Sau khi Đồng Yến kết hôn không bao lâu, phòng mới của Lão Phật Gia và ba Lưu cũng đã sửa chữa xong hết, liên lạc với công ty dọn nhà, người một nhà liền vội vàng rối rít chuyển đồ đạc.
Đúng như tục ngữ đã nói: Ma Tước (chim sẻ) tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đầy đủ. Mặc dù phòng cũ nhìn qua thì thấy nhỏ nhưng khi bắt đầu dọn dẹp đồ đạc mới phát hiện không mất một hai ngày thì không dọn dẹp xong được.
Ngày dọn nhà đó, Lão Phật Gia nhìn phòng ốc cũ, trong mắt hàm chứa không nỡ. Cho dù điều kiện nơi đây không được tốt lắm nhưng dù sao cũng đã ở mấy chục năm, nhớ lại tất cả kỷ niệm, bất kể là tốt hay không tốt đều có liên quan đến nơi này.
Ba Lưu cẩn thận vỗ lưng Lão Phật Gia, nói: “Lúc nào bà muốn trở lại thì tôi sẽ cùng bà ở lại vài ngày.”
bạn đang xem “Thanh Mai Muốn Trèo Tường ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Cho dù mất đi sự bảo vệ của baba nhưng khi Lão Phật Gia già đi có ba Lưu làm bạn thì bà vẫn hạnh phúc như cũ. Tôi nhìn hình bóng hai người dựa vào nhau ở phía trước trong mắt dần dần biến thành tôi cùng Lục Bách Nghiêu.
Tình yêu trong mắt của tôi là khi tóc trắng xóa, anh vẫn nguyện ý dắt tay tôi như vậy, theo tôi cùng nhau nhìn mặt trời mọc, ngắm mặt trời lặn. Lục Bách Nghiêu, tôi có thể nghĩ đến chuyện lãng mạn nhất chính là cùng anh dần dần già đi.
Nhà mới được trang trí theo ý kiến của Lão Phật Gia và ba Lưu, bố trí theo kiểu điền viên mát mẻ, có mấy phần hơi thở thời đại. Trước khi tôi và Lục Bách Nghiêu kết hôn thì vẫn ở với Lão Phật Gia và ba Lưu như cũ.
Đợi đến lúc những chuyện bận rộn này gần kết thúc thì tôi và Lục Bách Nghiêu mới suy tính chuyện hôn lễ. Mặc dù thái độ của nhà bên kia là “Bạo lực không hợp tác” nhưng Lục Bách Nghiêu vẫn kiên trì muốn nửa năm sau thành hôn sau đó tiếp tục đi châu Âu hưởng tuần trăng mật.
Vì bận chuyện hôn lễ của Đồng Yến và chuyện nhà cửa của Lão Phật Gia cho nên ngày kết hôn bị đẩy đến hai tháng sau cho tới khi có thời gian đầy đủ để chuẩn bị hôn lễ.
Tôi vốn tưởng rằng trong khoảng thời gian sắp tới này rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi một chút thì không nghĩ tới mọi chuyện cứ tìm tới tôi.
Hơn nữ còn là một chuyện cực kỳ phiền toái!
Khi “dì cả” tháng này kéo dài hơn một tuần mà chưa có giá lâm thì cả người tôi liền luống cuống, thật sự sẽ không trúng chiêu chứ?!
Tôi gọi điện thoại nói chuyện này cho Đồng Yến, cái người phụ nữ đã kết hôn này lại phản ứng cực kỳ lớn: “Cậu nói thật?!”
Tôi hoảng hốt, hoang mang lo sợ, cả người cũng không tìm ra hướng Bắc ở đâu nữa là: “Chuyện như vậy mình có thể nói giả sao? Cậu nói mình nên làm gì bây giờ?”
“Cậu đã nói chuyện này với Lục Bách Nghiêu chưa?”
“Còn chưa có nói, chuyện này không biết là thật hay giả, mình không biết nên nói thế nào huống hồ mấy này hình như công ty rất bận rộn, Lục Bách Nghiêu cũng bận bịu chuyện công ty.” Tôi kinh ngạc trả lời, những ngày này Lục Bách Nghiêu thực sự bận rộn, ngay cả ngày dọn nhà đó cũng liên lạc nhờ người khác giúp một tay còn anh thì trở về công ty làm việc.
“Đi tiệm thuốc mua cái que thử thai đi.” Đồng Yến dừng lại một chút lại vội vàng nói: “Không không không, không được, hiện tại mình dẫn cậu đi bệnh viện kiểm tra một chút rồi hãy nói tiếp, đi bệnh viện tương đối chính xác hơn.”
Cả người tôi đều ngơ ngác, hoàn toàn mất hết chủ kiến: “Thật sự phải đi bệnh viện sao?”
Đồng Yến ổn định tâm tình của tôi, nói từng câu từng chữ: “Đúng, nghe mình đi, chúng ta đi bệnh viện, cậu chuẩn bị ngay bây giờ đi sau đó mình lái xe qua đón cậu.”
“Được, mình chờ cậu.” Tôi kinh ngạc cúp điện thoại sau đó tay chân luống cuống thay quần áo chuẩn bị ra cửa.
Ước chừng qua mười phút, tôi từ trên cửa sổ nhìn xuống đã thấy xe Đồng Yến đỗ ở dưới lầu, vội vàng cầm túi lên đi xuống: “Mẹ, ba Lưu, con cùng Đồng Yến ra ngoài một chút.”
Đáng thương cho Đồng Yến là một người phụ nữ đã kết hôn còn đang mang đứa bé dọc đường lại chở một người phụ nữ có khả năng mang thai đứa bé là tôi điên cuồng vượt đèn đỏ, làm cho linh hồn nhỏ bé của tôi bị dọa sợ đến mức bay ra khỏi lồng ngực luôn rồi.
Tôi thật sự sợ bệnh viện còn chưa đến tôi cùng Đồng Yến đã bị tại nan xe cộ, hai xác mà vài cái mệnh nên vội vàng ngăn cô ấy lại: “Đồng Yến, trước tiên cậu dừng xe đi, để mình lái cho.”
“A? Được.” Đồng Yến si ngốc gật đầu, thoạt nhìn bộ dáng kia so với tôi còn ngu ngốc hơn. Cô ấy dừng xe ở ven đường sau đó đổi chỗ với tôi.
Dọc đường hành hạ cuối cùng cũng tới bệnh viện, Đồng Yến giúp tôi đi đăng kí, tôi ngồi ở một bên chờ, trong lòng suy nghĩ rốt cuộc mình có mang thai hay không.
Chờ có chút lâu, tôi đang muốn đứng dậy đi tìm Đồng Yến, vừa quay đầu thì thấy Lục Bách Nghiêu.
Anh chạy tới phía tôi, nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn lắm, anh chạy tới đây mang theo một mùi vị “Phong trần mệt mỏi”.
Đợi đến khi anh chạy đến trước mặt tôi, tôi mới kinh ngạc nhìn nhìn anh: “Tại sao anh lại ở chỗ này?”
Lục Bách Nghiêu tức giận đùng đùng nhìn tôi: “Nếu anh không tới có phải em định bỏ con của chúng ta hay không?”
Tôi hoàn toàn giống như không còn đầu óc để suy nghĩ: “Em….em không có….”
“Vậy em tới bệnh viện làm gì?”
Tôi bị anh nói càng thêm bối rối: “Em tới kiểm tra một chút rốt cuộc là nghi ngờ có đúng hay không thôi.”
Vừa dứt lời thân thể của tôi liền bị Lục Bách Nghiêu ôm thật chặt: “ Em hù chết anh.”
“Đây là bệnh viện, có rất nhiều người đang ở đây đấy.” Tôi do dự muốn đẩy anh ra nhưng anh lại cậy mạnh không chịu buông.
Thời gian hình như đã trôi qua thật lâu, Lục Bách Nghiêu mới chậm rãi buông ra, tay phải vẫn đặt lên bả vai tôi, muốn kéo tôi rời khỏi dòng người chật chội trong bệnh viện.
Tôi chần chờ không có nhấc chân: “Đồng Yến vẫn còn đang giúp em đăng kí.”
Lục Bách Nghiêu chê cười: “Vợ ngốc, Lưu Chi Dương đã sớm mang vợ anh ta về rồi. Đi, anh dẫn em đi kiểm tra.”
Mãi cho đến sau đó tôi mới từ trong miệng Lục Bách Nghiêu biết được thời điểm Đồng Yến điên cuồng chở tôi vượt đèn đỏ thì vừa lúc bị Lục Bách Nghiêu bắt gặp. Vốn là anh đang trên đường tới công ty để họp, trên đường nhận ra xe của Đồng Yến cũng thấy được người ngồi bên cạnh ghế lái là tôi nên mới gọi điện cho Đồng Yến nhưng không gọi được, cuối cùng chỉ có thể điện thoại cho Lưu Chi Dương.
Vốn là Đồng Yến đang đợi trong phòng khám bệnh của Lưu Chi Dương, sau khi nhận được điện thoại của tôi liền vội vàng rời đi cũng không dặn dò gì. Lúc tôi cùng Đồng Yến nói chuyện điện thoại, Lưu Chi Dương loáng thoáng nghe được cái gì đó, cẩn thận suy nghĩ liền sai lầm nghĩ rằng Đồng Yến muốn mang tôi đi nạo thai, dọa cho Lục Bách Nghiêu sợ tới mức vội vàng bỏ hết công chuyện tới bệnh viện tìm tôi.
Vốn là xe của Lục Bách Nghiêu đang đi phía sau xe Đồng Yến nhưng bởi vì Đồng Yến liều mạng vượt mấy cái đèn đỏ trực tiếp bỏ rơi Lục Bách Nghiêu ở phía sau mông làm hại anh chỉ có thể vừa vội vừa lo lắng điên cuồng đuổi theo phía sau.
Không nghĩ tới chuyện mang thại này lại gây ra rắc rối như vậy nhưng nhìn mặt mũi Lục Bách Nghiêu vội vàng tôi biết anh sợ tôi không đủ thương anh, sợ tôi sẽ phá bỏ đứa bé của anh, làm cho nó biến mất trên thế giới này cho nên đến cuối cùng vẫn là tôi làm chưa đủ tốt nên anh mới không thể hoàn toàn tín nhiệm tôi sao?
Dọc đường tôi bị Lục Bách Nghiêu lôi kéo, trực tiếp kéo đến trước phòng làm việc của bác sĩ, bên trong còn có hai bác sĩ nữ chưa kịp phản ứng liền bị Lục Bách Nghiêu gầm lên giận dữ mà giật mình: “Kiểm tra một chút xem vợ tôi có mang thai hay không.”
Cảm giác này thật giống như trong những phim về thập niên 90 ở Hương Cảng hay phim Young and Dangerous.
Chẳng qua là Lục khốn kếp, hình như chúng ta chưa đăng kí lấy số.
Nhưng chuyện quan trọng chính là ánh mắt của nữ bác sĩ này đặc biệt sáng lấp lánh (chỉ đối với Lục Bách Nghiêu) cho nên cuối cùng vô cùng kính cẩn cho tôi làm kiểm tra.
Khí tiết đâu, khí tiết đâu? Cô ta thấy trai đẹp liền hôn mê sao? Quên mất vợ của anh ta là tôi còn sống sờ sờ đứng ở chỗ này sao?
Bây giờ tôi không thể nhìn nổi nữ bác sĩ này liên tục phóng điện với Lục Bách Nghiêu nữa nên trực tiếp đuổi đầu sỏ gây chuyện ra ngoài.
Sau khi làm một loạt kiểm tra mà người phàm như tôi hoàn toàn không thể gọi tên được cùng với việc tôi đem mười tám đời tổ tông Lục Bách Nghiêu ra hỏi thăm một lần thì nữ bác sĩ đường đường chính chính cho tôi một cái đáp án: Không có mang thai! Chẳng qua là trong khoảng thời gian này quá mức mệt nhọc công thêm làm việc và nghỉ ngơi không hợp lí cho nên “dì cả” mới tới trễ vài ngày.
Tôi kinh ngạc đứng ngay tại chỗ nhìn vị bác sĩ không ngừng bày ra bộ dáng hoa si với Lục Bách Nghiêu, nghiêm trọng hoài nghi hành vi nghề nghiệp thường ngày của cô ta.
Nữ bác sĩ kia nhìn thấy được suy nghĩ trong lòng tôi, nói một câu: "Anh ta là đại cổ đông của bệnh, tôi không dám nói đùa với anh ta." Trực tiếp nói ra kết quả là tôi suy nghĩ lung tung rồi.
Tôi phát ngốc, tuyệt đối là suy nghĩ lung tung rồi.
Nhìn dáng vẻ của bác sĩ này khoảng hơn ba mươi tuổi, tuy có chút trẻ con nhưng ánh mắt lưu luyến nhìn về phía Lục Bách Nghiêu lại mê hoặc, sức quyến rũ mười phần cho nên tôi dám khẳng định người này là một phụ nữ đã ly hôn mang theo con nhỏ nên mới vội vàng tìm một cao phú suất làm mùa xuân thứ hai cho mình.
Một lần nữa tôi bị chính phán đoán cực kỳ thông minh chính xác của mình làm cho kinh hãi!
Chẳng qua là đáng chết, không riêng gì mọi chuyện hôm nay đều là quạ đen mà ngay cả kết quả không mang thai cũng là quạ đen nốt!
Sau khi rời khỏi đây, tôi nháy nháy mắt nhìn Lục Bách Nghiêu, cuối cùng anh cũng nhìn tôi thở dài một tiếng, nói: "Mới vừa rồi ngồi ở bên ngoài anh luôn luôn suy nghĩ nếu chúng ta có đứa bé thì cuộc sống sẽ trở nên thế nào. Anh sẽ nhìn một sinh mạng nhỏ đang thai nghén ngày một lớn lên, dắt tay nó, làm bạn cùng nó. Nếu là con trai, anh có thể dẫn theo nó đi chơi bóng rổ, bơi lội. Nếu là con gái nhất định nó sẽ có một đôi mắt xinh đẹp giống như em, làn da trắng nõn giống như tiểu công chúa bước ra từ trong truyện cổ tích. Chẳng qua anh hy vọng tương lai con chúng ta sẽ là một cô gái, bởi vì trên thế giới này anh không muốn chia sẽ tình yêu của em với bất kì người đàn ông nào."
Vừa mới bắt đầu tôi còn cảm thấy đứa bé này đến quá nhanh, bây giờ không có nó ngược lại trong lòng có chút mất mát, tôi si ngốc nhìn Lục Bách Nghiêu, giọng nói nghẹn ngào: "Lục Bách Nghiêu....."
Khóe miệng anh cong lên thành một nụ cười, khôi phục lại bộ dạng bất cần đời trước kia: "Cách mạng chưa thành công, chồng của em còn phải cố gắng!"
Tôi hỏi ngược lại: "Vậy anh chuẩn bị lúc nào thì cố gắng?"
Anh vỗ tay phát ra tiếng: "Right now!"
Vừa dứt lời thân thể của tôi từ chỗ ngồi liền bị Lục Bách Nghiêu bế lên, trực tiếp chạy như điên về phía bãi đỗ xe.
Dọc đường anh chạy nhanh như bay về nhà, vốn là ba mươi phút đi đường anh lại kiên quyết dùng tốc độ nhanh nhất có thể làm tôi không khỏi chắc lưỡi hít hà vì sự điên cuồng của người đàn ông này.
Vì vậy sau khi cửa phòng ngủ bị đóng lại, rèm cửa sổ được kéo xuống, anh điên cuồng cởi quần áo của tôi, đặt tôi ở trên giường, gắt gao gặm cắn.
Lục Bách Nghiêu đè tôi ở phía dưới, ánh mắt nóng rực: "Vợ của anh trưởng thành rồi."
Tôi cười nhạo nhìn anh, lay lay áo sơ mi: "Này, em là bạn gái của anh đó, anh đừng có dùng cái vẻ mặt "Nhà chúng ta có con gái trưởng thành" đó để nhìn em."
Hồi lâu Lục Bách Nghiêu cũng không lên tiếng, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm một chỗ, nuốt nước miếng. Tôi theo ánh mắt của anh nhìn sang, không nghĩ tới lại là **!
!!
Tên sắc lang này!
Thì ra ý tứ lên lớn trong lời nói của anh lại là cái này!
Một tay Lục Bách Nghiêu đè ép lại phản kháng của tôi, nói: "Ý của anh là em chỉ thuộc về Lục Bách Nghiêu anh."
Sau đó Lục Bách Nghiêu cường điệu cùng tôi nghiên cứu thảo luận từ cổ đi xuống cùng với việc làm thể nào để mang thai một sinh mạng nhỏ. Chờ xong chuyện thắt lưng của lão nương thiếu chút nữa đã bị gãy mất!
Tiếp đó người này lại lảm nhảm nói là phải tuân theo "Tiết kiệm là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa" kéo tôi đi tắm.
Kết quả là vì mục đích "Cày sâu cuốc bẫm" mà lão nương đây lại bị anh ta gặm một lần!
Tốt đẹp cái em gái anh á, tôi còn kính già yêu trẻ đây này!
Chờ sau khi tôi thay đồ xong, sấy khô tóc đi ra ngoài thì đã thấy Lục Bách Nghiêu ngồi trong thư phòng, đánh đánh gõ gõ trên laptop ở trước mặt, ánh đèn vàng ấm làm nổi bật lên những ngón tay thon dài đặt trên bàn phím, cả người nhìn qua có vẻ cực kỳ tuấn tú.
Anh chú ý tới tôi đang đến gần, động tác trên tay chợt dừng lại, quay đầu hỏi: "Hiện tại là mấy giờ rồi?"
Tôi nhìn đồng hồ trong thư phòng trả lời: "Mười giờ năm mươi."
Anh hỏi ngược lại một câu: "Buổi tối?"
"Nói nhảm!" Thông minh của người này bị chó gặm rồi sao? "A, không được. Em phải về nhà."
Đã muộn như vậy rồi!
Tôi vừa mới định thu dọn đồ đạc trở về thì thân thể liền bị Lục Bách Nghiêu kéo đến bên anh: "Em nói đi, trễ như vậy còn ở nhà anh là có ý gì?"
Có ý gì?
Trêu hoa ghẹo nguyệt.... ...... .........trêu hoa ghẹo nguyệt.... ...... ...... ....hồng hạnh vượt tường.... .........
Ặc..ặc.... .....ặc......Chinh mình lại suy nghĩ lung tung nữa rồi!
Anh đưa tay đặt lên gò má tôi: "Dọn tới đây ở đi, ngay hôm nay."
Tôi kinh ngạc nhìn anh: "Đã trễ thế này mà còn dọn nhà?"
Lục Bách Nghiêu khép cái máy laptop lại, ôm lấy thân thể tôi: "Trước tiên dọn người tới đây đã."
....
Ánh mặt trời chiếu vào khe hở rèm cửa sổ, vỡ thành những mảnh nhỏ tinh tế rơi đầy đất, cả thân thể của tôi nằm trên người Lục Bách Nghiêu, vừa mở cặp mắt ra câu đầu tiên tôi nói chính là "Em đói bụng."
Lục Bách Nghiêu híp đôi mắt đào hoa xinh đẹp lại: "Kêu một tiếng chồng anh liền đi nấu cơm cho em."
"Chồng.... ....." Hai tay tôi ôm cổ Lục Bách Nghiêu không chịu buông, anh ở trên môi tôi nặng nề hôn một cái, nhè nhàng kéo hai tay của tôi từ trên cổ xuống sau đó bắt đầu mặc quần áo rời giường.
Chương trước | Chương sau