- Cậu hư quá. - Minh Minh bật cười vẫy tay chào.
bạn đang xem “Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!- Phụ nữ… chẳng phải thích loại đàn ông hư sao…
Không đợi Minh Minh nói điều gì nữa, Uy Vũ hướng về phía chiếc xe hơi màu vàng chanh chói sáng của mình phóng thẳng đến club đêm đầy tiếng nhạc và những cô gái đầy nóng bõng.
- Nhị thiếu gia, em mời anh. - Một cô gái ăn mặc gợi cảm xà vào lòng Uy Vũ.
Anh nhếch môi cười… sau đó nâng ly rượu lên uống cạn…
Cô gái bên cạnh ghé vào tai anh khi trời đã về đêm: “Em đã lấy phòng khách sạn… chúng ta đi nhé.”
Nhìn bộ ngực săn chắc hiện ra gần nữa, mem say thấm vào người… Uy Vũ bước từng bước theo cô gái kia từ từ luồng qua từng dòng người đông đúc. Anh nhìn về một phía xa, một cô gái mặc bộ đồng phục trường trung học đại Uy đang đứng ở phía xa, anh nhanh chóng đẩy cô gái gợi cảm bên cạnh mình ra mà chạy về phía Bích Trân đang đứng… sàn đêm đông đúc, anh bị dòng người ngăn cản bước đi… Uy Vũ đẩy đổ một bàn đầy rượu của một nhóm người liền bị bọn chúng ngăn lại.
Uy Vũ không quan tâm bọn người đó đang mắng chửi, ánh mắt vẫn nhìn về phía Bích Trân… cuối cùng, bì bọn chúng bắt lại. Anh vừa quay mặt qua… khi nhìn lại hình bóng kia đã mất hút.
- Các người mau tránh ra. - Anh hét lên.
- Thằng ranh con, dám lên mặt với đại ca. - Một tên nắm áo Uy Vũ, giơ cú đấm vào gương mặt anh.
Bị bọn chúng đánh nhưng anh không thấy đau đớn… chỉ nhìn về một hướng khi nãy để tìm kiếm hình bóng Bích Trân, đôi môi khẽ nói: “ Bích Trân, anh xin lỗi….”
Bảo vệ club nhanh chóng giải quyết và mang Uy Vũ đến bệnh viện băng bó vết thương, lúc này anh mới nhận ra đó chỉ là ảo tưởng của bản thân… Cô ấy mang căn bệnh ấy, làm sao có thể xuất hiện trong club được… Anh nằm trên giường trong phòng cấp cứu… hồi tưởng lại chuyện vài ngày trước.
*****************************
Sau ngày hôm lỡ hẹn với Bích Trân, anh tìm cách liên lạc với cô nhưng không được. Bên ngoài biệt thự nhà cô đều được bảo vệ canh gác nghiêm ngạt, cả một con kiến cũng khó lòng vào được bên trong.
Hết cách, nhờ Uy Phong anh mới lấy được một cái hẹn với ba Bích Trân để hỏi chuyện, lúc gặp phải anh, ông ta đã rất tức giận mà nói rằng chính vì anh mà con gái ông bệnh tình trở nên trầm trọng, sau khi đưa qua Mỹ chữa trị đã không thể qua khỏi mà qua đời trong tột cùng nỗi đau đớn.
Anh không muốn tin nhưng khi ông ta đưa giấy báo tử của Bích Trân đước mặt anh… anh không thể nào không chấp nhận sự thật này…
- Cô ấy được chôn cất nơi nào, con muốn đến thăm cô ấy. - Uy Vũ đau xót nói.
- Cậu có tư cách đó ư? - Ba Bích Trân tức giận. - Hôm đó, con bé bỏ trốn ra khỏi nhà cho đến tận gần sáng… tôi nghe người gọi điện báo lại con bé bị ngất giữa đường và đang được cấp cứu… Nó ra ngoài là vì ai, hẹn với ai… tôi không tin cậu không biết.”
Uy Vũ thụt lùi về sau một bước… hôm đó anh không đến…
Sau đó, Uy Vũ quay về kiểm tra điện thoại thì thấy một số lạ ngay hôm đó gọi đến cho anh… Uy Vũ liền xin một cái hẹn với người phụ nữ ấy.
- Hôm đó cô bé ấy ngồi đó rất lâu, tôi có đến hỏi chuyện thì cô ấy nói có hẹn với bạn. - Người vệ sinh kia nói. - Sau khi gọi cho cậu mãi không nghe máy, tôi thấy cô ấy vẻ mặt rất lo lắng mà chạy đi rất nhanh trong khi chân thì không mang dép gì cả, trên người lại mặc một bộ quần áo ngủ… có lẽ là cũng không mang theo tiền nên phải mượn điện thoại tôi.
****************************
Hai dòng nước mắt trên mi anh rơi xuống…
- Bích Trân, anh không xứng đáng để em phải vì anh mà ra đi như vậy… Em thật ác, có phải muốn anh cả đời ân hận, muốn anh cả đời không quên được em….
Chương trước | Chương sau