Cô lắc đầu một cái, có trời mới biết họ vui mừng cái gì.
bạn đang xem “Thiên Hậu Của Ông Chủ ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!"Theo tôi vừa mới nghe bọn họ dùng tiếng Đức nói chuyện phiếm, mới biết họ sang Thái để mua xuân."
"Có thật không?" Trầm Lăng Lăng nhăn mũi, lòng đầy căm phẫn nói: "Nát thật! Đàn ông trên đời này đều giống nhau! Hạ lưu!"
Anh muốn phản bác nói mình là một người đàn ông tốt, nhưng vẫn nhịn được, dù sao hành động chứng minh vẫn hơn lời ngon tiếng ngọt.
"Ừ, cho nên bọn họ mới có thể tranh cãi vui vẻ như vậy." Anh lại rót một ly rượu đỏ.
"Đúng rồi, làm sao anh cũng đi chuyến bay này?" Lăng Lăng chỉnh lại ghế ngồi cho thoải mái, bỗng nhiên nhớ lại vấn đề này.
"Đừng nói nhiều nữa, nhìn em mệt mỏi, mắt thâm quầng như gấu mèo vậy."
Anh quan tâm cô, đem chăn đắp lên người cô. "Một giờ nữa mới đến, em hãy ngủ một giấc đi! Đến nơi tôi sẽ gọi em."
"Nhưng ..."
"Không cần nói nữa, mau ngủ đi!" Bàn tay to của anh dịu dàng chạm vào má cô, dụ dỗ cô ngủ.
Anh dịu dàng như vậy cô thực sự không biết làm sao, chuyện như vậy chưa từng xảy ra bao giờ! Trong trí nhớ của cô, Quan Hằng Trạch chưa bao giờ đối xử tốt với cô. Đây thực sự là anh sao? Quả thật khiến cho cô như bay lên tận trời cao!
Cô không thể ngủ a! Cô còn rất nhiều điều muốn nói, anh vừa mới xuất hiện trong nháy mắt, giống như anh hùng, làm cho cô vừa sùng bái vừa động lòng... Đúng rồi, cô còn phải cảm ơn anh, anh vừa cứu cô khỏi đám "thổ phỉ" kia... Thì ra, bề ngoài anh thoạt nhìn rất cứng rắn, nhưng thật ra anh vô cùng dịu dàng...
Chưa tới năm phút sau, cô mỉm cười ngọt ngào chìm vào giấc ngủ.
Ánh mặt trời, bờ cát, sóng biển, đảo... Tim của cô đập rộn ràng, hòa theo làn sóng mênh mông!
Trời xanh, cát trắng, nước biển lạnh như băng, bầu trời trên biển tuyệt đẹp, đảo Phuket nằm trên biển Ấn Độ Dương, đáng tiếc tất cả cảnh đẹp chỉ là trong mộng, cô không thể đi ngắm kĩ càng.
Đều là tại Quan Hằng Trạch hại!
Lăng Lăng tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm ở trên giường lớn của khách sạn năm sao.
Ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Cô hoàn toàn không ấn tượng, mơ mơ màng màng hình như có tài xế tới đón cô, rốt cuộc cô có lên xe không?
Nghi vấn liên tiếp, cô vội vã ngồi nửa người trên giường, sờ quần áo của mình, cũng may, y phục vẫn như cũ.
"Đạo diễn đâu? Thợ trang điểm đâu? Nhiếp ảnh gia đâu?" Cô mất hồn vía.
"Tôi vừa mới liên lạc với bọn họ, bọn họ nói một giờ nữa sẽ tới đón cô."
"Cái gì?" Cô bất mãn nói: "Anh tự tiện gọi điện thoại sắp xếp chuyện của tôi, anh cho rằng anh là ai hả?"
Anh nhẹ nhàng cười một tiếng: "Tôi làm sao có thể dễ dàng nói ra thân phận thật được đây? Tôi nói tôi là người bảo vệ cô, đương nhiên cô phải tin tôi a!"
Quan Hằng Trạch vừa mở rèm cửa sổ, bầu trời xanh, nước biển chói mắt, bãi cát dài nhất thời chiếu vào rèm cửa.
Nhìn anh nhàn nhã như vậy, cô càng tức giận: "Tại sao vừa đến đảo Phuket liền thay đổi như vậy? Tại sao anh lại biến thành người bảo vệ của tôi, tôi không chấp nhận."
"Là cô tự nói a! Cô không phải thừa dịp muốn quay phim không đi chơi một chút sao? Tôi với cô có gì không đúng?"
"Tôi không cần!" Cô giận dỗi hét lên: "Tôi muốn đi chơi quanh đây, cho nên mới không đưa theo người đại diện và hộ vệ. Anh đừng hòng theo tôi!"
"Không! Cô phải cần. Cô biết người Thái Lan đã xảy ra nhiều chuyện với khách du lịch hay sao? Có một số người thấy những khách du lịch trẻ tuổi xinh đẹp đi một mình liền ra tay, nghe nói sau khi bọn họ bắt người, không những cưỡng dâm, còn buôn bán tình dục... ngoài ra..."
Càng nghe, cô càng rợn cả tóc gáy, không thể nói nên lời.
Quan Hằng Trạch mỉm cười. Xem ra anh đe dọa thành công!
"Nhưng tôi không hiểu." Cô nhỏ giọng nói thầm: "Tôi tới để quay phim, vậy anh tới Thái Lan làm gì?"
Anh không muốn nói dối, không phải là công việc, cũng không phải là nghỉ phép... Nếu là nghỉ phép, anh không cần phải đi theo cô, vì vậy, anh chỉ trả lời một đáp án không quan trọng --
"Tôi không có việc gì làm, cho nên rất vui lòng bảo vệ cô, thì sao?"
Cô không phản ứng lại, chỉ lén liếc nhìn anh, anh thay đổi thật rồi! Mới mấy ngày, đã chuyển biến 180 độ, làm cho cô ứng phó không kịp, cũng làm cô mở cờ trong bụng.
Cuối cùng anh vội vàng kéo cô xuống giường, kết thúc cuộc nói chuyện có chút ngượng ngùng.
"Nhanh lên một chút, đi rửa mặt, không sẽ không kịp!"
Thấy rằng thời gian không còn kịp nữa, cô vội vàng đi vào phòng tắm thay đồ, đó là một bộ đầm mảnh mai, mềm mại, có đai lưng, cổ áo khoét sâu, chân dài lộ ra, trông càng hấp dẫn, mê người, nhất định là cố ý hấp dẫn ánh mắt đàn ông.
Cô vừa đi ra ngoài, Quan Hằng Trạch giống như bị sét đánh, chấn động không nhúc nhích.
"Tôi mặc như vậy có đẹp hay không?" Cô bướng bỉnh, nhạo báng. "Chờ tôi trang điểm đậm chút, cho thấy tôi là người đẹp nhất thế giới!" Cô làm dáng trước mặt anh, tinh quái nói: "Tôi mới học một chiêu, sử dụng ánh mắt của người phụ nữ xấu xa, ánh mắt có thể giết chết mọi người đàn ông!"
Quả thật cô sắp giết chết anh, anh là người đàn ông nam tính, rốt cuộc cũng hiểu rõ yêu rồi mới có tính dục là như thế nào.
Trước kia anh không yêu Hà Lỵ Diễm, không quan tâm Lỵ Diễm hấp dẫn anh như thế nào, anh đều không cử động, bây giờ trước mắt cô gái này lại khơi dậy dục vọng của anh, anh muốn hôn cô, ôm cô, muốn cùng cô yêu say đắm...
Chương trước | Chương sau