Ánh lửa lò sưởi bùng cháy, cô nghiêng đầu, nghiêng tai lắng nghe tiếng lách tách khe khẽ, thấy thích thú, nụ cười thư thái, bờ môi cong cong.
Ở một góc khác trong căn phòng, người đó ngồi cạnh cô, anh lặng lẽ đọc sách, còn cô tìm kiếm niềm vui nhỏ bé trong cuộc sống, không cần nói chuyện, cũng không cần sự tiếp xúc thân thể nào, chỉ cần anh biết anh và cô cùng ở trong một không gian là trái tim đã có thể cảm nhận được sự chân thực.
Đây chính là thứ hạnh phúc cô kiếm tìm, rất bình thường, đơn giản
"Cười gì?" Giọng nói dịu dàng, trầm lắng vang lên bên tai cô, Thẩm Hàn Vũ đổ cốc trà lạnh đi, rót thêm nước ấm, đặt vào lòng bàn tay để cô sưởi ấm, không quên dịu dàng nhắc: "Cẩn thận kẻo nóng đấy!"
bạn đang xem “Thất tịch không mưa - Lâm Vũ Tình” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
"Có giai điệu." Cô nhẹ nhàng trả lời anh.
"Cái gì?"
"Lách ta lách tách, có giống con yêu tinh nghịch ngợm nhảy múa trong ánh lửa không? Anh, anh nghe đi, nó còn có tiết tấu theo quy luật nữa đấy! Non xanh nước biếc tĩnh mịch, một cơn gió bay đến từ giữa hồ, đi nào, đi nào... có giống bài hát ngày xưa anh thường hát cho em nghe không?"
Thẩm Hàn Vũ ngừng lại vài giây mới hiểu cô đang nói tới âm thanh của lò sưởi.
Giống không?
Anh lắng tai nghe, không xâu chuỗi nổi giai điệu gì nhưng không nỡ phá hỏng trí tưởng tượng của cô.
Hai mắt mất đi ánh sáng lại thêm cử động khó khăn, những việc cô có thể làm là rất hạn chế song cô dường như không quấy rầy anh, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng tự mình tìm niềm vui, hoặc cô không muốn trở thành gánh nặng cho anh, cũng có lẽ cô thực sự thích nghi một cách vui vẻ, hưởng thụ trọn vẹn sự ấm áp trong những điều bình thường.
"Có gì vui đáng để em cười ngọt ngào thế?" Anh chiếm luôn chỗ trống bên cạnh cô trên sofa, ôm cô vào lòng.
Chỉ là một chuyện vặt vãnh trong cuộc sống vậy mà cô như phát hiện bí mật gì to lớn, nở nụ cười vui vẻ đến thế!
"Đó là một phần đáng quý nhất trong ký ức của em và anh! Em nhớ khi em còn rất nhỏ, anh thường ôm em, khẽ hát bài Thuyền Thái Hồ, đặc biệt là trước khi ngủ và cả khi tâm trạng em không tốt. Cho tới bây giờ, em vẫn không tìm được giai điệu nào đẹp hơn." Cũng có thể cô nhớ mãi không quên không phải vì bản thân ca khúc mà là cảm giác được người khác dỗ dành, yêu thương, khiến cô trước sau không thể quên được âm thanh làm rung động lòng người ấy, từ đó dùng cả cuộc đời để nhớ, để yêu chủ nhân của giọng hát đó.
Đây chính là nguyên nhân khiến khóe miệng cô nở nụ cười dịu dàng, ngọt ngào.
Mắt Thẩm Hàn Vũ sáng rực. Vì mất đi thị lực nên cô không thể nhìn thấy tình yêu say đắm tới mức nhói tim trong mắt anh.
Thẩm Thiên Tình đặt cốc trà xuống, hai tay ôm chặt anh, tìm kiếm nơi ấm áp, yên tâm nương náu: "Lâu lắm rồi chưa nghe anh hát bài này, anh còn nhớ bài hát thế nào không?"
"Lâu như vậy, cũng đã quên gần hết rồi." Chỗ khuyết trong tim đến nay đã được lấp đầy, anh siết chặt hai tay, sự đủ đầy trong vòng tay khiến anh hạnh phúc tới nỗi muốn thở dài.
Đoạn quá khứ thuộc về anh và cô đã từng bị anh cố kìm nén, quên lãng, lâu rồi, gần như cho rằng bản thân thực sự đã quên.
"Cứ thử xem thế nào, được không? Em muốn nghe."
Anh mở miệng định nói gì đó thì chuông cửa reo.
"Để anh ra xem là ai." Thẩm Hàn Vũ buông cô ra, đứng lên, đi về phía cửa.
Tiếng nói chuyện vọng đến tai cô, thái độ của anh trai vẫn luôn dịu dàng, lịch sự, cô lờ mờ nhận ra người hàng xóm bên cạnh.
Hồi đầu tới Thụy Sĩ, anh không chút do dự bỏ qua chốn thị thành mà dừng chân ở thị trấn không tên tuổi này, tuy hơi xa nhưng môi trường yên tĩnh, thích hợp cho cô dưỡng bệnh.
Ở đây, không ai biết họ, cũng không ai có thể tới quấy rầy cuộc sống bình yên của họ, anh nói như vậy.
Anh quyết định đưa cô rời xa nơi huyên náo, ồn ào.
Hàng xóm của họ là một đôi vợ chồng già về hưu và một cô gái vừa tròn hai mươi tuổi, may mắn, họ cũng là người Đài Loan.
Họ có thể biết những điều này vì khi vừa tới, anh sợ có lúc phải ra ngoài, không yên tâm để cô ở nhà một mình nên tất nhiên phải làm quen với hàng xóm, gần gũi, hòa thuận với họ để có thể trông nom lẫn nhau.
Một lát sau, Thẩm Hàn Vũ trở về bên cô.
"Có chuyện gì thế?"
"Vợ chồng ông bà Phương bên cạnh làm thêm vài cái bánh, kêu con gái mang một ít sang cho chúng ta."
"Vậy bánh đâu?" Cô giơ tay đòi, Thẩm Hàn Vũ nhón miếng bánh cô thích ăn, đặt vào tay cô.
Cô nếm thử, là bánh bích quy mùi oải hương.
Cô cười khẽ: "Từ ba bữa tới điểm tâm đều được quan tâm chu đáo. Chắc là họ nghĩ một người đàn ông như anh phải chăm sóc em thì rất vất vả!"
"Ừ, ừm." Anh ho khẽ.
"Sao vậy anh? Anh không vui à?" Tuy anh không nói gì nhưng cô vẫn tinh ý cảm nhận được.
"Em nói với họ chúng ta là anh em à?" Giọng anh có chút không vui.
Cô chợt hiểu, nhướng môi cười: "Anh, cô Phương có xinh không?"
"Rất xinh, em có ý kiến gì à?" Anh lạnh nhạt nói.
* * *
"Vậy thì chúc mừng anh nhé! Anh Tề nói không sai, anh rất có duyên với phụ nữ, đi tới đâu cũng đều như vậy."
"Thẩm Thiên Tình, em ngứa da à?" Đã biết ý đồ của vợ chồng nhà họ Phương, sao cô còn nói thế?
Ban đầu, nhà họ Phương tưởng họ là vợ chồng, cũng không suy nghĩ nhiều. Cô có biết khi cô nói thế, anh sẽ phiền phức biết bao không?
Trước đây không biết thì thôi, bây giờ biết rồi, còn có thể coi như không biết gì không?
Nợ ân huệ dễ trả nhưng nợ tình cảm khó trả, điểm này không ai rõ hơn anh.
"Chúng ta vỗn dĩ là anh em, nói như vậy có gì không đúng?"
"..." Anh mở miệng nhưng không thể đáp lời, cảm giác nặng nề khó nói đè nặng trong lồng ngực.
"Anh..." Cô nũng nịu giơ tay, tìm vị trí anh ngồi để dựa vào, anh không tự nguyện chút nào nhưng hai tay vẫn tự động ôm chặt lấy cô.
Cô đưa miếng bánh bị cắn dở ra, anh há miệng, ăn nốt nửa còn lại giúp cô.
"Em muốn ngủ, anh chưa hát cho em nghe!"
"Em mấy tuổi rồi? Còn muốn nghe hát ru!" Tâm trạng anh vẫn có chút không vui.
"Là vì anh hát mà, anh là người độc nhất vô nhị."
Chỉ vài ba câu nói đã xóa tan những tích tụ trong nội tâm anh.
Anh hiểu rồi!
Trong mắt cô, anh chính là anh, Thẩm Hàn Vũ độc nhất vô nhị, cho dù người khác có thêm các thân phận cho họ như tình nhân, vợ chồng hay anh em đều không thay đổi được gì, điều đó đã không còn khiến cô bận tâm.
Xem ra cô thích ứng nhanh hơn cả anh.
Anh khẽ thở dài, dịu dàng nhìn cô: "Lâu lắm không hát rồi, có hát sai cũng đừng trách anh đấy!"
"Không đâu!"
Anh vỗ nhẹ cô, khe khẽ hát, đó là giai điệu dịu dàng, yêu thương nhất.
Cô tựa vào anh nghỉ ngơi, lắng nghe thật kỹ, trái tim dâng lên cảm xúc mềm mại nhất.
"Non xanh nước biếc tĩnh mịch, một cơn gió bay đến từ giữa hồ ..."
Một bài hát dân ca, giai điệu đơn giản song lại thể hiện được tình cảm thuần khiết mãi không phai màu giữa anh và cô.
"Anh, anh bảo ngày mai tuyết có rơi không?"
"Chắc sẽ có!" Anh nắm bàn tay lạnh giá của cô, má của anh chạm vào tóc cô.
"Vậy nếu sáng mai tuyết rơi, anh nhớ gọi em dậy nhé!"
"Ừ, em yên tâm ngủ đi!"
"Vâng." Cô nhắm mắt.
Không biết đã bao lâu qua, trong vòng tay không còn phát ra chút âm thanh nào, vẻ mặt cô quá bình thản, yên lặng tựa như...đã chết.
Anh nín lặng, đặt tay lên ngực cô, cảm giác được nhịp đập nhè nhẹ, mới thở phào một hơi.
Dường như đêm nào anh cũng lặp lại động tác này mới có thể chắc chắn cô thực sự ngủ ngon, không rời xa anh.
Mấy đêm đầu, anh toàn tỉnh giấc giữa đêm, sau đó chỉ có thể ngắm gương mặt ngủ say của cô, không tài nào ngủ tiếp được. Khi cô phát hiện ra, liền kéo tay anh đặt lên ngực cô, để anh cảm nhận được nhịp đập của nó, yên tâm ngủ lại.
Còn cô sẽ gối đầu lên ngực anh, kề sát vào vị trí của trái tim.
"Chỉ cần nghe tiếng tim anh đập, em sẽ không rời đi." Cô nói như vậy.
Anh tin cô, thật sự tin cô, anh tin chỉ cần trái tim anh cố gắng đập, cô sẽ không rời đi.
Tuyết rơi.
Sáng vừa tỉnh dây, chân trời lả tả những bông hoa tuyết, cô nghịch tuyết ngoài cửa sổ, hưng phấn như một đứa trẻ.
"Đóng cửa sổ vào đi, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh!" Thẩm Hàn Vũ sắc thuốc trong bếp, quay đầu nhìn cô, nhíu mày nói.
"Một chút nữa thôi." Cô giơ tay hứng những bông tuyết mịn, cảm giác lành lạnh trong lòng bàn tay, quả nhiên giống như cô tưởng tượng.
Câu này cô đã nói năm lần rồi.
Thẩm Hàn Vũ tắt lò sưởi, dứt khoát ra đóng cửa sổ, đẩy xe lăn vào trong phòng, không cho cô nghịch tuyết đọng lại thành một lớp dày trên cửa sổ nữa.
Giơ tay nhặt bông tuyết trên tóc cô, chạm vào vùng da thịt lạnh ngắt, anh dùng đôi tay mình xoa tay cô cho ấm rồi vào bếp bưng bát thuốc nóng ra.
"Anh, lát nữa chúng ta ra ngoài, được không? Cô ngẩng mặt, tràn đầy hy vọng.
"Uống hết bát thuốc này rồi hẵng nói!" Anh múc một thìa, thổi qua cho đỡ nóng rồi đưa lên miệng cô.
"Để em tự uống!"
"Được, vậy em cẩn thận, nóng đấy!" Đặt bát thuốc vào tay cô, anh về phòng xem xét tài liệu và giấy tờ xem đã đầy đủ chưa, hôm nay cô phải đến viện kiểm tra lại.
Lúc anh ra ngoài, cô đã uống hết bát thuốc, ngoan ngoãn chờ.
"Có được không?" Cô nghiêng tai, nghe tiếng bước chân anh rời khỏi phòng.
Ai chẳng biết cô muốn đi nghịch tuyết.
"Đợi chút nữa." Anh thuận tay lấy chiếc khăn len trong phòng quàng lên cổ cô, giúp cô đi găng tay, đội mũ lông, mặc áo khoác, sau đó nhìn cô một lượt từ đầu đến chân để chắc chắn rằng cô không bị lạnh.
"Em sắp bị anh quấn thành con chim cánh cụt rồi." Cô lẩm bẩm.
Chương trước | Chương sau