Polly po-cket
Thiên thần sa ngã - Tào Đình

Thiên thần sa ngã - Tào Đình


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 30
5 sao 5 / 5 ( 42 đánh giá )

Thiên thần sa ngã - Tào Đình - Chương 27

↓↓

Chủ ý dọa cho cô ta sợ, tôi huơ huơ con dao trước mặt cô ta:

bạn đang xem “Thiên thần sa ngã - Tào Đình” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Cô còn thích một triệu nữa không? Cô còn định dùng mấy chuyện đó uy hiếp tôi nữa không? Cô nói tôi không dám giết cô, bây giờ thử nhé...


Mặt tôi lúc đó chắc là trông điên loạn gớm ghiếc lắm, bởi vì Lý San đã sợ đến mức chân tay mềm nhũn, thậm chí không còn sức cho bất kỳ một hành động chống cự nào.


- Tôi đi! Tôi sẽ đi... khỏi... khỏi đây, tôi.. tôi.. cả đời sẽ không xuất hiện... ở... ở Thượng Hải nữa! Xin hãy tin tôi! Anh... đừng giết tôi...


Lý San ôm lấy chân tôi cầu xin, thậm chí lời nói cũng không được lưu loát như bình thường nữa.


- Làm sao mà tôi tin cô được cơ chứ?


- Vậy anh muốn tôi thế nào? - Lý San khóc lóc. – Anh nhất định phải giết tôi sao?


Cô ta nhìn tôi, khuôn mặt đau khổ thê lương.


Tôi bỗng thấy mềm lòng, đoán chừng cô ta sẽ không dám lì lợm ở lại đây nữa, đang chuẩn bị hạ dao tha cho cô ta.


Đúng lúc đó, A Lam trở về.


Những tiếng gõ cửa liên hồi, tôi sợ đến run bắn người, suýt nữa buôn rơi cả con dao xuống đất.


Có người gọi cửa, trong đôi mắt Lý San liền lóe lên một tia hy vọng, nhưng vẫn sợ hãi nhìn tôi đăm đăm, không dám lên tiếng, cũng không dám biểu lộ bất cứ toan tính thủ đoạn nào.


Tôi cũng nhìn cô ta, khoảnh khắc đó hai chúng tôi chỉ nhìn nhau mà không dám động đậy gì.


Rồi nghe tiếng A Lam gọi gấp gáp sau cánh cửa, sau đó là tiếng lách cách của ổ khóa.


Giây phút đó, không khí như đông cứng lại.


Hai giây sau, A Lam bước vào phòng, A Lam nhìn thấy một cảnh tượng mà trong mơ cậu ta cũng không bao giờ nghĩ đến.


Người bạn thân của cậu ta đang giơ dao ra trước mặt người yêu cậu ta.


- Hai người... hai người làm gì vậy? Hà Duy, anh dứ dứ dao trước mặt người yêu em làm gì thế?


A Lam lặng người mất một lát rồi mới lắp bắp hỏi, không tin nổi vào mắt mình.


Việc A Lam bất ngờ về nhà vào đúng lúc đó cũng là một điều tôi chưa liệu đến, hóa ra buổi chiều hôm đó trường được nghỉ sớm, thế là chàng A Lam ta sung sướng bay ngay về nhà.


Đứng trước người bạn thân, trong thoáng chốc tôi không biết nên làm thế nào.


Vào lúc đó, Lý San liền ra sức vừa khóc vừa hét:


- Anh! Anh! Cứu em với! Anh ta muốn giết em! Anh ta muốn giết em!


- Hà Duy, anh làm gì vậy? Lại còn chưa bỏ dao xuống? Đây không phải là trò đùa đâu đấy! Bọn em chỉ định mượn tiền, anh không cho thì thôi sao lại phải làm thế này?


A Lam lo lắng nói, nhìn người yêu bị dọa đến mức hồn xiêu phách lạc, cậu ta đau lòng ghê gớm.


A Lam là một con người đơn giản, A Lam tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi những quan hệ giữa tôi và Lý San.


A Lam tưởng tôi vì nhất thời cuống quýt không muốn cho mượn tiền mới rút dao ra.


Nói rồi, cậu ta vội vã bước về phía chúng tôi, miệng liến láu:


- Được rồi, được rồi, tôi về là mọi việc sẽ dễ nói thôi! Hà Duy, anh bỏ dao xuống đi, chúng em không mượn tiền nữa!


- Cậu không được qua đây!


Tôi cuống lên, con dao huơ huơ trước mặt Lý San, thật không ngờ sự việc lại diễn biến theo hướng này. Vốn tôi định dùng dao ra vẻ một chút, vờ dọa cho Lý San biết khó mà thôi đi, ai ngờ A Lam lại về bất ngờ làm hỏng hết cả kế hoạch.


- Người anh em sao thế? Làm gì mà cứ như thâm thù mấy đời mấy kiếp không bằng thế?!


A Lam nghi hoặc nhìn tôi.


Tôi xốc Lý San đã mềm nhũn lên, kề con dao vào sát cổ cô ta:


- A Lam, việc này tôi không muốn làm liên lụy đến cậu, cậu đi ra ngoài mau!


- Đây là nhà em cơ mà! - A Lam đau khổ kêu lên.


- Đi ra! – Tôi hét to hơn, con dao kề vào gần cổ Lý San hơn mấy phân làm cô ta sợ hãi hét lên the thé.


- Được rồi, được! – A Lam lúc đó mới ý thức được là tôi không hề đùa chơi, cậu ta bắt đầu sợ. – Anh bảo em đi ra thì cũng phải cho em biết đã có chuyện gì chứ? Lý San đã làm gì có tội với anh sao?


- Cô ta làm gì có tội với tôi à? Hừ! Cậu là thằng ngốc từ trên trời rơi xuống! Việc này chỉ có mỗi mình cậu là không biết thôi! A Lam, tôi nói cho cậu biết, con người mà cậu gọi là người yêu, là vợ yêu này chính là cô gái dự phỏng vấn tìm bạn đời của Tào Lợi Hồng mấy tháng trước, cô ta vì muốn được gả vào nơi giàu sang mà chẳng từ thủ đoạn nào, đầu tiên là dụ tôi lên giường với cô ta, rồi uy hiếp tôi, bây giờ lại uy hiếp cả Đạm Ngọc. Cô ta bảo nếu không đưa tiền, cô ta sẽ đem tất cả mọi chuyện kể cho Tào Lợi Hồng biết! A Lam, cô ta chính là người mà cậu bảo là "hạ cấp" đấy! Bây giờ cậu đã thấy kinh tởm chưa?


A Lam lặng đi hồi lâu, lạnh lùng nhìn xuống Lý San rồi lại nhìn tôi, nói nghiêm túc:


- Vậy anh định làm gì?


- Cô ta còn sống ngày nào thì Đạm Ngọc và tôi còn không thể ăn ngon ngủ yên ngày đó. – Tôi cứ thực sự mà nói.


- Anh nhất định phải giết cô ấy sao? – A lam hỏi. chưa bao giờ, tôi nhìn thấy gương mặt cậu ta vô hồn đến thế.


Tôi im lặng, không nói.


A Lam lại nhìn Lý San, cô ta bị cánh tay tôi giữ chặt, đang khóc thút thít nho nhỏ.


Giây sau đó, A Lam lao nhanh về phía trước.


Tôi tưởng cậu ta định đến giật con dao trong tay tôi, theo phản xạ liền ôm Lý San lùi vội về phía sau, miệng hét:


- Không được lại gần!


Nhưng lại thấy A Lam nhào đến bên chiếc bàn nước phòng khách, chụp con dao trên bộ ấm chén uống trà, đến nghĩ cũng không thèm nghĩ, mắm môi mắm lợi đâm phụp vào bụng mình...


- Khô... ôôô... ông!


Lý San điên cuồng gào lên thất thanh, vùng thoát khỏi vòng tay tôi, lao về phía trước.


Tôi cứng người lại, lặng đi hai giây, giây thứ ba mới tỉnh ra, cũng vội chạy đến, miệng hét:


- Cậu làm gì thế này? Cậu làm cái quái gì thế này!?


A Lam nằm trên nền đất, con dao dài năm tấc cắm vào bụng lút đến tận cán, chỉ lòi ra mỗi cái chuôi.


Máu, máu từ bụng cậu ta tuôn ra xối xả, nhuộm đỏ chiếc áo khoác, nhuộm đỏ cả hai bàn tay đặt trên bụng.


Mồ hôi toát ra đầm đìa trên mặt cậu ta.


- Cậu điên đấy à? – Tôi đau khổ hét lên, - Gọi 120 nhanh lên!


Tôi đỡ đầu của A Lam lên, ra lệnh cho Lý san lúc này đang đầm đìa nước mắt lo lắng.


Lý San lúc này mới run rẩy lôi vội điện thoại ra bấm số cấp cứu, rồi lại bổ nhào về phía A Lam, khóc lên khóc xuống.


- Tôi biết. – Đôi mắt nhắm nghiền của A Lam cuối cùng cũng hé mở, đôi môi run rẩy vì đau, cậu ta nói nhỏ. – Lý San... đã làm... điều... có... lỗi... với... anh..., nếu không thì... anh... đã không định giết cô ấy... Anh là... bạn tốt nhất... của... em... em nên... giúp anh... Nhưng... nhưng... Cho nên... anh muốn giết cô ấy... em không thể ngăn cản... nếu không thì... có lỗi với anh em... nhưng... em chết... em chết cũng chẳng sao...


A Lam nói đến đây liền giơ bàn tay đẫm máu lên, Lý San vội nhào đến, nắm lấy bàn tay nhuộm đỏ máu của cậu ta.


- Em thường viết thơ... nhưng đối với... ái tình trong thơ... luôn nghi ngờ... Là... là Lý San... khẳng định lại cho em... Thật ra... tình yêu... cái đó... có thật đấy...


Nói đến đây, máu từ vết thương của A Lam lại trào ra, có vẻ như việc nói chuyện làm cậu ta mất sức ghê gớm.


-Tôi biết rồi, cậu đừng nói nữa!


Tôi cố gắng ngăn cậu ta lại, mắt tôi cũng bắt đầu ướt.


- Ôi chồng yêu! Anh đừng nói nữa!


Lý San lúc đó đã khóc ngất.


- Vợ yêu... - A Lam nhìn Lý San, nở nụ cười yếu ớt. – Anh rất yêu em.


- Em cũng yêu anh, bây giờ anh đừng nói nữa, mình đến bệnh viện ngay! Ngoan nào!


Lý San ra sức nắm chặt tay A Lam, nước mắt nước mũi tèm lem.


- Anh phải nói... anh sợ... lát nữa... không nói được nữa...


- A Lam! – Tôi không chịu nổi nữa, tôi sắp điên lên rồi. Tôi ôm chặt người bạn thân nhất, nếu hại chết cậu ta chắc cả đời này tôi không thể yên ổn được, tôi gào lên. – Sao cậu lại ngốc thế được? Chúng ta là thế nào với nhau? Cậu lại còn không hiểu tôi sao? Đời nào tôi lại giết người?! Tôi làm sao xuống tay được chứ! Tôi chỉ muốn dọa Lý San thôi! Con người tôi vốn làm gì có cái bản lĩnh ấy! Cậu... sao lại hồ đồ như vậy chứ?


- Ài... - A Lam lườm tôi, miệng mấp máy như muốn cười. – Thôi, dù sao thì vợ em cũng đã làm những việc có lỗi với anh... coi như là đền tội đi... Hà Duy... có việc này... từ lâu... muốn nói rồi... em... A a aaa...


Nói đến đây, A Lam bỗng ho từng tràng liên tục.


- Chồng! Chồng ơi, em xin anh... em xin anh, anh đừng nói nữa! Sao anh lại đối tốt với em thế chứ? Em không chịu, thật sự không chịu được nữa... Chồng... anh đừng dọa em nữa... sau này anh bảo gì em cũng xin nghe...


- Anh phải... nói... Hà Duy...


A Lam nhìn tôi, đôi mắt ánh lên vẻ trong sáng:


- Đơn giản... mới... mới là cuộc sống... đơn giản... mới... vui vẻ được... đừng... nghĩ đến... những thứ tiền... không phải... của mình nữa...


Ba phút sau, xe cứu thương tới, những bác sĩ cấp cứu mặt mày lạnh lùng nhanh nhẹn để A Lam lên cáng đưa đi, Lý San cũng đi theo, khóc như đứt từng khúc ruột.


Hôm đó, máu, quả thật đã nhuộm đỏ đường. Nhưng lại là máu của A Lam, người bạn thân thiết nhất của tôi.


Chương trước | Chương sau

↑↑
Hệ Thống Sủng Phi

Hệ Thống Sủng Phi

Hệ Thống Sủng Phi là một truyện ngôn tình sủng có nội dung khá hấp dẫn mà các bạn

23-07-2016 103 chương
Sư Phụ, Không Cần A

Sư Phụ, Không Cần A

Sư Phụ, Không Cần A là một truyện ngôn tình cổ đại có nội dung 18+ (truyện ngôn tình

22-07-2016 45 chương
Trâm – Nữ Hoạn Quan

Trâm – Nữ Hoạn Quan

Dù mới ra mắt nhưng Trâm – Nữ Hoạn Quan đã để lại những ấn tượng sâu sắc trong

21-07-2016 17 chương
Tiếng đàn núi

Tiếng đàn núi

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Chuyện đời sinh viên") "Bấy lâu nay ai

24-06-2016
Vợ chồng trẻ con

Vợ chồng trẻ con

Vợ chồng trẻ mới cưới chưa lâu, con gái nhỏ đã 6 tháng tuổi, vẫn còn mải chơi

28-06-2016
Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật

Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật

Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật là một trong những tiểu thuyết ngôn tình khá hay được đăng

22-07-2016 77 chương
Giá trị thực sự

Giá trị thực sự

Một lần nọ, cáo và báo cãi nhau xem ai đẹp hơn. Báo khoe từng cái đốm trên khắp

24-06-2016
Dư vị

Dư vị

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Nếu như trên

27-06-2016
Dưới Tán Cây Anh Đào

Dưới Tán Cây Anh Đào

Dưới Tán Cây Anh Đào là một truyện teen không chỉ có chút hài hước mà vô cùng, vô

24-07-2016 3 chương