi ngớ ra 1 lát, nhìn cô ta đăm đăm:


- Sao cô lại nghĩ là tôi sẽ giúp cô?


- Bởi vì, - Nàng đứng dậy, bước tới bên chiếc sô pha tôi ngồi, nhẹ nhàng ngồi xuống, hất hất mái tóc - Bởi vì, chúng ta sẽ có lợi như nhau. Anh giúp tôi việc tôi cần. Sau này, khi tôi có vị trí vững chắc rồi, tất nhiên sẽ chẳng thiếu phần cho anh đâu!


Đèn sáng một màu trắng nhức mắt. Gió đêm hây hây thổi vào phòng, thổi chiếc rèm treo ở ban công bay phấp phới.


Mùa đông ở Thượng Hải thường không lạnh lắm.


Bây giờ, trời đang vào đông. Tôi đang ở Thượng Hải, và đây là lần đầu tiên tôi thấy lạnh, cái lạnh suốt dọc sống lưng.


Tôi nhìn chăm chăm cô gái xinh đẹp ngồi trước mặt. Đôi mắt nàng thật trong sáng, mái tóc mượt mà, nàng vẫn xinh đẹp như trước giờ vẫn thế, đẹp 1 cách kỳ lạ và ai tưởng tượng được những điều ghê gớm đến thế lại có thể phát ra từ dáng vẻ yêu kiều kia và đôi môi mọng đỏ như hoa kia?


Tôi bỗng nhiên hiểu hết những câu hỏi lúc trước nàng dành cho tôi.


Một người lăn lộn với cuộc sống hằng ngày ở thành phố lớn lại có thể nghĩ được gì ngoài hai chữ "hiện tại" hay sao?


- Chẳng biết anh đang do dự gì. Nhưng tôi thì nghĩ không ra việc chũng ta liên kết sẽ có hại gì cho anh. - Đạm Ngọc điềm nhiên cầm cốc nước lên, điệu đàng uống một ngụm. Thật ra tôi cũng không biết tôi đang do dự cái gì nữa. Đối với một cô gái toàn thân đều toát lên vẻ xinh đẹp quyến rũ và dễ gần như thế này đáng lẽ nàng cũng phải có một tâm hồn vui tươi và ngây thơ đồng điệu mới phải. Nhưng tôi nhớ cuộc sống mấy năm nay ở Thượng Hải, mới nhìn ai cũng tưởng phong lưu lắm, ngày ngày ăn ngon mặc đẹp, thật ra ai cũng có những đêm dài một mình cô độc, một mình vò đầu bứt tóc tính cách làm sao có một chỗ dựa để leo lên được vị trí ổn định vững chắc hơn, những đau khổ trong lòng đó, ai hiều được?


Thật ra, tôi không hề muốn làm một người hợp tác xa lạ của nàng, chấm mút lẫn nhau, lợi dụng lẫn nhau, điều đó thật sự lăng nhục tình cảm của tôi đối với nàng. Nhưng trước khi tôi nghĩ đến điều đó thì đĩa rau ăn thừa vẫn còn nằm trên bàn ia. Tôi chầm chậm gật đầu.


- Á Đương, ông ta không thích phụ nữ mạnh mẽ.


- Chào thua luôn! Nhưng ông ta là ai đã?


Đạm Ngọc chớp mắt rồi khẩn thiết nhìn tôi.


Chà! Lúc tôi lao tâm khổ tứ nghĩ xem làm cách nào tiếp cận với nữ hoàng của lòng mình, nữ hoàng lại hứng thú đến thế đối với việc tìm ra con đường đến cánh cổng giàu sang phú quý. Tôi còn có thể nói gì hơn?


- Ông ta là... Tào Lợi Hồng!


Nghe Đạm Ngọc thở nhẹ một tiếng, tự lẩm bẩm một mình: "Là ông ta!", rồi từ từ lộ vẻ đắc ý.


Nàng biết Tào Lợi Hồng cũng không có gì là lạ. Tên tuổi của Tào Lợi Hồng nổi như cồn không chỉ ở Thượng Hải mà còn trên toàn Trung Quốc, tập đoàn công ty ông ta làm chủ trải dài từ lĩnh vực bất động sản đến thiết bị vật lý trị liệu, nói là giá trị hàng tỷ cũng không có gì quá đáng.


- À đúng rồi, anh nói ông ta không thích phụ nữ mạnh mẽ, thế có nghĩa là làm vợ ông ta thì sẽ không được ra ngoài đi làm hay sao?


- Như thế là tốt nhất. Ông ấy không muốn vợ mình phải lăn lộn kiếm sống ngoài xã hội. Mà quan trọng nhất là... - Tôi ngập ngừng - lần quảng cáo tìm bạn đời này chủ yếu là vì con trai ông ta.


- A!? - Đạm Ngọc kinh ngạc - Thế nghĩa là thế nào?


- Ông ta ly hôn ba lần rồi. Đều là vì con trai ông ta không ưa những bà mẹ kế đó. Thế nên, lần tìm bạn đời này ông ta mới phải tiêu tốn nhiều tiền của và công sức đến thế để tìm kiếm trên toàn quốc, chủ yếu là để có thể tìm thêm được một người mẹ kế hợp với con trai mình.


Tôi đem những điều bí mật đáng lẽ không bao giờ được lộ ra nói với Đạm Ngọc. Nàng có vẻ tư lự ghĩ ngợi, có lẽ đang tính kế sách đối phó.


Lòng tôi buồn tê tái.


- Nói như vậy, lần tìm bạn đời này thành công hay không, chủ yếu phụ thuộc vào cậu con trai của ông ta rồi?


Đạm Ngọc dường như không hề chú ý đến vẻ ủ rũ của tôi, vẫn nói một cách kích động.


- Ừ. - Tôi gật đầu.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Đại Sói Hoang Ôn Nhu

Đại Sói Hoang Ôn Nhu

Đại Sói Hoang Ôn Nhu là một truyện ngôn tình sủng kể về một cô tiểu thư đã đến

21-07-2016 10 chương
Cưới Cô Vợ Non Nớt

Cưới Cô Vợ Non Nớt

Nếu bạn nào đã đọc Ai Cho Anh Lên Giường, Cô Vợ Nhỏ Cay Cú Không Chọc Được của

21-07-2016 9 chương
Ưng Vương Đoạt Ái

Ưng Vương Đoạt Ái

Trời sinh xinh đẹp, khí chất ưu nhã, vóc dáng tốt, cũng đâu phải lỗi của nàng.Hắn

22-07-2016 10 chương
Sủng Thê Đại Trượng Phu

Sủng Thê Đại Trượng Phu

Truyện ngôn tình hiện đại với độ dài 10 chương nhưng nội dung theo mình thì ổn. Mọi

22-07-2016 10 chương
Hoa muống biển

Hoa muống biển

(truyenngan. com. vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Anh

25-06-2016
Bạch Ngọc

Bạch Ngọc

Một người bạn trẻ đã kể tôi nghe câu chuyện này. Chuyện xảy ra với chính anh ta,

24-06-2016
Đồ khốn!..Em yêu anh

Đồ khốn!..Em yêu anh

Hai mươi ba tuổi, tôi vẫn còn là một thằng con trai chưa chịu lớn. Tôi phóng túng, yêu

26-06-2016
Nước chảy xuôi dòng

Nước chảy xuôi dòng

(khotruyenhay.gq) Bà không kịp nghe con nói gì nhưng cũng nhanh nhẹn nắm chặt tờ bạc giấu

30-06-2016
Người bạn một đêm

Người bạn một đêm

Khi bế tắc và khó khăn nhất trong cuộc sống, bạn sẽ tìm đến ai? Những người

24-06-2016

Old school Easter eggs.