Teya Salat
Thiên Hậu Của Ông Chủ

Thiên Hậu Của Ông Chủ


Tác giả:
Đăng ngày: 23-07-2016
Số chương: 10
5 sao 5 / 5 ( 57 đánh giá )

Thiên Hậu Của Ông Chủ - Chương 08

↓↓
Quan Hằng Trạch bận rộn ở công ty, anh đang lo lắng cho Lăng Lăng, vừa về đến công ty liền giao phó cho Michael phái người đến nơi ở của Lăng Lăng theo dõi, chú ý xem có kẻ xâm hại, còn nhắc nhở không được bứt dây động rừng, hiện tại Lăng Lăng như một chú chim sắp sập bẫy, anh không muốn để cho Lăng Lăng hiểu lầm, không muốn cô sợ hãi.

Sau đó không lâu, Michael báo cho Quan Hằng Trạch, nói Lăng Lăng đã kêu taxi rời khỏi nhà ở.

Quan Hằng Trạch hạ lệnh phái người tiếp tục đi theo Lăng Lăng, cô đã đi rất xa, ngồi trong xe vài giờ, đến một vùng rừng núi.

Sau khi biết tin, Quan Hằng Trạch như đang đứng trên lửa, mãi mới chờ đến lúc tan họp. Anh hoàn toàn không nghỉ ngơi, lập tức lại xe tới nơi Michael đã nói.

bạn đang xem “Thiên Hậu Của Ông Chủ ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Lúc này là thời gian du lịch, có rừng núi cao chọc trời, giữa vùng núi có một đồng cỏ lớn, dĩ nhiên không thể thiếu tiếng cười vui của mọi người đang nướng thịt, muốn đi vào trong khách sạn du lịch thì phải đi qua một tòa nhà hình vòm, đi xuyên qua vườn hoa xinh xắn, rất thú vị.

Hương cà phê cùng với tiếng nhạc trong không khí sôi nổi, trên núi có sương mù, ngoài cửa sổ cũng có những mảng sương dày đặc, Trầm Lăng Lăng ngồi ở cửa sổ ngẩn người ra, cô trầm mặc không nói gì, hồi tưởng lại quá khứ...

Khi có tiếng gõ cửa vang lên, Trầm Lăng Lăng mới hoàn hồn, tinh thần cô không chăm chú, theo bản năng đi mở cửa, vừa thấy Quan Hằng Trạch đang đứng trước cửa, cô ngơ ngẩn, một lúc sau mới lên tiếng...

"Anh... làm sao anh biết..."

"Anh rất lo lắng cho em. Khi đang ở công ty, anh liền bảo Michael phái người theo dõi em, ai biết được rằng em lại không nói câu nào rời đi, anh không thể làm gì khác là theo em tới đây. Em là người phụ nữ của anh, đừng nghĩ là có thể rời xa anh!"

Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của anh, cô thấy rất buồn. "Tại sao anh lại tới đây..."

"Ngốc, anh rất lo lắng cho em!" Anh kéo cô vào lòng.

Hai người ôm nhau yên lặng một lúc, anh cảm thấy tâm tình của cô đã ổn định, không muốn làm cô thấy áp lực, cũng không hỏi nguyên nhân.

Một lúc sau, Lăng Lăng nhẹ giọng mở miệng hỏi: "Đói bụng sao?"

Quan Hằng Trạch nói. "Anh còn chưa ăn cơm nên rất đói." Anh vuốt bụng thừa nhận. "Trên đường tới đây đã tiện đường ghé vào một cửa hàng mua chút bánh bao lót dạ."

"Em biết nơi này có đầu bếp là người bản địa, họ phục vụ 24h, ăn rất ngon, chúng ta cùng đi ăn đi!"

"Được!" Khi nhìn thấy cô, anh rốt cuộc mới yên lòng.

Cô nắm chặt tay của anh, giống như đang hoàn toàn phụ thuộc vào anh, Quan Hằng Trạch tin tưởng nhiều năm sau, anh sẽ nhớ mãi khoảnh khắc đẹp này.

Đây là phòng ăn ngoài trời, ngoài ra còn có một hồ nước chữ thập xây bằng đá, ở trong hồ nở đầy hoa sen trắng, những con cá bơi nhẹ nhàng giữa những chiếc lá sen, tạo nên một cảm giác rất thú vị.

Quan Hằng Trạch và Lăng Lăng thưởng thức một bữa ăn lớn, trên bàn mỗi món đều là đặc sản ở đây, mùi vị rất ngon, hai người ăn xong cảm thấy rất thoải mái.

Hai người nói đủ chuyện trên trời dưới đất, cho đến rạng sáng, mới ngáp dài rồi trở về phòng.

Quan Hằng Trạch trực tiếp đi vào phòng của cô, không có ý muốn rời đi. Anh cởi áo khoác âu phục, nằm luôn lên chiếc giường lớn. "Xin lỗi em, anh mệt đến nỗi không muốn động đậy nữa." Anh nói đùa: "Nếu như em muốn anh tắm xong rồi mới lên giường, vậy thì em giúp anh kỳ lưng đi!"

"Thật là nực cười!" Đây chính là giường của cô, Trầm Lăng Lăng kiên trì, cô rất muốn gọi anh sang ngủ những phòng khác. "Dù anh có mệt mỏi, cả ngày đều chưa tắm, nhưng làm sao anh có thể ngủ trên giường của em khi em chưa cho phép?"

"Tới đây ngủ chung đi, anh sẽ không làm gì em đâu!" Đây cũng là lời nói thật. Anh thật sự mệt mỏi, không muốn suy nghĩ nữa.

"Em không phải sợ cái này... Em tin rằng anh căn bản không còn hơi sức động vào em nữa."

"Vậy em sợ cái gì?" Anh cố ý đùa.

Cô nhăn mặt, nói: "Em chỉ nghĩ đến việc ngày trước anh cùng Hà Lỵ Diễm trên giường nằm với nhau..."

"Anh chưa bao giờ nằm trên giường cùng cô ta."

"Thật sao?" Ánh mắt Lăng Lăng tràn đầy nghi ngờ, không tin tưởng. "Vậy em mới không tin, anh nói dối."

"Thật." Anh thở dài. "Không biết vì sao, anh không thích thân mật với cô ta, bình thường còn không hôn nhau, làm sao anh có thể lên giường với cô ta đây?"

Nhìn vẻ mặt của anh rất chân thành, không nhìn ra là đang nói dối.

"Tốt rồi, hiểu lầm đã được giải quyết!" Anh vươn tay ra kéo cô. "Tới đây cho anh ôm nào."

Cô hơi do dự một chút, liền bị kéo vào trong lòng anh, không thoát ra nổi.

Anh ôm cô thật chặt, trong lòng cảm thấy rất thoải mái, anh thoáng buông tay ra, một tay nâng mặt của Lăng Lăng, một tay dùng ngón cái khẽ vuốt đôi môi đỏ xinh đẹp kia.

Lăng Lăng cảm thấy rất yên tâm, trong lòng cũng rất ấm áp, không tự chủ nhắm mắt lại.

Hai người cứ ôm lấy nhau, lắng nghe nhịp tim của đối phương, ngoài trời đang có mưa nhẹ, nhưng họ vẫn cảm thấy rất hạnh phúc.

Đêm dần khuya, trái tim dần được lấp đầy...

Ánh sáng mặt trời của ngày mới rọi xuống tạo nên một không gian tràn ngập màu vàng, trong trang trại Điền Viên có đủ màu sắc, ngoài trồng trái cây ra, còn có kinh doanh hoa, trà các loại, nhiều loại kiểu dáng, tràn đầy sự chất phác và sức sống mãnh liệt, họ hưởng thụ nơi nông thôn yên tĩnh hiếm thấy.

Ẩm thực ở đây cũng rất đặc biệt, họ thưởng thức những món ăn bản địa chính gốc như heo sữa quay, cơm lam, cùng uống những loại nước mơ ủ từ từ, để lại ấn tượng vô cùng.

Dòng suối róc rách nổi sóng nhẹ, Lăng Lăng và Quan Hằng Trạch ngồi bên dòng suối vui vẻ nghịch nước, hái một bông hoa nhỏ, rồi ngắt cánh hoa ra, tạo nên vô số những cánh hoa nhỏ màu trắng, tùy ý rơi xuống đất, lại tiếp tục nảy mầm sinh sôi.

"Tại sao lại muốn rời xa anh?" Anh thả chân xuống nước, nước suối mát rượi khiến tâm trạng thật thoải mái.

"Bởi vì em không xứng với anh!" Trầm Lăng Lăng thẳng thắn nói.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Anh hơi nghiêng đầu nhìn cô.

"Quá khứ của em vĩnh viễn cũng không thể xóa sạch..." Trầm Lăng Lăng nhỏ giọng.

"Lăng Lăng, anh chưa bao giờ nghĩ rằng em không xứng với anh!" Anh nghiêm nghị nói.

"Không! Đó là bởi vì anh chưa hiểu về em, anh biết không, cha mẹ ruột của em sau khi qua đời, em đã được mẹ nhận nuôi, đơn thuần chỉ là một cô nhi bình thường. Nhưng cha mẹ của em không phải là mối quan hệ trong sạch..."

"Vậy cũng không thể nào ngăn cản được chuyện giữa anh với em." Quan Hằng Trạch ép cô đối diện mình, không để cho cô trốn tránh.

"Em có một thân phận dơ bẩn, cha mẹ em..." Cô khổ sở nhắm mắt lại, vẻ mặt khá buồn.

Anh không nghĩ như vậy, cười nhạo một tiếng, cô nhìn anh.

"Là có người nói với em như vậy? Buổi chiều hôm nay anh không có ở nhà, đã xảy ra chuyện?"

"Phải..." Cô ấp a ấp úng.

"Nói! Giữa chúng ta không được nói dối." Anh kiên trì nói.

Cô hít một hơi, từ từ nói: "Em nhận được một cái hộp, bên trong là một con búp bê bị cắm rất nhiều kim lên người..."

"Đó nhất định là trò của Hà Lỵ Diễm, em không cần phải sợ hãi." Quan Hằng Trạch nghĩ phải phái người để ý hành tung Hà Lỵ Diễm, không cho phép cô ta quấy rầy Lăng Lăng.

"Em chắc chắn đó là Hà Lỵ Diễm, trên đó còn viết "Tao không thể đến với Quan Hằng Trạch thì mày cũng đừng mơ tưởng được!" Giống như phán đoán của anh, đó chính là Hà Lỵ Diễm. "Khi em nhìn thấy con búp bê đó, em thực sự rất sợ." Trầm Lăng Lăng vẫn còn sợ hãi.

"Chẳng qua là Hà Lỵ Diễm muốn đối phó em, nếu như em sợ hãi như vậy, sẽ trúng kế của cô ta, hơn nữa cô ta làm như vậy nhất định sẽ gặp báo ứng!" Quan Hằng Trạch muốn cô ta phải chịu hậu quả.

"Nhưng..."

"Thật ra thì, anh cũng từng có cảm giác như vậy với mẹ, anh và mẹ..." Anh đem chuyện cũ hồi trước của mẹ kể ra, khiến Lăng Lăng không tưởng tượng nổi. Linh Đạt đối xử rất tốt với cô, vậy mà lúc còn trẻ, mẹ lại không từ thủ đoạn, cướp chồng của người ta, thậm chí vô tình khiến họ phải tự sát, có lẽ chỉ có thể trách tình yêu này thực sự quá giày vò!

"Anh cố ý làm trái ý muốn của mẹ, cho đến một ngày, mới đột nhiên hiểu rằng, tại sao anh lại muốn mẹ phải chịu tất cả? Anh thoát ra khỏi hận thù, nhìn lại việc làm của mình, khiến cho chuyện vô nghĩa làm khổ bản thân, cảm thấy mình thật ngu dốt. Từ lúc đó trở đi, anh tự nói với mình, nhất định sẽ làm cho cuộc đời mình tốt đẹp hơn." Anh bất đắc dĩ mỉm cười nói: "Chỉ là từ đầu đến cuối, anh không cảm nhận được tình cảnh của mẹ, đã làm tổn thương mẹ rất nhiều."

Lăng Lăng cầm tay của anh. "Thật xin lỗi, em không biết chuyện xưa của mẹ... Còn nghĩ tại sao anh lại lạnh nhạt với mẹ..."

Quan Hằng Trạch cười nói. "Bởi vì em, cuối cùng đã giải quyết được sự oán hận của anh đối với mẹ, để cho anh thoát ra khỏi hận thù của mình. Anh cảm thấy được dù cha mẹ em đã làm chuyện gì, em đều không cần phải gánh chịu tội của của cha mẹ em. Em là em, em chỉ cần nghĩ về cuộc đời của mình, không cần gánh trách nhiệm, em không hề liên quan đến họ!"

Lời nói quan tâm của Quan Hằng Trạch khiến mũi của cô cay cay, hốc mắt ửng hồng.

"Anh chưa bao giờ gặp ai đặc biệt giống em, lạc quan vui vẻ, lương thiện, vẻ đẹp vừa hiện đại lại vừa rất truyền thống, thông minh, xinh đẹp. Em chưa bao giờ tham lam, chỉ cần đủ là được, về sau anh mới hiểu rằng đây là điều rất quan trọng khiến mọi người yêu mến, anh chưa bao giờ hiểu được, ngược lại nhìn thấy tính cách của em, anh rất muốn học hỏi!"

Lăng Lăng bị lời nói của anh chọc cười. "Tại sao em cảm thấy là không đúng, về sau nói hai ba câu đã bị đuổi đi rồi? Chuyện lớn mà anh nghĩ cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể."

"Đúng là lo sợ không đâu." Anh giễu cợt cô.

Anh giang tay ra kéo cô vào lòng.

"Qua nhiều năm như vậy, em vẫn luôn nhớ anh." Cuối cùng cô cũng thổ lộ đáy lòng mình.

Anh say mê hôn khẽ lên mi mắt của cô, là cô để cho anh hiểu được tình cảm của mình...

"Buổi tối, chúng ta trở về Đài Loan có được không? Em đã rất nhớ nhà và gấu bông rồi." Lăng Lăng không thể chờ đợi muốn trở về nhà.

"Được!" Anh mừng rỡ gật đầu, trong mắt tràn đầy tình yêu.

Buổi tối, sau khi thu dọn xong hành lý, hai người chuẩn bị lên đường, từ phía nam đến Đài Loan một đoạn đường dài, hai người thay phiên nhau lái xe, không ngừng kể chuyện cười để đối phương hưng phấn tinh thần.

Đến trạm nghỉ, hai người tạm thời dừng xe nghỉ ngơi, tay trong tay đi dạo trong khu chợ buôn bán, thật may là tối không có nhiều người, Lăng Lăng còn đeo kính râm, thoải mái nhìn chỗ nọ chỗ kia, cảm thấy tò mò với mọi đồ vật ở đây.

"Đây là bánh Tuyết nương, hương vị rất ngon!" Quan Hằng Trạch thử một miếng, liền thích loại bánh này. "Bên ngoài dai dai, bên trong là kem."

"Em đã ăn rồi, ăn không ngon, ăn cái này đi!" Cô mua rất nhiều bánh rán. "Cái này ăn mới ngon, anh ăn thử một miếng đi!"

"Ừ, cái này rất ngon!" Anh lại cắn mấy miếng. "Xem ra khẩu vị của em tốt hơn anh!"

Cô còn mua rất nhiều đậu phụ, bánh da lợn... Họ giống như vợ chồng son đi dạo chợ đêm, thân mật như vậy, thật là một cặp trời sinh.

Đột nhiên, cô bị một người va vào mình, trong lúc nhất thời không phát hiện ra điều gì bất thường.

Bọn họ ăn thật no, trở nên tràn đầy sức sống, mới ngồi lên xe chuẩn bị lên đường, điện thoại vang lên, là Michael gọi tới...

"Cái gì? Có thật không?" Quan Hằng Trạch nghe xong, sắc mặt trầm xuống cúp điện thoại.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"Trầm Lăng Lăng tò mò hỏi.

"Michael mới vừa gọi điện thoại tới, nói rằng Hà Lỵ Diễm tham gia vào chuyện gia đình nhà người ta , trở thành người tình của ông chủ nào đó, người vợ biết chuyện liền phái người tới phá hủy mặt cô ta, người vợ hiện đang bị cảnh sát bắt..."

"Có thật không?" Lăng Lăng lập tức điều chỉnh radio trên xe. "Chuyện lớn như vậy nhất định có tin tức..."

"Đây là cô ta tự chuốc lấy, không cần lo lắng nữa, cô ta sẽ không quấy rầy em." Quan Hằng Trạch tuyệt tình Hà Lỵ Diễm.

"Vậy thì tiền của anh sẽ không được trả lại..."

"Trọng điểm ở đây không phải là tiền, mà hiện tại là cô ta đã bị trừng phạt, cho nên tiền có trả lại hay không, cũng không quan trọng." Anh cũng không muốn dính dáng tới Hà Lỵ Diễm nữa.

"Nhân tình thực sự rất khó nắm bắt." Trầm Lăng Lăng cảm thán nói."Anh và cô ta biết nhau lâu như vậy, cũng có qua lại với nhau, cô ta lại có thể dễ dàng phản bội anh, tình cảm nhiều năm như vậy mà như không có gì, anh còn chọc giận cô ta đòi trả lại toàn bộ những thứ anh đã tặng cho, hiện tại lại có thể không so đo nữa, làm người ta không hiểu được có cái gì đáng để tin tưởng."

Cô liếc Quan Hằng Trạch một cái, ngay sau đó nói: "Xem ra vẫn là làm hư phụ nữ, mọi người đàn ông đều làm cho phụ nữ trở thành xấu xa, em nên học trở thành người phụ nữ xấu, không làm người tốt nữa."

Anh nghe lời phẫn nộ và tố cáo của cô, trước kia anh chính là người đàn ông trong lời của Lăng Lăng, chẳng những không phân biệt tốt xấu, còn khinh thường Lăng Lăng.

Anh chậm rãi dừng xe ở bên đường. "Em có mệt không?"

"Mệt mỏi a!" Lăng Lăng nói.

"Đây là lần cuối, về sau anh sẽ không khiến em cảm thấy khổ sở hoặc có bất kỳ cảm giác không thoải mái nào, Lăng Lăng, chuyện trước kia, anh thực sự xin lỗi em, cho anh cơ hội để đền bù cho em, có được không?" Ánh mắt của anh cùng giọng nói nghiêm túc, làm cô run run.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tình yêu quý tộc - Luxu

Tình yêu quý tộc - Luxu

Giới thiệu: Diệp Xuân (17 tuổi) : nữ nhân vật chính, là một người hiền lạnh nhưng

14-07-2016 97 chương
Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Thanh Mai Muốn Trèo Tường là một trong những tác phẩm ngôn tình đề cao lên một tình

23-07-2016 60 chương
Trâm – Nữ Hoạn Quan

Trâm – Nữ Hoạn Quan

Dù mới ra mắt nhưng Trâm – Nữ Hoạn Quan đã để lại những ấn tượng sâu sắc trong

21-07-2016 17 chương
Hoàng Hậu Xấu Xí

Hoàng Hậu Xấu Xí

Trích đoạn:Dám động vào Vương phi tương lai, không có chém đầu của nàng ta đã xem

20-07-2016 10 chương
Nút pause trong tình yêu

Nút pause trong tình yêu

Vẫn biết là em chẳng xuất sắc, chẳng nổi bật mà cũng chẳng xinh đẹp rung động

01-07-2016
Ngốc này, anh yêu em

Ngốc này, anh yêu em

Ở bên cậu ấy, nhỏ thấy vui vẻ, bình yên và rất thú vị, nó giống như cảm giác khi

24-06-2016
Người yêu một ngày

Người yêu một ngày

"Giả sử chúng mình ngày ấy yêu nhau thì sao nhỉ?" "Thì chắc chẳng còn đến bây giờ

30-06-2016