Sủng Thê Đại Trượng Phu

Sủng Thê Đại Trượng Phu


Tác giả:
Đăng ngày: 22-07-2016
Số chương: 10
5 sao 5 / 5 ( 119 đánh giá )

Sủng Thê Đại Trượng Phu - Chương 02

↓↓
Kiều Cảnh Nghị rũ mắt, không biết trả lời như thế nào. Cô không thể phủ nhận, bởi vì cô không có thói quen cùng người đàn ông xa lạ gần gũi, nhưng nếu thừa nhận, dường như sẽ làm tổn thương anh, cho nên chỉ có thể im lặng.

bạn đang xem “Sủng Thê Đại Trượng Phu ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Hiểu được sự im lặng của cô, Quan Trạch Thao không khỏi thầm than, cổ họng cảm thấy nồng đậm chua sót.

”Yên tâm đi, trước khi em cho phép, anh sẽ không tùy ý đụng chạm em.” Bất đắc dĩ bị cô quên mất, thời điểm này cả hai ngươi đều cảm thấy chưa thể thích ứng được, anh cũng chỉ có thể điều chỉnh chính mình, quyết định tạm thời giữ một khoảng cách, để tránh khiến cô phản cảm.

Nghe thế, Kiều Cảnh Nghị ngước mắt nhìn về phía anh.

Lông mày anh chồng chất nồng đậm u sầu, ánh mắt đầy u buồn, không biết tại sao, cô cảm nhận đến tim anh đau, ngực không khỏi cũng buồn bực.

Anh dường như đối với sự xa cách của cô, cảm giác rất bi thương?

Anh nói những lời nói kia, mặc dù là cam đoan, lại phảng phất dường như dốc hết tâm huyết mới có thể nói ra miệng. Cho nên lời cam đoan của anh có thể tin tưởng sao?

Nếu, anh nguyện ý tôn trọng cô, như vậy, anh hẳn không cự tuyệt yêu cầu của cô.

‘‘Tôi muốn gặp ba mẹ của tôi.” Cô mở miệng nói.

”Được, anh sẽ liên lạc với họ.” Thân thiết an ủi có ích với cô, Quan Trạch Thao một hơi đáp ứng.

Hiện tại cũng chỉ có hướng về những ngày phía trước cầu nguyện, hy vọng Cảnh Nghị mau chóng tìm được phần trí nhớ bị quên.

Năm ngày sau, tình trạng mất trí nhớ của Kiều Cảnh Nghị không có cải thiện, chẳng qua thân thể đã khôi phục tốt lắm, đợi bác sĩ phê chuẩn là có thể xuất viện.

Bất quá bác sĩ cũng có nói qua, với tình hình của cô có thể tiếp theo sẽ hồi phục trí nhớ cũng có thể vĩnh viễn không khôi phục, bởi vì bộ não kết cấu rất tinh vi, khó mà đoán trước được, cũng không có thể cam đoan. Ngụ ý, chính là theo tự nhiên, không thể cưỡng cầu.

Cho nên cho dù mấy ngày này, ba mẹ cùng bạn học của cô thay phiên đến thăm cô, giống như niệm kinh vẫn muốn bổ khuyết vài năm bị quên kia, cô như trước chỉ nhớ rõ những sự kiện trước tốt nghiệp đại học, còn về sau ra xã hội làm phóng viên, quá trình cùng Quan Trạch Thao gặp gỡ, yêu nhau rồi kết hôn, nghĩ mãi cũng nghĩ không ra, nhưng mọi người lại không ngừng nhắc nhở việc này.

Hơn nữa cô rất khó tiếp nhận mình đã là vợ của Quan Trạch Thao, cũng không thể thích ứng với sự tồn tại của Quan Trạch Thao, nếu không bị cô quên mất ba mẹ không ngừng truyền thụ sự thật này cho cô, chứng minh Quan Trạch Thao cùng cô có quan hệ, chỉ sợ cô sẽ đem những điều này, tự xưng là người đàn ông của cô từ chối mà để ở ngoài.

Lại bất đắc dĩ hơn, cha mẹ ở xa đến nhưng ở lại được ba ngày liền rời đi, không có muốn đưa cô đi cùng, còn nói để giúp cô phục hồi trí nhớ, cô phải ngoan ngoãn cùng Quan Trạch Thao về nhà.

Ông trời, trong trí nhớ của cô nhà, là không có Quan Trạch Thao tồn tại thật tốt sao?

Nghĩ đến phải cùng anh sớm chiều chung sống, nghĩ đến bọn họ từng có quan hệ thân mật, cả người cô liền cảm thấy không bình thường!

”Liên thẩm, đồ đạc sắp xếp tốt rồi sao?” Quan Trạch Thao một bộ tây trang đi nhanh vào phòng bệnh, lên tiếng hỏi quản gia trong nhà điều đến, giúp đỡ y tá giúp đỡ lão bà chuẩn bị xuất viện.

”Đều tốt lắm.” Liên thẩm vừa vặn kéo xéc túi du lịch, trả lời.

Quan Trạch Thao nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy bóng dáng lão bà ở bên cửa sổ.

”Cảnh Nghị, hôm nay cảm thấy thế nào?”

Ngại sự phòng bị xa lạ của cô, anh không thể vẫn không kiêng dè, đi tới gần cô, vì vậy tận lực bảo trì khoảng cách vài bước, ức chế muốn đụng chạm cô.

”Vẫn như vậy.” Kiều Cảnh Nghị hơi hơi giương môi, biết anh hỏi chính là tình trạng mất trí nhớ có tiến triển hay không. Bởi vì vừa nhớ tới anh, cũng bởi vì vừa nhìn thấy anh liền cảm thấy tim đập nhanh hơn, không được tự nhiên, cho nên theo bản năng thần kinh căng thẳng, lời nói cũng cẩn trọng.

Gật gật đầu, Quan Trạch Thao cũng không có quá hy vọng.

”Đừng lo, sau khi về nhà không chừng có thể nhớ được gì đó.” Lời này mặc dù là nói cho cô nghe, nhưng lại là an ủi mình nhiều hơn.

Trời biết, bị loại khỏi trí nhớ của cô, ngay cả chạm cũng không thể chạm vào cô, trong lòng anh có bao nhiêu khó chịu!

”Cái kia……….Trạch, Trạch………..” Kiều Cảnh Nghị nhìn thấy đáy mắt hắn xẹt qua một tia bi thương, không khỏi cảm thấy áy náy, nghĩ muốn gọi anh, lại lắp bắp, giống đĩa nhạc bị lỗi.

”Trạch Thao.” Anh quay người lại, kiên nhẫn lặp lại giới thiệu tên mình.

Ngày trước, cô gọi tên anh thật ngọt ngào, giờ phút này lại không thạo khó khăn như vậy, nghe được lòng anh giống như bị kim đâm.

”Trạch Thao.” Cô bày ra bộ dạng thân mật tươi cười. Cố gắng lấy giọng điệu tự nhiên nhất gọi anh.

Anh miễn cưỡng giương môi cười, chậm rãi đợi câu tiếp theo .

”Thực xin lỗi.” Cô không biết nên làm sao, chỉ thấy anh khổ sở, mà cô chính là nguyên nhân khiến anh khổ sở, thật sự không đành lòng.

Đổi lại, nếu là cô bị người thân yêu nhất quên đi, khẳng định sẽ bị thương tâm đến ăn không ngon, ngủ không yên, mỗi ngày khóc giận đỏ cả mắt đi?

Nhưng là, anh lại có thể trấn định đối mặt như vậy, còn có thể kiên nhẫn dụ dỗ cô, có thể thấy được, nếu không phải anh thật kiên cường, chính là âm thầm cố sức đè nén tâm tình phản đối.

Anh lắc đầu cười khổ. ”Không phải lỗi của em, không cần xin lỗi anh.” Tất cả đều là ngoài ý muốn, tại sao lại có thể trách cô?

‘Tôi đáp ứng anh, sẽ cố gắng thích ứng, cố gắng khôi phục trí nhớ.” Kiều Cảnh Nghị thoải mái nở nụ cười cam đoan.

Quan Trạch Thao nhìn phía kia khác biệt nhiều ngày xa cách ngọt ngào tươi cười, ánh mặt trời ở sau lưng nàng rơi xuống những tia sáng rực rỡ, bộ dáng thanh lệ động lòng người như cũ, ánh mắt mê hoặc anh, khiến tim anh đập mạnh.

Thật sự mà nói, suốt một tuần này, anh cảm thấy mình sống trong trạng thái hỗn loạn, giống như bị ma quỷ bám theo, xung quanh là một mảnh tối tăm, không nhìn thấy ánh sáng.

Sự xa cách phòng bị của cô, là một sự đả kích lớn đối với anh, anh cần thời gian bình tĩnh, để chấp nhận sự thật bị cô quên đi, mà cô cũng cần thích ứng với tất cả các sự kiện mà trí nhớ bị mất, cho nên hai người không có cùng nhau nói qua đối với chuyện mất trí nhớ này.

Nhưng giờ phút này, nghe thấy cô chính miệng sẵn lòng hứa hẹn cố gắng, kỳ quái đuổi đi cảm giác tối tăm tuyệt vọng, ánh sáng ban mai lại hiện ra.

Đổi lại suy nghĩ ở một góc độ khác, trong nháy mắt trải qua sống chết, bọn họ không có thiên nhân vĩnh cách (vĩnh viễn chia lìa), cô có thể sống rồi tỉnh lại, còn thấy được đối phương mạnh khỏe, kỳ thật đã là ân huệ lớn nhất của ông trời, không phải sao?

Cho nên, nếu là để cho cô tỉnh lại phải trả giá là mất đi phần trí nhớ về anh, đó cũng là đáng giá.

Cô quên quá khứ của bọn họ, anh liền cố gắng làm cho cô nhớ lại, nếu thực không thể nhớ lại, vậy tạo ra những kí ức mới cũng được.

Cùng với việc buồn rầu ủ rũ sống qua ngày, không bằng một lần nữa theo đuổi cô, làm cho cô một lần nữa yêu thương anh, không có gì phải giận trời trách người!

Nghĩ như vậy, Quan Trạch Thao trong lòng bỗng nhiên vui vẻ, lông mày không đè nén rối rắm nữa.

”Cảm ơn em, chúng ta cùng nhau cố gắng.” Anh hướng cô đưa tay ra, chờ đợi cô cởi bỏ tâm phòng bị, không còn lãng tránh sự đụng chạm của anh.

Kiều Cảnh Nghị hơi hơi chần chờ nhìn nhìn ngón tay thon dài của anh, bàn tay to sạch sẽ rắn chắc, lại theo cánh tay anh di chuyển về phía trên cằm ngay thẳng lộ ra tính cách cương nghị, môi độ dày vừa phải, mũi cao thẳng, lại chống lại anh ánh mắt sáng ngời, giống như đôi mắt chim ưng, bỗng chốc một luồng điện chạy qua đáy lòng cô.

Trước mắt là người đàn ông cao lớn xuất sắc, lại là người chồng thân yêu của cô, rất giống hình tượng mà cô yêu!

Đáng tiếc, anh biết rõ tất cả về cô, cô lại đối với anh hoàn toàn xa lạ………

Loại cảm giác này thật kỳ lạ, cô có chút nghi ngờ lo sợ, không biết đối xử với anh như thế nào mới tốt!

Nhưng, người thân bên cạnh cô đều thừa nhận sự hiện hữu của anh, còn nói anh bình thường đối với cô biết bao yêu thương cùng cưng chiều, như vậy, cô nên thử tin tưởng anh mới đúng.

Môi giương lên nụ cười ngọt ngào, cô đem tay tiến vào bàn tay anh, độ ấm xuyên thấu qua lòng bàn tay truyền đến cô, một dòng nước ấm chảy qua nội tâm cô.

Bọn họ nhìn nhau cười, từ khoảnh khắc này trở đi, bắt đầu một lần nữa.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Trời Xanh, Biển Cũng Xanh

Trời Xanh, Biển Cũng Xanh

Truyện ngôn tình hoàn Trời Xanh, Biển Cũng Xanh, câu chuyện kể về chuyện tình cảm của

23-07-2016 38 chương
Heo Con Say Giấc

Heo Con Say Giấc

Cá nhân mình thấy truyện ngôn tình Heo Con Say Giấc rất hay còn không biết mọi người

21-07-2016 48 chương
Cảm Thụ Mập Mờ

Cảm Thụ Mập Mờ

Trích đoạn:Vì vậy lúc này, tất cả nhân viên của công ty mới lý giải được vì sao

23-07-2016 11 chương
Ba Ba Lạnh Lùng

Ba Ba Lạnh Lùng

Ba Ba Lạnh Lùng là cuốn tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Anh Túc, cùng với

22-07-2016 28 chương
Hồ xanh phẳng lặng

Hồ xanh phẳng lặng

Sinh nhật 18 tuổi, trong sự ngạc nhiên của tôi, thằng bé chủ động xin tôi được làm

27-06-2016
Mùa xuân trở lại

Mùa xuân trở lại

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Cô quá đau

27-06-2016
Thời gian muộn

Thời gian muộn

Thầy Đức vừa bước ra khỏi lớp, Linh liền quẳng ngay cuốn sách Hóa xuống đất rồi

29-06-2016
Tấm ảnh

Tấm ảnh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") *** "Nó

25-06-2016
Tự sát

Tự sát

Máu, phun từng dòng đỏ lòm ra từ cổ tay, đau rát, cái cảm giác đau và sợ hãi dâng

23-06-2016

Old school Easter eggs.