"Đừng nói với mình là Kẹo Chanh nhà ta đã thích ai đó rồi đó nha." – Tôi bật cười. Đôi khi tất cả chúng tôi đều quên mất Kẹo Chanh đã 23 tuổi, cô ấy chỉ nhỏ hơn tôi một tuổi mà tôi. Nếu xét mức độ phát triển từ bệnh của cô ấy, lúc này có thể xem như cô ấy đang dậy thì rồi không nhỉ?
bạn đang xem “Tầng phía dưới bầu trời - Hàn Ni” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
"Haizz, không biết nữa." –Dĩnh Hân thở dài, trở mình ngồi chồm hổm trên đất, tay lại vốc một nắm cát lên. Hành động này khiên tôi bất giác chau mày –"Trong phim các em nhỏ mặc đồng phục đã bắt đầu biết thích rồi đấy."
Thì ra là vấn đề này. Tôi lại sờ mũi, nghĩ đến con bé này hẳn đã xem tivi quá nhiều rồi đây mà. Nhưng thiết nghĩ trong căn nhà này cũng có cả bầy lang sói đến thế, để một cô bé vẫn còn đang phân vân thích hay không thích là thế nào thì thật...
Tôi lặng đi trong chốc lát, bỗng nhiên tôi nghĩ đến một ngày nào đó Dĩnh Hân, cô bạn gái thân nhất của tôi sẽ có cảm tình với một gã nào đó ư? Nghĩ đến đó trong tôi bỗng có cảm giác nửa như khó chịu, nửa kia như đang xúc động mãnh liệt. Tôi nghĩ nó cũng na ná như cảm giác của một người mẹ khi biết tin con gái mình đã trưởng thành vậy.
"Lại đây." –Tôi chộp lấy cốc nước lọc trong tay Dĩnh Hân, khoác tay lên vai nó rồi kéo dí nó về phía mình –"Có nhìn thấy ngôi sao ở trên kia không hả?"
"Ngôi sao nào cơ?" –Nó cau mày khó hiểu.
Nhân cơ hội đó, tôi nghiêng người, đặt một nụ hôn tinh tế lên trán con bé. Chẳng phải môi, chẳng phải mắt, đơn giản vì rất lâu trước đây có người đã nói với tôi cô ấy thích nhất là được hôn lên trán, thế thôi.
Sau mấy giây thất thần, Kẹo Chanh lập tức đẩy tôi ra, xoa xoa tay lên trán.
"Cậu điên à? Làm gì thế hả?"
"Muốn biết thích hay không, phải hôn thử mới biết được chứ." –Tôi mím môi, nâng cốc nước lên uống một ngụm. Trên miệng cốc dường như vẫn còn lưu lại hương vị ngọt ngào của Kẹo Chanh. Tôi hất vai nó –"Thế nào? Mình hôn cậu có cảm giác xíu nào không?
"Ghê chết đi được." –Mặt Kẹo Chanh đã đỏ ửng. Nó ngồi tránh tôi ra một khoảng, mãi lúc sau mới lấy lại tinh thần xoay sang hỏi tiếp –"Thế... phải hôn mới biết thật à?"
"Ừ, mình dối cậu làm gì cơ chứ?"
Sắc mặt Kẹo Chanh càng tái hơn: "Thế thì bẩn lắm."
"..."
Cốc nước trong tay tôi bấc giác run nhẹ, quên mất con bé này có quan niệm về sự riêng tư mạnh mẽ đến mức sắp thành biến thái, có phần còn hơn cả Khải Nam ấy chứ.
Có lẽ vẻ mặt tôi quá thất thần, cả Kẹo Chanh cũng nhận ra ngay điều đó. Nó lại tưởng tôi đang nghĩ tới ai đó, bèn huých vai, miệng cười tủm tỉm hỏi:
"Nói thật mình nghe đi, Bân. Cậu đã từng thích ai chưa?"
"Ơ... Ừm..." -Tôi đáp ngập ngừng –"...Rồi."
"Có thể kể mình nghe không?"
"Cô ấy xinh lắm đấy nhé... là bạn cùng lớp với mình những năm cấp 3..."- Tôi ậm ừ, bắt đầu phân vân, không biết nên kể cho Kẹo Chanh hết toàn bộ hay chỉ là phân nửa sự thật –"Nhưng cô ấy đã có người trong lòng rồi. Mình không thể phá vỡ hạnh phúc của họ nên mình quyết định từ bỏ. Chỉ vậy thôi."
Kẹo Chanh nhìn tôi chăm chú. Mất hồi lâu cô ấy mới vỗ vai tôi nói :
"Bân à, cậu cao thượng chết đi được ấy."
"Không phải, chỉ vì mình hiểu cái gì không phải của mình thì có níu kéo mấy cũng vô ích." –Tôi đáp –"Huống chi... người trong lòng cô ấy lại là bạn thân nhất của mình."
Thấy Kẹo Chanh vẫn trầm tư không nói gì, tôi cười cười, kéo phần nón áo khoác trùm lên đầu cô ấy, phía sau nón vốn có hai chiếc tai nhỏ, càng khiến con bé trông như một chú gấu con. Nó khịt mũi, cặp mắt lại long lanh như trách móc. Tôi hạ giọng: "Thôi nào, nói mình nghe. Có phải cậu đã suy nghĩ suốt đêm, phát hiện ra là đang yêu thầm mình không hả?"
Mặt Kẹo Chanh nghe thấy thế bèn đỏ bừng: "Xí! Không nói chuyện với cậu nữa."
Dĩnh Hân đứng bật dậy, kéo áo khoác lên đến tận cổ rồi lon ton chạy về nhà.
Tôi nhìn theo đến khi bóng cô ấy khuất hẳn, không nén được tiếng thở dài.
Mỗi người trên đời đều có một bí mật cho riêng mình, kể cả khi đó là những người bạn thân thiết như tôi và Dĩnh Hân....
Thật ra, tôi cũng muốn hỏi con bé, nếu tôi gặp lại người yêu cũ của mình, nhìn thấy cô ấy và người trong lòng không đến được với nhau, tôi lại muốn giành lại cô ấy thì có còn gọi là cao thượng nữa không?
Đời này tôi chẳng hối hận vì bất cứ thứ gì, ngoại trừ lần 'cao thượng' duy nhất mà con bé nhắc đến đó.
Chương trước | Chương sau