Pair of Vintage Old School Fru
Sư Phụ, Không Cần A

Sư Phụ, Không Cần A


Tác giả:
Đăng ngày: 22-07-2016
Số chương: 45
5 sao 5 / 5 ( 9 đánh giá )

Sư Phụ, Không Cần A - Chương 43

↓↓
Bên ngoài tiềng ồn ào càng lúc càng xa, phía sau có người hô lớn “Bắt lấy thích khách!” Thân mình ta cứng đờ, cảm giác được cỗ hơi thở cường đại từ chính diện ập tới, trong lòng rùng mình, bọn họ trúng kế điệu hổ ly sơn . Nội lực thâm hậu như vậy từ lúc sinh ra tới giờ ta cũng chỉ nhìn thấy qua trên hai người ── nghĩ như vậy thân thể theo bản năng phản ứng lại, đoản kiếm đâm tới, ngay sau đó đột nhiên thấy hoa mắt, chớp một cái có người nhảy vào đặt ta dưới thân hắn.

Thân mình bị thân thể cao lớn áp đảo trên nhuyễn tháp, người tới khí kình mạnh mẽ làm vỡ nát ly trà tử đàn, âm thanh răng rắc truyền đến bên tai, vốn tưởng rằng thân thể bị tổn thương nhưng lại bình yên vô sự. Ta dùng sức đẩy kẻ áp trên người ra, nhìn mặt hắn, vốn là hai tay chống lại lồng ngực cứng rắn thế nhưng ngừng lại. Ta hé miệng, lại nhất thời im bặt, không biết nên xưng hô như thế nào.

Ánh mắt của người trước mắt giống như hồ nước băng giá, mặt ngoài lạnh lùng không có một tia cảm xúc, mà sâu trong ánh mắt kia là mạch nước ngầm mãnh liệt, hắn lẳng lặng, bình tĩnh nhìn ta, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng gần như mỉa mai nói, “Thế nào, mới vài ngày liền quên mất ta?”

“Sư phụ…” nói ra hai chữ kia còn dễ hơn so với ta tưởng tượng, cái miệng của hắn giác khẽ mỉm cười, giống như bỗng chốc băng tan tuyết chảy. Hai hàng nước mắt vô cớ chảy ra từ hai khóe mắt, ta tiếp tục nói, “Sư phụ Ôn Ly .”

bạn đang xem “Sư Phụ, Không Cần A ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Hai tay cứng đờ bỗng nắm chặt quần áo hắn, hết lần này tới lần khác ta nỉ non: “Sư phụ, sư phụ…”

Hắn không trả lời ta, chỉ dùng ánh mắt lẳng lặng nhìn ta, nhìn nước mắt giống như dây chuyền trân châu bị đứt, không ngừng tích tụ trên mặt.

Mãi đến khi ánh mắt ta đều bị nước mắt làm mơ hồ, đều trở nên không rõ ràng hắn mới dùng đầu ngón tay lạnh lẽo gạt lệ. “Ngoan…” Hắn nói.

Hai tay ta vòng qua bả vai rộng lớn , gắt gao siết chặt hắn vào cơ thể. Thân thể to lớn chèn ép khiến toàn thân ta đau nhức nhưng giờ phút này ta thầm nhủ, cho dù bị ép chết cũng tốt, đều phải ôm chặt lấy người trước mặt. Sư phụ ta. Ta cùng hắn sinh hoạt năm năm, trong đó hai năm gần đây thân phận trở nên vô cùng phức tạp, ta lớn lên có hắn làm bạn, học văn tập võ dưới sự dạy dỗ nghiêm khắc của hắn, lại uyển chuyển kiều mị dưới thân thể hắn, thừa nhận loại đối đãi vừa đau đớn vừa mất hồn. Hắn chưa bao giờ rời khỏi ta, thế nên ta chưa bao giờ nghĩ tới hắn có ý nghĩa gì với ta.

Mà sau này khi hắn rời đi thật lâu, sau khi trải qua rất nhiều chuyện, thời khắc gặp lại kia giống như một tia sáng mặt trời, soi rọi cho nỗi lòng ta. Ở nơi nào có một mầm mống giống như bị che khuất ngăn cản phát triển, giờ phút này tựa hồ phá đá mà ra. Tuy nó nhỏ bé yếu ớt, nhưng lại làm cho ta vô cùng khiếp sợ. Đó là trải qua năm năm mới chậm rãi trưởng thành- tình yêu của ta.

Ta, thật sự thầm mến sư phụ ta sao? Mặc dù bị đối xử như vậy, mặc dù không để ý luân thường, cho dù vận mệnh xoay vần và huyết mạch hỗn loạn, vẫn tiếp tục yêu thương bọn họ sao? Ý nghĩ như vậy khiến lòng ta giống như bị một đôi tay vuốt ve, khó chịu vô cùng. Giọt lệ lặng lẽ rơi, giọng khóc nức nở mới đầu chỉ là những âm thanh nhỏ càng về sau càng lớn dần. Khóc lớn tiếng giống như chỉ có làm như vậy mới có thể xua đi nỗi lo lắng sợ hãi bất an mấy ngày qua. “Sư phụ là trứng thối… Bỏ lại Tê Nhi mặc kệ, ” ta siết chặt bờ vai của hắn, vừa khóc vừa nói, “Không bao giờ để ý ngươi nữa!”

Hắn không nói gì, dùng đôi bàn tay to lớn dựng ta dậy ủng vào trong lòng, bàn tay to cứng ngắc nhẹ nhàng vỗ. Chỉ cần hành động như vậy lại có ma lực thần kỳ, ta dần dần ngừng khóc, chính là nhỏ giọng nức nở.

Hắn dùng tay áo xoa xoa khuôn mặt ta, nói, “Đã trở lại.”

“Hả?” Ta nghe hắn nói có chút mạc danh kỳ diệu*, “Cái gì đã trở lại?”

*: ù ù cạc cạc, như vịt nghe sấm

“ Những người vừa bị điều đi đã trở lại,” miệng hắn khẽ nhếch, lạnh lùng nói, “Thật là phế vật!”

Ta nín thở nghe, quả nhiên từ xa xa có tiếng ồn ào, mãi đến khi đến gần có người lớn giọng la lên, “Ai nha, như thế nào đều đã chết hết!”

Một cái khác nói, “Nói cái gì vậy, đó là điểm huyệt.” Tiếp theo là tiếng rên rỉ sau khi được giải huyệt, bên ngoài dần dần yên tĩnh trở lại, người lúc nãy lại lên tiếng, “Không tốt, nhanh đi xem công chúa!” Theo sau Tôn công công nhỏ giọng hít sâu nói, “Xin hỏi công chúa có bình an không?” Ta nghe vậy không nói gì vô cùng xem thường, nếu kẻ có ý đồ hãm hại ta, ta đây đã sớm chết, làm sao còn mệnh trả lời hắn!

“Bản Cung không có việc gì.” Ta chùi nước mắt, quay đầu nhìn thoáng qua sư phụ. Hắn giúp ta xoa xoa tóc, hài lòng gật gật đầu. Tay trái vén rèm lên, ta thẩm hỏi, “Lúc ta đang nghỉ ngơi, đến tột cùng là người phương nào quấy rối, chết như thế nào?” Tôn công công khom người đáp, “Bẩm công chúa, đó là một tên sơn tặc. Tặc nhân thập phần gian trá, dựa vào địa thế núi rừng chạy thoát. Chúng ta chỉ có hai người bị thương nhẹ.” “Tốt, tiếp tục đi thôi.”

“Vâng.” Tôn công công và trưởng thị vệ đồng thời đáp. Theo sau là mã phu* tiếp tục lên xe bình yên vô sự tất cả tiến về về phía trước.

*: người đánh xe ngựa

Ta rúc sâu vào lòng sư phụ, tâm nhảy bang bang , bỗng nhiên nghĩ đến một người khác.

“Sư phụ, sư phụ Ôn Nhai đâu rồi?”

“Như thế nào, Tê Nhi nhớ tới hắn sao?”

“Không có, không phải không nhìn thấy sư phụ Ôn Nhai sao, ta…” Ta nói năng lộn xộn giải thích không được, nhưng càng nói càng loạn, cuối cùng âm thanh nhỏ dần rồi tắt hẳn. Hắn nhất định lại tức giận ta cúi đầu, bối rối vân vê góc áo.

“Có cao thủ xen lẫn trong đám người, hắn đang bị truy đuổi.”

“A?” Ta ngẩng đầu nhìn hắn, vốn tưởng rằng hắn sẽ tức giận nhưng lại nhếch khóe miệng.

“Sư phụ, người không tức giận với Tê Nhi ư?”

“Không có.” Sư phụ vỗ nhè nhẹ lên đầu ta, âm thanh lạnh như băng nói ra những lời như vậy. Ta hé miệng nở nụ cười, sư phụ Ôn Ly , vốn chính là không giỏi biểu đạt tình cảm thế này.

“Sư phụ, kỳ thật có một vấn đề, ta… Rất muốn hỏi người.” Trong lòng ta bất an xoa góc áo, vốn với thân phận và tình hình hiện tại không nên hỏi, nhưng mà ý niệm trong đầu cứ chiếm cứ trong óc ta, bản thân lại nhịn không được luôn muốn hỏi.

“Vấn đề gì?”

“Sư phụ, người thích Tê Nhi sao?” Vừa mới nói ra, sư phụ phía sau rõ ràng cứng lại một chút, lời nói tiếp theo thực giống như tùy ý, “Tê Nhi nghĩ như thế nào về vấn đề này?”

“Tê Nhi trong lòng cảm thấy… Chính là trong lòng có chút, thích sư phụ…” Vừa nói xong đã bị người phía sau áp ngã xuống dưới thân, “Ta khuyên ngươi vẫn là quên những lời này, như vậy tốt hơn cho ngươi.”

“Sư phụ? !” Ta nhìn khuôn mặt lạnh như băng trước mắt, nước mắt ủy khuất long lanh muốn tuôn rơi. “Vì sao người nói như vậy, chúng ta đã có da thịt chi thân*, chẳng lẽ thật sự không có một chút cảm tình sao?”

*: làm chuyện XOXO

Bàn tay to lạnh lẽo khẽ vuốt dọc theo khuôn mặt ta, bạc môi khẽ phun ra lời nói “Ngươi nói xem?” Ngươi nói xem? Ba chữ này giống như thiên lôi đánh ta bừng tỉnh khỏi mộng tưởng đẹp đẽ, lời nói của Thanh Nham lại một lần nữa hiện lên ở trong đầu, bọn họ đối với ta, thật sự chỉ có lợi dụng sao?

Đang suy nghĩ lại cảm thấy không đúng, hai tay sư phụ Ôn Nhai đã dọc theo tầng tầng lớp lớp váy, đem quần lót lột xuống dưới, tay kia thế nhưng sờ soạng dọc theo đùi hướng lên trên.

“Sư phụ!” Ta đột nhiên bắt lấy tay hắn, sợ hãi lắc lắc đầu, không thể như vậy … Tuy rằng lúc trước có thể thừa nhận như vậy, nhưng hiện tại nếu như không có cảm tình, chuyện tình này thật đáng sợ. Bàn tay to dừng trước ngực điểm một cái, ta miệng mở ra rồi đóng lại, như thế nào cũng nói không ra lời ── hắn điểm huyệt.

Bàn tay to không mang theo cảm tình nâng hai chân ta đè lên trước ngực, tầng tầng lớp lớp quần áo hoa lệ từng kiện từng kiện rơi xuống, che khuất đầu và ánh mắt ta, đôi tay nhanh chóng bị hắn áp lên đỉnh đầu, địa phương tư mật nhất cứ như vậy trắng trợn bại lộ trước mắt sư phụ. Ta thậm chí có thể tưởng tượng ra, đôi mắt băng sương kia, đầy biểu tình nhìn nơi đó. Giãy dụa hòng né tránh ánh mắt như vậy, lại bị hắn lấy đùi đè xuống đau muốn chết. Ngón tay lạnh lẽo chọc khuấy địa phương tư mật, một chút một chút dùng sức miết, đau quá! Đáng tiếc thân thể này nhưng lại dâm đãng đến vậy, ngay cả khi bị đối đãi như vậy đều có phản ứng, theo hắn rút ra chọc vào, có thanh âm phốc xuy phốc xích. Mật huyệt không chịu khống chế kẹp chặt ngón tay hắn, giống cái miệng nhỏ nhắn phối hợp với động tác hắn một chút một chút hút.

“Không cần… Không cần vô tình như vậy…” Trong lòng vô cùng tuyệt vọng, so với trước kia khi không biết gì giờ đây ta càng thêm tuyệt vọng, một cỗ cảm giác trống rỗng làm cho ta không biết nên như thế nào, giống như thế giới này lớn như vậy, lại không biết nên trốn ở nơi nào.

“Thoải mái không? Như vậy mà ngươi vẫn chưa đủ thoải mái sao?” Hắn nói xong, tiện đà lại gia nhập thêm một ngón nữa, mỗi một chỗ mẫn cảm trong cơ thể hắn đều Thanh Thanh Sở Sở*. Nên khi bàn tay to buông ra, dục vọng bị ngăn chặn đã ngẩng đầu trỗi dậy, hắn vươn một ngón chèn ép cúc huyệt, lòng ta gào thét một tiếng, cơ hồ muốn điên rồi. Không cần như vậy… Hai địa phương thế nhưng bị ngón tay đồng thời đùa bỡn … Như vậy căn bản thừa nhận không nổi a!

*:biết rõ ràng rành mạch

Đầu óc lập tức chỗ trống, ta nắm chặt chăn gấm dưới thân, thân mình căng thẳng bắt đầu co rụt co rụt lại. Lượng mật dịch lớn tích tích dọc theo ngón tay hắn chảy ra, nhưng vào lúc này, nhục bổng thô thô thật dài lập tức sáp vào! Nha nha nha… Một cảm giác muốn thét chói tai khiến khắp cơ thể ta bắt đầu từ đỉnh đầu tê dại, hạ thân cuồng loạn co rút lại tiến nhập cao trào.

Sư phụ, không cần đối với ta như vậy, không cần đối với ta như vậy… Đừng khiến ta dâm đãng cả người run rẩy trước sự đùa bỡn của người, nước đầm đìa, cho dù miệng không thể nói, thân thể đều có thể tiết lộ bí mật của ta.

Nhưng hắn không nghe thấy thanh âm, liền tiếp tục đè nặng ta, dùng sức banh rộng đôi chân trần trụi, lại một chút một chút rút ra chọc vào, phốc xuy phốc xích phốc xuy phốc xích… Bên ngoài truyền đến thanh âm bánh xe lăn lăn, ta tuyệt vọng chìm đắm trong cao trào, giật mình không hề hay biết mặt trời đã xuống núi.

Hắn ôm thân mình ta bởi vì tình dục xụi lơ lại gần, nâng tuyết đồn, lại một lần nữa hung hăng sáp nhập.

“A Ly vẫn là nhẫn tâm như vậy a…” Thanh âm ôn hòa theo bên tai truyền đến, thân thể ta chấn động mạnh.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Sư Phụ, Không Cần A

Sư Phụ, Không Cần A

Sư Phụ, Không Cần A là một truyện ngôn tình cổ đại có nội dung 18+ (truyện ngôn tình

22-07-2016 45 chương
Truy đuổi - Nhan Tiểu Ngôn

Truy đuổi - Nhan Tiểu Ngôn

Giới thiệu: Mỗi thành phố đều có một tên vô lại một tay che trời, Tiêu Trạch vừa

09-07-2016 74 chương
Ngày anh im lặng

Ngày anh im lặng

Thêm một cú điện thoại, người đồng nghiệp mới mời em đi uống cà phê, đàn ông

29-06-2016
Lạc lối

Lạc lối

Tôi là ai? Tôi từ đâu đến? Tháng ngày hôm nay đã là bao nhiêu rồi? Tuyết vẫn còn rơi

24-06-2016
Món Nợ Ngọt Ngào

Món Nợ Ngọt Ngào

Một câu chuyện tình yêu mà chẳng hề có sự bảo vệ che chở của người con trai dành

23-07-2016 32 chương
Như chưa bắt đầu

Như chưa bắt đầu

"Có phải chia tay một người mình vẫn còn yêu, thì còn đau khổ hơn gấp nhiều lần

26-06-2016
Sinh viên ký truyện

Sinh viên ký truyện

Mỗi năm, cứ vào dịp đầu thu, cho dù cuộc sống có bận rốn thế nào thì ba đứa hắn

24-06-2016