Ánh mắt anh làm khóe môi tôi run run, nhưng lại không thể thốt lên lời nào. Chỉ tôi biết, anh đã chạm đúng vào vết thương lòng của tôi. Trong tích tắc đó, tất cả bí mật đều bị anh vạch trần, lớp bảo vệ kiên cố mà tôi đã xây dựng bao lâu nay bỗng chốc lại bị khai quật ra dưới ánh sáng. Tôi cứ đứng ngây ngốc đó, tuy nhiên lời muốn nói cứ kẹt lại trong cổ họng.
Khải Nam nhìn thấy dáng vẻ cứng nhắc của tôi, cũng không làm khó tôi nữa mà lại ấn tôi vào lòng mình. Thú thật, tôi từng luyến tiếc vòng tay của anh. Thưở thiếu thời, mọi người đều theo đuổi một tình yêu oanh oanh liệt liệt, lớn lên rồi mới nhận ra tình cảm giữa người và người thật ra rất đơn giản. Không cần phải kinh thiên động địa, không cần sông cạn đá mòn, chỉ cần khi bạn yếu đuối và lạnh lẽo nhất, vẫn có một bàn tay ôm bạn vào lòng, cho bạn sự ấm áp, như thế cũng đủ rồi.
Chỉ cần Khải Nam không phá tan lớp vỏ mỏng manh đó, có lúc tôi thật sự đã nghĩ, anh sẽ là chỗ cho tôi nương tựa cả đời.
Nhưng cái gì xảy ra cũng đã xảy ra. Vào khoảnh khắc anh ôm lấy tôi, thở dài, tôi cũng biết chúng tôi mãi mãi không trở lại như xưa được nữa.
bạn đang xem “Tầng phía dưới bầu trời - Hàn Ni” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Vết thương của Khải Nam không nặng đến mức không đi nổi, nhưng vì lí do an toàn, chúng tôi đành phải nán lại nhà Khả Vi thêm ít ngày. Nam có vẻ ngại vì chuyện trước đây giữa anh và Khả Vi nên cũng ít khi thân mật trước mặt tôi. Thi thoảng tôi sẽ nhìn vẻ lúng túng của anh, bất giác cảm thấy gương mặt anh khi đó cũng rất đáng yêu.
Đến lúc vết thương của Nam lành lặn đủ để Khả Vi miễn cưỡng cho chúng tôi lên đường đã là vài ngày sau đó.
Chúng tôi tạm biệt Khả Vi ở đường cái, sau đó chạy thẳng một đường ra sân bay. Tâm tình rất tốt, vừa đi vừa tranh nhau hát nghêu ngao. Lúc vượt qua một ngọn đèo chúng tôi mới nhận ra mình đang bị theo dõi.
Nam muốn cắt đuôi bọn người theo dõi đó, vì vậy đã nhấn ga hơi nhanh. Anh lao thẳng vào rừng rậm lại chạy như bay khiến bọn người kia chẳng mấy chốc đã mất hút hẳn. Thế nhưng chúng tôi chẳng vui vẻ được bao lâu. Đến một đoạn cua dốc, chúng tôi nghe được âm thanh nghe như tiếng đồng hồ đang tích tắc kêu ngay trong xe.
Gương mặt Khải Nam biến sắc, anh chẳng nói chẳng rằng, chỉ quay người lại nhìn bọn người vẫn đang đuổi theo tít phía xa kia, lại nhìn đến tôi đang ngồi bên cạnh, cắn môi nói: "Hân, em lấy áo khoác dày phía sau mặc vào, anh sẽ mở cửa sau. Em nhân lúc anh giảm tốc độ thì lập tức lăn người nhảy xuống đất nhé".
Tôi lập tức hiểu điều gì đang xảy ra, bướng bỉnh không đồng ý: "Không được, vậy còn anh thì sao?".
"Em nhảy xuống rồi anh cũng nhảy sau, từng người nhảy thì an toàn hơn".
"Không được, nhảy thì cùng nhảy".
"Đừng làm anh khó xử". Anh bỗng lớn giọng nói: "Nhảy đi, nghe lời anh lần này thôi. Nếu không sẽ không kịp".
Tôi vốn không muốn bỏ chạy một mình, nhưng nghĩ đến nhảy trước nhảy sau gì cũng không khác biệt là mấy, huống chi tôi càng làm mất thời gian thì càng nguy hiểm hơn. Thế nên mới cắn môi khoác áo choàng mùa đông cuộn quanh mình mà nhảy xuống. Cú nhảy khá nguy hiểm, nhưng áo choàng dày hầu như đã che chắn cho tôi. Lúc tôi lấy được thăng bằng, lồm cồm đứng lên thì lại trông thấy một cảnh tượng kinh hoàng khác. Chiếc xe trước mặt tôi trượt khỏi đường chính, lao thẳng xuống vực biển bên dưới.
Tôi điên cuồng gào thét, nhưng quãng đường này hầu như chẳng có ai qua lại. Nước mắt tôi ứa đầy ra, khàn cả cổ họng. Sau đó là một tiếng nổ lớn vang lên từ vùng biển trước mặt. Mắt tôi mờ hẳn đi.
Lần tiếp theo tỉnh lại đã thấy mình trong một căn nhà kho, tay chân không hề bị trói, song không hiểu sao dù cố hết sức vẫn không thể nào cử động được, chỉ có thể giương cái nhìn không thể tin nổi vào người đang ngồi đối diện trước mặt.
Thì ra vẫn chỉ có tôi ngu ngốc, một lần rồi lại một lần bị phản bội, vậy mà lại chẳng rút ra được chút kinh nghiệm nào.
Khả Vi không chỉ lẳng lặng nhìn tôi, gương mặt lạnh nhạt mọi khi của cô ấy ánh lên một tia tức giận. Việc này khiến tôi buồn cười. Cô ta bán đứng cả tôi và Nam, thế mà giờ đây lại tỏ vẻ như thể tôi mới là người bán đứng cô ta vậy.
"Tại sao?". Tôi cắn răng hỏi.
"Tôi làm nhiều chuyện như vậy, không lẽ cô vẫn không nhận ra tôi?".
Giọng cô ấy làm tôi có chút ngập ngừng. Trong căn nhà kho tối, gió phát ra từ chiếc quạt cổ lỗ làm tóc cô ấy tung bay, trong một thoáng lại có chút cảm giác như nữ thần hạ phàm. Thế nhưng lúc ánh mắt ấy giương lên nhìn tôi, chỉ có cái cười lạnh lùng.
"Kẹo Chanh, chẳng lẽ cô thật sự đã quên trên đời này từng có một người tên Vi Vi rồi sao?".
"Vi Vi?". Tôi lắp bắp lặp lại, cố bắt mình phải nhớ ra cái tên này, nhưng tất cả chỉ là một màn trắng xóa. "Tôi có quen cô sao?".
"Nói vậy, chắc cô không quên vết cắn ở đây chứ?".
Khả Vi vén bắp tay cô ấy lên, chìa ra trước mặt tôi một cái bớt nhạt, có vẻ đã tồn tại rất lâu rồi. Tôi nhìn đăm đăm nơi đó một lúc. Vị trí cũng vừa trùng hợp như vậy, không lẽ đây là cô bạn năm đó cùng phòng với tôi trong cô nhi viện sao?
Ánh mắt tôi dường như đã tiết lộ tất cả, Khả Vi kéo tay lại, cười đắc ý tiếp: "Sao hả? Nhớ ra rồi?".
Cái tên Vi Vi từ lâu đã bị chôn vùi vào dĩ vãng, chỉ tiếc là có những vết tích muốn quên cũng không thể. Vết sẹo trên tay cô ta thật ra là vết cắn của chính tôi. Lần đó, không rõ vì lí do gì, tôi và Vi Vi đã sống mái một trận ra trò trước khi người quản lí cô nhi viện đến. Chúng tôi bị phạt cấm túc một tháng, sau đó cũng không còn ở chung phòng nữa. Tôi vốn không giao tiếp rộng với nhiều người, trừ Chí Bân và Hi Văn ra, tôi cũng không giữ lại liên lạc với cô ấy nữa.
"Nói vậy... cô cũng là người của Hi Văn?". Tôi cau mày hỏi. Có một số điều đến giờ tôi vẫn chưa hoàn toàn được giải đáp. Ví như tại sao Chí Bân và Hi Văn lại trở thành tội phạm, tại sao Hi Văn lại thay đổi đến như vậy? Và đến giờ, bất ngờ, ngay cả Khả Vi thì ra cũng là người của tổ chức đó. Bằng cách nào tất cả người quen của tôi đều dính dáng đến chuyện này như vậy?
"Hân Hân, cô đi bao năm chưa từng trở về cô nhi viện, có bao giờ cô tự hỏi những bạn đồng lứa ngày trước giờ thế nào không?". Khả Vi sải bước quanh tôi, cũng không đợi tôi trả lời đã tiếp tục: "Nếu cô không biết vậy thì để tôi nói cho mà rõ. Tất cả tám mươi ba đứa trẻ trong cô nhi viện năm đó, à không, tám mươi hai mới đúng chứ, trừ cô ra, đều bị tổ chức sát thủ mua lại. Hiện giờ số người còn sống chưa đến mười người, số còn lại, đều đã chôn vùi dưới ba tấc đất rồi".
Thì ra, mười mấy năm trước, sau khi tôi được ba đón về nhà, toàn bộ cô nhi viện đã bị tổ chức mua bán trẻ em của Lạc Quân tiếp quản. Bề ngoài là chăm sóc trẻ em cơ nhỡ, thực tế là biến tất cả cô nhi thành lực lượng sát thủ kế nhiệm cho tổ chức của lão ta. Tất cả bọn trẻ này sẽ được bí mật mang sang biên giới, sau đó thả vào các trại tập huấn cùng bọn trẻ ở Trung Đông, từ đó lọc ra thành phần tinh anh nhất. Mấy năm đầu khi trở về nhà họ Dương, tôi bị mẹ của Dĩnh Ngôn quản thúc chặt chẽ nên hầu như không có cơ hội ra khỏi cửa. Rất lâu sau đó, tôi có trở về vài lần, đều được tin cô nhi viện đã dời đi nơi khác. Thật sự không ngờ...
Bắt gặp ánh mắt kinh hãi của tôi khi biết mọi chuyện, Khả Vi cũng chỉ cười lạnh, cô ấy dùng tay nâng cằm tôi lên. Lúc ngẩng đầu lên, tôi thấy trong mắt cô ấy ngập tràn thù hận.
"Cô nói tôi nghe xem, Hân Hân? Dựa vào cái gì cô luôn là người may mắn như vậy? Lúc cô vào cô nhi viện, tất cả mọi người đều yêu thương cô, cả anh trai tôi cũng bảo vệ cô, cho rằng tôi bắt nạt cô. Hai mươi năm qua, số bạn bè cùng lứa với chúng ta chết nhiều như vậy, sao không thấy cô chết? Cô được đón về nhà, ăn sung mặc sướng, đêm đêm đều có thể ngủ an giấc. Cuối cùng cô có hiểu cảm giác của chúng tôi là thế nào không? Hai mươi năm, tôi chưa bao giờ có một giấc ngủ an lành. Mỗi khi nhắm mắt lại, tôi luôn nghĩ đến cảnh tượng tra tấn thời gian đó, đến hơn trăm người đã lần lượt chết trước mặt tôi. Tại sao tất cả chúng tôi đều phải trả giá như thế, chỉ có mình cô là không?".
Tôi nhìn cô ấy, bất giác không nói được lời nào. Trong đôi mắt cô, tôi nhận ra chỉ có một nỗi hận đến tận xương tủy.
Tôi cố cử động tay lần nữa. Vô ích. Tay chân giống như không còn chút sức lực nào.
"Vô dụng thôi". Khả Vi cười cợt nói. "Quên cho cô biết, tôi không chỉ là bác sĩ tâm lí, tôi còn nghiên cứu dược. Loại thuốc tôi thích điều chế nhất cũng là những loại liên quan đến thần kinh và thị giác".
"Rốt cuộc cô muốn làm gì?". Tôi hỏi, mặt khác vẫn cố cử động tay một lần nữa. Khả Vi không vội đáp, cô ta bước đến ngạo nghễ nhìn tôi từ trên cao, ánh mắt này làm tôi có cảm giác cô ta trông giống Hi Văn đến kì lạ.
"Cô biết tại sao năm năm trước cô có thể sống sót được không?". Cô ta rút ra một con dao, ánh sáng phản chiếu trên đó làm tôi bất giác thấy lạnh sau gáy. Cô ta huơ lưỡi dao trước mặt tôi, lành lạnh tiếp: "Thứ nhất, bởi vì Hi Văn không muốn cô chết. Và thứ hai là... vì tôi không có ở đó".
"Á...!". Tôi thét lên một tiếng, cảm nhận được lưỡi dao bén ngót vừa lướt qua cổ, song nó chỉ để lại trên da một vệt máu nhỏ. Nhìn thấy vẻ hãi hùng trong mắt tôi, giọng Khả Vi bất chợt chùng xuống, mang theo vài tia giễu cợt: "Đừng sợ, thế này không chết được đâu".
Lưỡi dao vẫn kéo lê trên làn da tôi. Cổ, ngực, bụng, cánh tay... đi đến đâu nó để lại những vệt máu chạy dài đến đó. Tôi run rẩy đến mức không dám hít hơi. Ngược lại, Khả Vi rất thông thạo, lúc mũi dao rạch một vết đến ổ bụng tôi, cô nhẹ nhàng dùng lực ấn xuống.
"Nhưng chỗ này thì có thể...".
Máu bắt đầu ứa ra từ vị trí cô ta rút dao. Tôi cắn môi chịu đựng, cố gắng không phát ra tiếng. Khả Vi lại như thể trở thành một người khác, đôi lúc chăm chú đến kinh ngạc, lúc lại cười như điên dại.
Trong cơn đau mơ hồ, tôi chỉ nghe cô ta nói loáng thoáng: "Thời cổ đại có một hình phạt rất khủng khiếp gọi là lăng trì. Cô có từng nghe nói đến chưa? Loại hình phạt này nghĩa là, người bị xử tử sẽ bị người khác dùng dao cắt từng miếng từng miếng thịt, cho đến khi người kia mất máu đến chết mới thôi".
Tôi "á" lên một tiếng, cùng với vết đâm sâu vào hông, cô ta từ từ xoay cán dao. Tôi đau đến mức không thở được, chỉ có thể run rẩy nhìn cô ta, không ngừng hỏi tại sao.
Giống như cực hạn cuối cùng, khi trải qua đau đớn đỉnh điểm nhất, con người ta sẽ không còn cảm giác với nỗi đau nữa. Có lẽ đây đích xác là cảm giác mà tôi đang có. Tôi chỉ lẳng lặng nằm đó, giương mắt nhìn lên trần nhà, cũng chẳng buồn quan tâm đến vẻ mặt điên dại lúc này của Khả Vi. Không cần phải nhìn xuống tôi cũng biết toàn thân mình lúc này nhất định đầy máu, cả thân thể không nơi nào không có vết thương. Đến khi máu đã lan ra thành vũng, thấm ướt một mảng quần áo Khả Vi, cô ta mới hài lòng nhìn vẻ mặt buông xuôi của tôi.
Lưỡi dao giơ lên, tôi cũng chẳng buồn nhắm mắt.
Loáng thoáng tiếng Khả Vi nói: "Lăng trì là hình phạt dành cho những cô nhi muốn trốn chạy khỏi tổ chức. Chỉ khác là... họ không muốn chúng tôi chết hẳn. Tôi thì không như vậy".
Khoảnh khắc dao đâm vào lồng ngực trái, tôi tựa như có thể nghe được tiếng ai đó đang gọi mình: "Kẹo Chanh...".
Ánh sáng trong trẻo như một đám mây. Tôi đứng dưới tàng phong đỏ như máu, nước mắt ngắn dài lôi kéo người con trai trước mặt. Nhưng anh chỉ vỗ nhẹ mái đầu tôi, giọng nói nhẹ nhàng mà ấm áp đến lạ.
"Kẹo Chanh ngoan, đừng khóc. Sau này về nhà người ta cũng không được khóc nhè như vậy đâu".
"Không chịu. Em sẽ bảo cha mẹ nuôi nhận nuôi cả anh Bân được không?". Tôi ôm cứng lấy anh, nũng nịu nói.
"Khờ quá, cho dù bất kì điều gì xảy ra, em phải nhớ rằng có một mái ấm thì vẫn tốt hơn nhiều so với cảnh sống ở đây. Phải luôn luôn nghe theo lời cha mẹ nuôi có biết không?".
Tôi gật gật đầu, nước mắt lại bắn ra tung tóe.
"Phải nhớ rằng, chỉ cần chúng ta cùng sống dưới một bầu trời, sẽ có ngày gặp lại nhau".
"Ngoắc tay nhé!".
Cánh tay nhỏ xíu của chúng tôi chạm vào nhau. Dưới tàng cây đó, tôi tháo chiếc đồng hồ cha nuôi mới tặng trao lại cho anh.
Tôi nói: "Anh Lạc Bân. Nếu em không về đây được, anh hãy cầm cái này đến tìm em nhé. Em chờ anh!".
Thằng nhóc chưa đầy mười tuổi, nghe đến đây hàng mi dày bất giác cau lại, nụ cười cũng trở nên sáo rỗng.
"Anh Lạc Bân. Em chờ anh!".
Tàng cây vẫn sáng rỡ như vậy, dưới ánh chiều len lén lan tỏa, thằng bé lại đưa tay ra, nở nụ cười tươi hơn cả ánh mặt trời.
"Hân Hân. Đến đây với anh đi".
Tôi không ngần ngại bước về phía trước, đi như chạy về phía anh. Thế giới này quá đáng sợ, có lẽ nó vốn không có chỗ dành cho tôi. Nếu trong vòng tay anh, tôi mới thật sự cảm thấy ấm áp thì còn gì để luyến tiếc nữa cơ chứ?
Chạy đi Dĩnh Hân, chạy về phía mặt trời.
---oo0oo---
Lúc Chí Bân xông vào, đá tung cửa ra, cảnh tượng trước mặt khiến anh phút chốc muốn phát rồ.
Dĩnh Hân nằm trên một vũng máu, khắp người không nơi đâu là không có vết thương. Khả Vi ngồi xổm bên cạnh cười thỏa mãn. Nhận thấy ánh mắt lạnh băng của Chí Bân, cô ta lơ đãng nói: "Cậu tới muộn một bước. Cô ta chết rồi".
Chí Bân không tin, anh lao tới nâng cơ thể Hân dậy. Máu thấm ướt qua lớp vải áo anh, nhưng bấy nhiêu đó cũng không đáng sợ bằng việc cô gái trong tay đã nhắm nghiền mắt, hầu như không còn hơi thở. Vết thương đỏ chói vẫn lan ra trên ngực trái cô, nhấn chìm chút hi vọng cuối cùng.
"Cô điên rồi à? Sao lại giết cô ấy?". Chí Bân gào lên, trong mắt anh không còn là tức giận mà là tuyệt vọng.
Khả Vi nhún vai: "Không phải các anh đều hận nhà họ Dương sao? Tôi giết cô ta cũng xem như giúp các anh một tay rồi còn gì".
Chí Bân nắm chặt tay, nhưng lại không thể làm gì khác. Anh đau lòng hạ tầm mắt xuống cô gái trong vầng ngực mình. Có trời mới biết, anh tính toán nhiều như thế, giăng thiên la địa võng trùng trùng đến thế, nhưng lại chưa bao giờ muốn cô chết. Càng không ngờ, khi cô thực sự chết đi, bản thân mình lại đau đớn đến vậy.
Khả Vi bước đến trước mặt anh, lẳng lặng lau cánh tay đầy máu vào khăn, nhẹ giọng: "Chí Bân, trong ba chúng ta, cậu luôn là người mềm yếu nhất. Không nhớ trước đây cô ta lợi dụng tình cảm của cậu thế nào sao? Lần đó, nếu cô ta không lừa cậu dẫn cô ta đi thì cô ta còn sống đến giờ sao. Nhìn cho kĩ lại đi. Cô ta không phải là Kẹo Chanh của cậu nữa. Đây là con gái thứ hai của nhà họ Dương, là kẻ thù mà chúng ta cần phải tiêu diệt. Tôi chỉ làm đúng trách nhiệm của mình thôi".
Chí Bân vẫn không đáp lời, anh lẳng lặng siết chặt cơ thể người con gái trong lòng mình lại, tay nhẹ nhàng đặt lên gò má bê bết máu của cô. Lăng trì là hình phạt đau đớn nhất. Trước đây mỗi lần anh tiêm thuốc cho cô, cô đều sợ đau đến khóc thét, nỗi đau như vậy làm sao cô có thể chịu đựng được?
Cánh tay anh vuốt lên sống mũi cong cong của cô. Đúng vào lúc đó, mọi giác quan trong anh như ngừng hẳn lại.
Cô còn thở.
Sao lại có thể như vậy được? Máu nhiều thế này, hơn nữa vết thương chí mạng lại nằm ở tim.
Anh cố đánh lạc hướng Khả Vi, vẫn giữ vẻ mặt đau thương chậm rãi vuốt ve cơ thể cô, suýt chút đã mừng đến thét lên. Cơ thể còn rất ấm, máu từ miệng vết thương vẫn chầm chậm chảy ra. Cô quả thật còn sống.
Lí trí trở lại gần như khiến anh phát điên. Anh đã chăm sóc cô bao lâu như vậy, sao lại có thể quên điểm mấu chốt thế này chứ?
Thế nên, anh chẳng ngại ngùng gì nữa, vội đánh lạc hướng Khả Vi rồi đưa Hân ra ngoài, sau đó cầm máu qua loa cho cô rồi lao như bay đến bệnh viện.
---oo0oo---
Trời sinh luôn có một số người có cơ địa khác với người bình thường. Có lẽ, Khả Vi không tài nào đoán được, tôi lại là người có quả tim nằm bên phải.
Vì sai lệch ít nhiều kết cấu nội tạng khiến tôi ngay từ nhỏ đã thường xuyên bệnh tật, thế nhưng không ngờ trong lúc nguy cấp nhất, dị dạng bẩm sinh này lại cứu sống tôi.
Chí Bân cứu tôi, sau đó lại bí mật đưa tôi rời khỏi thị trấn, đến một vùng quê ít người lui tới để ở chữa trị vết thương. Anh nói, ở nơi này hầu như không có ai chú ý đến chúng tôi. Về phần Khả Vi, Hi Văn tự sẽ có cách đối phó với cô ấy.
Tôi không hỏi Chí Bân tại sao Hi Văn phải đối phó Khả Vi, cũng chẳng hỏi cậu ta dùng cách gì, tôi chỉ đơn giản là mệt mỏi, không muốn xen vào chuyện của thế giới này nữa.
Có lẽ, tôi vẫn bình bình an an sống những ngày như thế, đợi cho vết sẹo lành lại, tìm một công việc đơn giản nào đó mà sống, nếu không xảy ra chuyện của Dĩnh Ngôn. Cho tới lúc đó, tôi mới nhận ra mình vô tâm đến mức nào, tôi thậm chí đã quên béng đi mất mình còn có một người chị ở thành phố H.
Chiều hôm đó, Chí Bân đến chào từ biệt tôi ít ngày. Cậu ấy nói sẽ cố gắng trở về sớm, song tôi hiểu rất rõ, nhiệm vụ cậu ấy phải làm chính là làm tổn thương những người thân duy nhất của tôi trên đời này. Tôi tiễn cậu ấy ra cửa, đến khi xác định đã không còn ai theo dõi mới mở máy điện thoại, thực hiện một cuộc điện tín gấp cho Thiên Luân.
Đừng hỏi tại sao tôi lại đặt niềm tin vào Thiên Luân. Ngay cả trong thời khắc tuyệt vọng nhất, tôi cũng chưa bao giờ mất lòng tin với thế giới này. Hơn nữa, tôi còn tự tin rằng mình đã quyết định đúng.
Mất vài ngày sau đó, Thiên Luân mới có thể đến gặp tôi, trông anh ấy có vẻ mệt mỏi, nhưng vừa nhìn thấy vết sẹo trên mặt tôi, anh đã vội vã ôm tôi vào lòng. Anh siết chặt tôi đến nỗi đau không thở nổi, lúc lấy lại tinh thần để hớp không khí, tôi mơ hồ nghe anh nói gì đó như: "Không sao, còn sống là tốt rồi".
Tôi cười cười nhìn anh ấy, bỗng nhiên lại nhớ đến những tháng ngày vui vẻ trước đây. Sống mũi cay cay, tôi nói với anh ấy: "Thiên Luân, cũng may mà còn có anh".
Sau khi tất cả kết thúc, đến lượt anh đợi em đến mang anh đi có được không?
HI VĂN
Lúc Đường Phi theo chân lão quản gia đến nơi Dĩnh Ngôn bị giam giữ, suýt chút anh đã há hốc vì kinh ngạc.
Chương trước | Chương sau