- Bảo Trí Văn đến đây, không thì có chết tôi cũng không ăn. - Ngọc Hân lắc đầu.
bạn đang xem “Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Nói cách gì cô cũng không nhấc đũa. Cuối cùng thì Trí Văn cũng chịu thua mà phài xuất hiện.
- Trần Trí Văn, cuối cùng anh cũng chịu xuất hiện. - Cô tức giận khi thấy Trí Văn bước vào phòng.
- Em quả nhiên là ngang bướng hết nói, vì sao lại bỏ ăn bỏ uống…- Trí Văn mang cơm đến tận phòng cô.
- Tôi muốn rời khỏi nơi này. - Ngọc Hân hét. - Anh dám giam lỏng tôi.
- Bên ngoài rất nguy hiểm, tôi không để em ở chổ này thì em muốn tôi làm gì. - Trí Văn nhíu mày. - Lần trước chính là mẹ của cô gái tên Minh Minh kia bắt cóc em, buổi lễ đính hôn cũng đã bị hủy bỏ vì Uy Phong từ hôn. Bà ta bây giờ tức giận, nghĩ mọi chuyện là do em… truy lùng em khắp nơi.
- Phải làm sao bây giờ? - Ngọc Hân lo ngại.
- Đừng lo, tôi sẽ bảo vệ em. - Trí Văn đáp.
Cô lắc đầu: “Không phải, có lẽ Uy Phong sẽ gặp nguy hiểm… bà ta rất nhẫn tâm và lắm mưu kế. Không được, tôi phải nói với Uy Phong…”.
- Em lo cho bản thân mình trước đi, Uy Phong anh ta là tổng giám đốc của Phong Vũ đó… bên cạnh anh ta có bao nhiêu vệ sĩ em có biết không hả. Mẹ Minh Minh sẽ không làm gì được anh ta đâu, nhưng em thì khác… bà ta có thể hại em bất cứ lúc nào.
- Trốn tránh mãi cũng không phải là cách. - Cô đáp. - Trí Văn, tôi không muốn ở đây nữa.
- Được, tôi sẽ thu xếp một nơi an toàn để đưa em về. - Trí Văn nói tiếp. - Anh nhất quyết sẽ bảo vệ em, dù em có muốn hay không.
Tại biệt thự nhà họ Uy, sau cơn bão táp của bọn phóng viên luôn túc trực trước nhà mọi thứ đã trở nên yên bình hơn, chỉ là quá yên bình mà trở nên lạnh lẽo. Uy Vũ không nói một lời bỏ đi Mỹ, Uy Phong trầm tư đi đi về về giữa nhà và công ty. Dù cho rất nhiều người truy tìm, nhưng mãi không có tin tức gì của Ngọc Hân.
- Đại thiếu gia, có thiệp mời. - Cô giúp việc e dè mang thiệp vào phòng làm việc của Uy Phong.
Mở chiếc thiệp mời ra, mắt Uy Phong sáng lên một tia lửa giận nhìn dòng chữ bên trong tấm thiệp hồng… Chính là thiệp mời đến dự tiệc cưới giữa Trí Văn và Ngọc Hân. Anh vò nát tấm thiệp trong tay khẽ nói: “Thì ra bao lâu nay em trốn bên cạnh hắn ta, tôi tìm em vất vả… còn em lại vui vẻ cùng người tình.”
*************************
Cũng là một tháng trôi qua, ở quảng trường thời đại xuất hiện một chú mèo Kitty luôn vẫy tay chào gây sự chú ý và thích thú của mọi người. Họ cứ nghĩ một hàng nào đó muốn quảng cáo nhưng chú mèo Kitty kia ngày nào cũng xuất hiện và chỉ vẫy chào mọi người.
Uy Vũ không ngừng hy vọng, nếu Bích Trân đi đến nơi đông người thế này… cô sẽ nhanh chóng bị thu hút bởi bộ đồ mang kỉ niệm giữa cô và anh
Bích Trân nằm trong bệnh viện, xem tin tức trên tivi quay ở quảng trời thời đại. Vô tình nhìn thấy một con mèo Kitty đang đứng vẫy tay chào mọi người thì bất cười. Cô nhớ lần đó, cô đã từng mặc một bộ trang phục y hệt người trong tivi mà đến tham dự tiệc sinh nhật, cuối cùng là Uy Vũ đã ra tay giúp cô thoát khỏi đó… Bích Trân bật cười, nỗi nhớ Uy Vũ ùa về trong tâm trí.
- Tiểu thư, cô muốn đi đâu? - Những người vệ sinh hỏi.
- Tôi muốn đến quảng trường thời đại. - Cô chỉ về màn hình tivi. - Chỉ là muốn chụp hình với chú mèo kia thôi, sẽ không bỏ trốn đâu.
Biết tiểu thư bị cuồng mèo Kitty, bọn họ cũng đồng ý đưa cô đến quảng trường thời đại.
Bích Trân bước đến chú mèo Kitty màu hồng vô cùng đáng yêu.. cô mỉm cười nhìn về phía chù mèo kia… trong lòng cũng đang có cảm giác, chú mèo kia đang nhìn về phía cô. Bỗng nhiên chú mèo Kitty nọ chạy về phía cô, bàn chân không đứng vững vì di chuyển nhanh mà té ngã. Cô chạy đến đỡ người bên trong bộ đồ nặng nề kia đứng lên, vô cùng cảm thông.
- Có sao không? - Cô mỉm cười. - Rất nóng phải không, tôi cũng từng mặc nó mà.
Chú mèo kia bỗng dưng ôm chầm lấy cô, khe khẽ nói: “Chỉ cần tìm được em, anh cả đời đều có thể mặc nó trên người.”
Chương trước | Chương sau