Tôi…tôi……tôi………tôi………Ăn?
Đại gia anh không có nhầm chứ?!
Anh ta xác định để cho tôi ăn quả táo đã bị anh ta gặm nham nhở như vậy?!
Sẽ không chơi tôi như vậy đi?!
bạn đang xem “Thanh Mai Muốn Trèo Tường ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Tôi quay đầu, đôi mắt sống chết trừng Lục Bách Nghiêu, vốn hy vọng người này còn có thể “lạc đường biết quay lại”, “lãng tử quay đầu”, nhưng cuối cùng anh ta chỉ nói một câu: “Sau khi cô tỉnh chắc cô chưa ăn cái gì nhỉ?”
“Ừ.”
“Tiết kiệm là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa đúng không?”
“Ừ.”
“Quả táo của ân nhân cứu mạng không thể không ăn đi?”
“………………………Ừ.”
Cuối cùng Lục Bách Nghiêu hiên ngang lẫm liệt kết luận một câu: “Tốt, vậy thưởng cho cô.”
Thưởng…….
Nô tỳ chịu không nối ..
Ặc……….
Đây chính là đồ anh ta ăn qua!
Nước miếng hai người dính vào với nhau không phải là trắng trợn hôn gián tiếp sao?
Mẹ nó, cô nương tôi còn muốn gả cho người khác đấy!
Đối với ánh mắt “như lang như hổ” của Lục Bách Nghiêu, kết quả tôi từ từ nhắm mắt ăn cái “truyền thống tốt đẹp” kia vào bụng, ăn xong liền cảm thấy không được thoải mái.
Cái này, vị đại thiếu gia này nên vừa lòng rồi chứ?
Tôi chịu đựng lâu như vậy cuối cùng cũng nghe Lục Diêm Vương phán một câu: “Được rồi, cô trở về nghỉ ngơi đi.”
Có trởi mới biết lão nương chờ đợi lời này bao lâu rồi.
Đúng lúc tôi đang muốn đi thì Lục Bách Nghiêu gọi lại: “Hạ Cận, cô đáp ứng tôi một chuyện, chuyện lúc trước cô nợ tôi coi như xong, thế nào?”
Tôi nặng nề xoay người lại: “Chuyện gì?”
Anh ta trầm ngâm trong chốc lát mới mở miệng: “Nghĩ xong sẽ cho cô biết.”
Tôi suy nghĩ, cuối cùng vẫn gật đầu: “Được.”
Tuy rằng Lục Bách Nghiêu, người này có chút lớn mà không đứng đắn nhưng chắc chắn không có khả năng đưa ra chuyện gì quá phận.
Lúc đi ra phòng bệnh liền nhìn thấy Lục phu nhân cùng cô gái tên là Chi Dao kia, hai người đứng trước cửa phòng bệnh, xem ra đang tìm cơ hội nghe lén nhưng cuối cùng không thực hiện được, còn lại Đồng Yến đang ngồi ở băng ghế dài chơi điện thoại di động.
“Cô ở bên trong nói cái gì với con tôi?” Phu nhân nhìn tôi, trực tiếp hỏi điều nghi vấn.
Tôi lạnh nhạt nhìn, vốn muốn trả lời nhưng nhìn thấy bộ dạng này của bà cũng không còn tâm tư dây dưa: “Trời biết đất biết, tôi biết nhưng bà không biết.”
“Cô………….Tại sao cô có thể nói chuyện với mẹ nuôi như vậy?” Cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh chất vấn tôi.
Lần trước gặp mặt, Lục Bách Nghiêu đã ở trước mặt hai người thừa nhận tôi là bạn gái của mình thì ngay tiếp sau đó Lục phu nhân liền đề ra nghi vấn về gia thế, những yêu cầu của bà đều cao hơn tôi rất nhiều!
Chỉ tiếc tôi chỉ là bia đỡ đạn cho vấn đề tìm con dâu, nếu không đối với phu nhân tất nhiên là dùng thái độ con dâu đối xử với bà rồi.
Tôi mở to một đôi mắt vô tội chớp chớp: “Tôi thì làm sao? Bất quá tôi chỉ là ăn ngay nói thật thôi mà.”
Ăn quá táo đã làm mất hết sức lực của tôi rồi, muốn cãi nhau thì tự mình làm đi.
Cô gái xinh đẹp kia vừa tức vừa vội, nửa ngày mới nói được một câu đầy đủ: “Cô………Cô hơi quá đáng rồi đó. Làm sao Lục ca ca có thể để cô làm bạn gái anh chứ?”
Đồng Yến đang chơi di động đằng kia liền chạy nhanh tới: “Tiểu Cận, cùng hai người này nói làm gì, hai người đứng trước mặt mình làm ngay cả tín hiệu di động cũng bị mất, chúng ta vẫn là nhanh chóng đi tới chỗ khác thôi.”
Không để ý tới hai người đang đen mặt, tôi cùng Đồng Yến nhanh chóng rời khỏi cái chỗ thị phi này, tục ngữ nói “Ba nữ nhân thành một cái chợ” nhưng trước mắt lại là bốn người, không giết chết thì sẽ không ngừng.
Chân còn chưa đi được vài bước Đồng Yến đã không hề cố kỵ hỏi tôi: “Ai, cậu khi dễ mẹ anh ta cùng cô gái đó không sợ Lục đồng chí chỉnh cậu hả?”
Lục Bách Nghiêu ở trong lời nói của Đồng Yến trực tiếp thăng thành Lục đồng chí, không biết anh ta trực tiếp nghe được câu này có thể kích động tới mức trực tiếp nhảy ra khỏi giường bệnh hay không?
“Tất nhiên là mình sợ rồi, giây tiếp theo chắc chắn hai người sẽ tới phòng bệnh tố cáo mình, mình như thế nào lại không sợ?” Tôi giả bộ sợ hãi, trực tiếp chọc Đồng Yến cười nghiêng ngửa.
Đi thật xa Đồng Yến vẫn còn cười không thể kìm được: “Hạ Cận, cậu chính là một bông hoa tuyệt thế, hiếm có khó tìm.”
Tôi cùng Đồng Yến cười haha: “Ai, đầu năm này, người nào có ưu điểm rõ ràng quá cũng không phải là chuyện gì tốt!”
Hai người vừa đi tới liền gặp Trương Húc. Đêm qua bởi vì có người cắt cáp cho nên toàn bộ thành phố đều bị mất điện, trong tình huống này bệnh viện tất nhiên là ở trong tình huống tối khẩn cấp.
Tối hôm qua Trương Húc ngồi ở bên cạnh mãi cho tới khi tôi tỉnh lại mới thôi, luôn luôn bận rộn trên bàn mổ, cho dù bây giờ vội vàng nhìn thoáng qua anh vẫn còn mặc một cái áo blouse trắng dài.
Trương Húc vừa vặn đi ngang qua, theo sau là khoảng năm sáu bác sĩ khác, anh vội vàng liếc tôi một cái, không tiếng động nói một câu “Chờ anh” sau đó liền nhanh chóng rời đi.
Đồng Yến ở bên cạnh tôi chậc chậc nói; “Tối hôm qua bác sĩ Trương một đêm thành danh đó, gần một ngày này cũng chưa có nghỉ ngơi, nghe nói phóng viên của tất cả các đài truyền hình đều muốn phỏng vấn anh ta vậy mà hôm nay cậu nằm ở bệnh viện cả nhà anh ta đều tới thăm, thật sự xem cậu trở thành vợ mình mà đối đãi.”
Tối hôm qua bởi vì di động của tôi không gọi được, Trương Húc lại bận rộn cả một buổi tối trên bàn mổ, sau đó hai nhà gọi điện thì biết hai người vẫn chưa về, còn tưởng rằng chúng tôi đi hẹn hò lại không nghĩ tới kỳ thật lúc đó hai người đều đang chiến đấu với tử thần.
Bản thân tôi cũng muốn hẹn hò lắm chứ nhưng mà bác sĩ Trương phải rãnh mới được!
Lão Phật Gia cùng gia đình Trương Húc đã giúp tôi làm xong thủ tục xuất viện, tôi muốn ở bệnh viện chờ Trương Húc xong việc nên khuyên bọn họ cùng Đồng Yến về trước còn mình ngồi trong phòng làm việc chờ anh.
Lúc này đã là hoàng hôn, ai, lại là một ngày bỏ bê công việc, phỏng chừng toàn bộ tiền thưởng chuyên cần của tôi đều bị khấu trừ rồi.
Tôi tìm sạc điện của Trương Húc để sạc cho di động của mình, thời điểm khởi động máy liền nhận được tin nhắn của Trương Húc, vốn định nói cho anh biết tôi đang ở văn phòng chờ anh nhưng tin nhắn vừa gởi đi thành công thì chợt nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, hóa ra Trương Húc để di động ở văn phòng.
Một người thì chán chết, tôi liền lấy điện thoại ra chơi “Tiêu diệt sao”, bởi vì ngày hôm qua di động đột nhiên tắt máy nên điểm số của Lục Bách Nghiêu không thể ghi vào kỉ lục được, thật ra có chút đáng tiếc, dù sao cũng là điểm cao như vậy. Tôi qua một cửa lại một cửa tiêu diệt các ngôi sao cùng màu ở gần nhau, cuối cùng nhìn pháo hoa ở trên màn hình xuất hiện nhưng trước mắt tôi lại dần dần hiện ra khuôn mặt của Lục Bách Nghiêu.
Tôi nghĩ đến tối hôm qua cùng anh ta ở trong thang máy khóc nức nở, tôi rúc vào trong ngực Lục Bách Nghiêu, anh ta dùng sức ôm chặt tôi cùng tôi nói chuyện, an ủi cảm xúc đang dao động của tôi. Đó là một Lục Bách Nghiêu mà tôi chưa từng bao giờ nhìn thấy, là một Lục Bách Nghiêu tôi chưa từng bao giờ tìm hiểu, mặc dù có chút xa lạ nhưng lại làm cho người ta cảm thấy cực kì ấm áp.
“Thế nào? Thân thể có cảm thấy khỏe không? Có cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào hay không?” Tôi nghe được một giọng nói, thân mình bỗng ngẩn ra liền thu hồi suy nghĩ, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cặp mắt đen như mực của Trương Húc.
“Em không sao.”
Trương Húc vuốt ve đầu tôi, quầng thâm trên mắt anh rất đậm, trên cằm còn lún phún râu nhỏ màu xanh, tuy rằng khuôn mặt mệt mỏi nhưng trong lời nói không hề thiếu cưng chiều sủng nịch: “Ngoan, chờ anh thay quần áo đã.”
“Được.” Tôi gật đầu, chờ ở một bên.
Sau đó Trương Húc trực tiếp mang tôi về nhà anh, tầng trệt trang hoàng có chút cổ điển, đồ trang trí Phương Tây cùng đổ cổ Trung Hoa được trưng bày hài hòa hoàn mỹ nếu như so sánh với ngôi nhà trọ mang toàn kiến trúc, phong cách Châu Âu kia của Lục Bách Nghiêu thì có một cảm giác xinh đẹp khác biệt. Lại so với ngôi nhà nhỏ của tôi, nhà của hai người Trương Húc và Lục Bách Nghiêu hoàn toàn là thiên đường hạ giới.
Lúc chúng tôi tới tôi mới phát hiện Lão Phật Gia cùng chú Lưu đều ở đây, mọi người đang làm bữa tối. Tôi cùng Trương Húc ân cần thăm hỏi tất cả các vị trưởng bối thì chợt nghe giọng nói của Lão Phật Gia: “Nha đầu, con vào phòng Trương Húc nghỉ một lát đi.” Lão Phật Gia cực kỳ tự nhiên cho dù đang ở nhà Trương Húc cũng cứ theo lẽ thường sao bảo tôi.
Sắc mặt tôi xấu hổ cực kỳ nhưng Trương Húc lại cười đáp ứng “Dạ” sau đó liền lôi kéo tôi lên lầu.
Phòng Trương Húc cùng tính cách anh giống nhau, ấm áp mà im lặng, tựa như ánh mặt trời mùa đông chiếu thẳng vào lòng người. Rèm cửa màu trắng nhạt khi mới nhìn qua liền làm cho tâm tình người ta thoải mái, dễ chịu.
“Anh đi tắm trước.” Trương Húc để tôi ngồi trên giường sau đó cầm áo quần đi vào phòng tắm.
Tôi gật đầu lên tiếng trả lời: “Được.”
Muốn ngủ thì ban ngày tôi đã sớm ngủ đủ rồi, cảm thấy có chút nhàm chán liền mở TV ra xem. Ở trên TV đang phát lại chương trình hot nhất hiện nay “ The voice Trung Quốc”, nhắm mắt lại nghe giọng hát của một cậu bé vừa nghe đến người thứ ba thì Trương Húc từ phòng tắm đi ra ngoài. (Mèo chém đó, raw nó ghi là Trung Quốc hảo âm thanh nha).
Nơi này có trang bị điều hòa cho nên lúc này anh chỉ mặc một cái áo choàng tắm dài cũng không thấy lạnh, trên vai còn vắt một cái khăn, tóc chưa khô nhỏ giọt xuống đất nhìn qua có vẻ cực kỳ gợi cảm, tôi không nhịn được lặng lẽ nuốt nước miếng.
Từng là nam thần lập tức sẽ trở thành chồng tôi, tôi không nghĩ mình lại may mắn đến vậy!
Tôi dùng điều khiển từ xa tắt TV, bước tới cầm khăn lông lau mái tóc đen ẩm ướt của Trương Húc, tóc đen mềm mại sờ lên thật thoải mái. Trương Húc ngồi ở một bên giường, tôi đứng trước mặt anh dùng khăn lông lau tóc mà tay anh thì nhẹ nhàng vòng qua eo tôi, tư thế cực kì mờ ám.
Lau tóc khô được một nữa thì tôi tìm máy sấy cắm điện giúp anh thổi tóc. Ánh mặt trời hoàng hôn vàng vàng chiều vào cửa sổ tới bên giường, một màn trước mắt này làm tôi giật mình có một loại cảm giác “Năm tháng yên lặng, cả đời an ổn.”
Hình như trong chớp mắt này tôi đã hiểu được từ “ít nhất còn có anh” trong một câu nói: Em sợ thời gian trôi quá nhanh không đủ cho em nhìn anh thật kĩ. Em sợ thời gian quá chậm, ngày đêm lo lắng mất đi anh. Hận không thể một đêm đầu bạc, vĩnh viễn không thể chia lìa.
Trương Húc, lúc này em thật sự muốn cùng anh một đêm đầu bạc, ôm nhau vĩnh viễn không chia lìa.
“Được rồi.” Tôi tắt máy sấy, dùng lược nhẹ nhàng chải sơ mái tóc, nói: “Còn chưa tới giờ ăn cơm, anh muốn ngủ một lúc không?”
Tôi vừa buông lược ra liền phát hiện Trương Húc từ phía sau ôm lấy mình, đầu của anh chôn thật sâu trong cổ tôi, giọng nói nỉ non: “ Cùng anh, giúp anh ngủ ngon được không?”
Bộ dáng anh làm nũng giống như tiểu hài tử, tôi khẽ mỉm cười đáp ứng liền cùng anh nằm trên giường cùng nhau ngủ. Hai tay của anh vòng quanh thắt lưng tôi, ôm tôi vào ngực.
Hô hấp của anh dần dần trở nên bình thản, hai mắt nhắm chặt, chắc là đang ngủ say. Tôi lẳng lặng nhìn khuôn mặt anh, tôi đã từng nhớ thương người đàn ông này, lúc này nằm ngủ ở bên cạnh anh lại nghĩ tới về sau mỗi ngày đều có thể nhìn anh ngủ, ý cười trong khóe miệng không nhịn được tràn ra.
Thật tốt.
Tôi đắm chìm trong sắc đẹp của Trương Húc không thể tự kìm chế thì nghe được có người nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, tôi vừa quay đầu thì thấy là mẹ của Trương Húc.
Trước kia mẹ của Trương Húc là giáo viên Ngữ Văn, hiện tại tuy là về hưu ở nhà nhưng cỗ khí chất văn học trên người kia thì không cách nào giấu đi được. Bà nhìn thấy tôi cùng Trương Húc như vậy thì trên mặt có chút dè dặt ngượng ngùng, cuối cùng là cười si ngốc: “Có thể ăn cơm rồi.”
Bị bắt gặp công khai như vậy cho dù hai người sắp đính hôn thì trên mặt tôi vẫn không nhịn được có chút xấu hổ, đang muốn đứng dậy lại phát hiện tay của Trương Húc đang giữ chặt thắt lưng tôi, chỉ cần nhúc nhích cũng cảm thấy khó khăn.
Thoáng dừng một chút tôi liền hồi phục: “Bác gái, mọi người ăn trước đi, cháu chờ Trương Húc tỉnh rồi cùng nhau ăn sau.”
“Được được, bác để thức ăn lại cho hai đứa.” Mẹ Trương Húc nói xong câu này liền chạy nhanh ra cửa rời đi.
Mẹ Trương Húc đi rồi, tôi quay đầu thấy mi mắt Trương Húc có hơi hơi động đậy, hình như có dấu hiệu muốn tỉnh lại thì nhanh chóng nằm xuống, vỗ vỗ trên lưng anh, giúp anh đi vào giấc ngủ.
Anh bận phẫu thuật đã mười hai giờ không ngủ không nghỉ, thân thể nào có thể chịu đựng được, nếu không hảo hảo nghỉ ngơi một chút tôi sợ rằng sẽ có lúc anh ở trước mặt tôi mà ngã xuống.
Tô ôm Trương Húc ở trong lòng, tham luyến độ ấm trên người anh, dần dần mí mắt càng ngày càng nặng, cuối cùng cũng thiếp đi.
Rốt cuộc bị một loạt tiếng động đánh thức, tôi mở mắt ra nhìn thấy Trương Húc đang chỉnh lại quần áo, bóng dáng mơ hồ ở trước mặt chớp lên.
“Mấy giờ rồi?” Tôi mơ mơ màng màng hỏi.
“Bảy giờ rưỡi.” Trương Húc quay đầu nhìn tôi, mỉm cưởi, lại sợ tôi hiểu sai liền bổ sung thêm một câu nữa: “Bảy giờ rưỡi sáng.”
“A.” Dù không có đồng hồ báo thức nhưng cái này trong nháy mắt lại làm cho tôi tỉnh táo.
Bảy rưỡi sáng?!
Nếu không nhanh lên tôi sẽ trễ mất!
Đợi chút, vì sao Trương Húc lại ở chỗ này?
Chương trước | Chương sau