Ring ring
Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược

Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược


Tác giả:
Đăng ngày: 22-07-2016
Số chương: 112
5 sao 5 / 5 ( 32 đánh giá )

Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược - Chương 78

↓↓
Người Đặc Biệt



Sáng hôm sau, khi Bích Trân được hồi sức và tỉnh lại, cô đưa đôi mắt to tròn nhìn xung quanh, đêm qua khi cô không thể chịu đựng nỗi tiếng ồn ào kia, lòng ngực như muốn vỡ tung không thể hô hấp. Ai đó đã đưa cô vào bệnh viện, và cha cô đang nằm gục nắm lấy bàn tay cô đầy nét lo lắng trên gương mặt gục ngủ. Cô đưa bàn tay chạm lên những vết nhăn ở khóe mắt ông, ông đã già đi rất nhiều rồi… ông vì cô không đi thêm bước nữa, cũng vì cô mà ưu phiền rất nhiều, có lẽ ông thấu hiểu đứa con bệnh tật của ông sẽ không thể chịu đựng cảnh mẹ ghẻ con chồng nên chấp nhận hy sinh.

- Con tỉnh lại rồi ư, có biết ba rất lo không hả, đứa con phá phách này. - Cha cô mừng rỡ nói.

bạn đang xem “Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Bích Trân khẽ cười: “ Con xin lỗi đã làm cha lo lắng.”

- Con tỉnh lại là tốt rồi, ba xin lỗi nhưng ba phải đến công ty ngay lập tức… ba có một cuộc họp quan trọng. - Ông vội đứng lên, nhìn vào đồng hồ trên tay mà nói.

- Ba đi đi, con không sao rồi. - Bích Trân đáp.

- Vú nuôi sẽ vào với con, ba đi đây, nhớ không được nghịch ngợm nữa. - Ba cô hôn lên trán cô sau đó rời đi.

Cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bầu trời mây trong xanh… một chiếc máy bay đang bay vút cao trên trời. Cô khẽ mỉm cười hướng gương mặt đáng yêu nhìn về phía bầu trời hô to: “ Uy vũ, anh thật là tệ bạc… dù sao chúng ta cũng có quen biết, vậy mà bỏ đi không một câu tạm biệt.Anh chính là tên xấu xa đáng ghét, tôi ghét anh Uy Vũ.” - Nói xong, giọt nước mắt trên mi rơi xuống.

- Cháo của kẻ xấu xa như tôi mang đến, cô còn muốn ăn không? - Uy Vũ vừa bước chân đến cửa, nghe Bích Trân hét lên liền hỏi lại, cất công mang cô ta vào bệnh viện, sau đó thức cả đêm nghiên cứu loại cháo nào bổ dưỡng, sáng sớm đã tự tay xuống bếp khiến những người trong biệt thự nhà họ Uy kinh ngạc, chuyến bay cũng dời lại.

Nghe giọng nói quen thuộc, Bích Trân bỗng nhiên thấy rộn ràng trong lòng… nhanh chóng lau đi giọt nước mắt kia mà quay lại nhìn Uy Vũ đang đứng trước cửa.

- Chẳng phải hôm nay anh đi rồi ư? - Bích Trân nhìn Uy Vũ từ đầu đến chân rồi hỏi.

Anh không đáp, bước đến chiếc bàn trong phòng bệnh đặt cô cháo được giữ nóng lên bàn, anh chú tâm khéo léo đổ ra cái chén màu trắng mang đến gần phía cô: “ Hôm qua lại có hứng thú đến club sao, không biết bản thân không phù hợp.”

- Tôi hỏi anh trước. - Bích Trân nhíu mày lại.

- Vì một người bảo tôi đừng đi, nên tôi không đi nữa. - Uy Vũ nhàn nhạt đáp, mang cháo đến miệng cô. - Há miệng ra nào, ăn nóng sẽ ngon hơn.

Bích Trân đưa mắt nhìn Uy Vũ… nhớ lại cô gái đêm qua tha thiết mong Uy vũ ở lại… là vì cô gái ấy ư? Uy vũ thật sự thích cô ta???

- Người đó xem ra rất quan trọng với anh? - Cô hỏi tiếp.

Uy Vũ hơi nhếch cười, lại nói: “ Cũng khá quan trọng, và thật đặc biệt.”

Trong lòng có chút đợm buồn, người quan trọng và đặc biệt chính là anh ta thú nhận bản thân đã có tình cảm với cô gái đêm qua. Nhưng nếu đã như vậy, thái độ anh ta quan tâm cô hiện tại là ý gì, là đáng thương một cô gái bệnh tật chỉ biết chạy theo anh ta ư?

- Tôi không muốn ăn. - Cô lắc đầu không ăn.

- Thân hình đã kém hấp dẫn, còn không chịu ăn uống đầy đủ. - Uy Vũ chê bai, ép cô ăn.

Đùng rồi, cô thì làm sao xinh đẹp và hấp dẫn bằng cô gái đêm qua cùng anh ta tình tứ trước club kia. Anh ta và cô cũng không có quan hệ gì, cô có hấp dẫn hay không cũng không đến lượt anh ta hưởng. Bích Trân quay mặt đi giận dỗi, cũng không biết là nên giận dỗi điều gì.

- Mèo xấu xí, mau ăn nhanh. - Uy Vũ tức giận, công sức anh nấu mang tới, cô ta chỉ một câu không ăn là đổ bỏ hết ư?

- Không ăn, không ăn, không ăn. - Cô lắc đầu nhiều lần.

- Tôi hỏi có ăn không? - Anh dùng hai tay giữ lấy đầu Bích Trân, nhìn chằm chằm vào mắt cô.

Cô không đáp, đưa mắt sang hướng khác.

Đôi môi màu đỏ hồng tự nhiên trên gương mặt đẹp trai không tỳ vết từ từ hướng về phía bờ môi cô. Bích Trân tim đập thình thịch… vì sao những lúc này cũng khiến tim đâp rất nhanh nhưng nó rất khác lạ, không có một chút đau đớn lại chính là cảm giác hồi hộp.

- Một lần nữa tôi hỏi, có ăn không? - Uy vũ tiến gần về phía môi cô khẽ hỏi.

- Tôi… tôi… - Bích Trân ấp úng, gương mặt đỏ bừng

Bờ môi anh chạm vào một cô, nhẹ nhàng và tràn ngập ngọt ngào.

- Tiểu thư, tôi đến rồi. - Vú nuôi bước vào, vừa thốt ra lời nhìn thấy cảnh trước mắt liền luống cuống.

Bích Trân vừa nghe được lời của vú nuôi… không bíêt xữ lý ra sao… một chân đạp thẳng vào người Uy Vũ ngã nhào ra phía sau còn cô thì kéo mền chùm kín người xấu hổ. Đúng là trước cô gái này anh không hê đề phòng, dù bị cô ta bất ngờ phục kích rất nhiều lần và lần nào cũng lãnh kết cục bi thảm.

- Xin lỗi là tôi đến không đúng lúc… tôi sẽ ra ngoài. - Vú nuôi nhanh chóng quay lưng đi.

- Dì cứ ở lại vơi cô ta, cũng đến lúc tôi phải về rồi. - Uy Vũ nhìn Bích Trân đang chùm kín người bước tới hất tấm chăn trên người cô, nhìn vào cô mà nói. - Đó chỉ là cảnh cáo, nếu cô dám bỏ một muỗng cháo nào… tôi sẽ từ từ mà tính.

Nhìn gương mặt ngượng ngùng đang đỏ ửng lên trên gương mặt kia, anh hơi cười mỉm đưa bàn tay mình béo lên bờ má phúng phính lại nói: “ Là do tự tay tôi nấu, phải biết trân trọng hiểu chứ.”

Bích Trân ngạc nhiên đưa mắt nhìn anh, anh ta tự tay xuống bếp nấu cháo mang vào bệnh viện cho cô ư. Rõ ràng là không có một mối quan hệ nào, đến đi xa cũng không muốn chào cô một câu, vậy thái độ này là thế nào, cô thật sự đáng thương như vậy ư?

**************

Tập đoàn Phong Vũ.

Ngọc Hân buổi sáng chuẩn bị trang phục để đến làm việc ở tập đoàn Phong Vũ, vị trí mơ ước của tất cả mọi người chính là đang nằm trong tay cô. Lần này là Trí Văn đưa cô đến Phong Vũ vì vô tình gặp cô ở bến xe bus, lại tiện đường đi nên cô có thể đi nhờ. Chào tạm biệt và cảm ơn Trí Văn, cô bước vào bên trong Phong Vũ một cách đầy tự tin, hiện tại cô đã có thể ra vào văn phòng của Uy Phong một cách đường đường chính chính mà không cần thông qua bất cứ ai.

Bước lên tầng cao nhất của tòa nhà, lúc này Uy Phong và thư kí Hà đã đến tự khi nào, họ đang bàn bạc một vài vấn đề gì đó khá quan trọng, nhìn thấy cô vào vẫn xem như là không. Sự hiển diện của cô chính là hữu danh vô thực, đúng là chỉ dùng làm cảnh trang trí cho văn phòng.

Một lúc sau, Uy Phong một mình rời khỏi văn phòng… vẫn là không nhìn qua Ngọc Hân đang ngồi chơi game ở bàn làm việc. Sau khi Uy Phong bước vào thang máy, Ngọc Hân bước đến bàn làm việc của thư kí Hạ dò hỏi.

- Thư kí Hạ, anh làm việc ở đây lâu chưa?

- Cũng khá lâu, từ khi ông của tổng giám đốc còn tại chức.

- Vậy ra anh có lẽ rành về tổng giám đốc Uy và Phong Vũ này lắm phải không, tôi là trợ lý của anh ấy cũng muốn biết một vài thứ về tổng tài, anh có thể chỉ giáo không?

- À vâng, cũng đôi chút. - Thư kí Hạ đáp.

- Ví dụ như thành tích đáng ngưỡng mộ. - Cô thăm dò.

- Tổng giám đốc Uy từng đoạt giải thưởng trong kì thi khó khăn toàn quốc, cậu ấy thật sự rất thông mình. - Thư kí Hạ khen ngợi.

- Tôi từng nghe nói anh ta từng bị tai nạn suýt chết phải không? - Cô hỏi tiếp.

- Đúng vậy, lần đó Uy lão gia nói rằng cậu ấy qua nước ngoài để du học nhưng lại gặp tại nạn giao thông vì cứu một cô gái qua đường. Cậu ấy đúng là một người tốt, liều mạng cứu một con người ít ai làm được điều đó. - Thư kí Hạ tâm đắc.

- Đúng, đúng. - cô gật đầu đồng tình.

- Cô không nên biết quá nhiều về đời tư của sếp đâu, như vậy là không tốt. - Thư kí Hạ xua tay. - Tôi bận lắm, không nói chuyện cùng cô nữa.

Cô ngồi trên ghế mà dựa lưng ra phía sau, nhớ lại lời vị bác sĩ kìa nói: “ Lần sau nếu cô dùng cách này thì nguy cơ chết não càng cao hơn, vì lần đầu tiên đã xảy ra tình trạng xấu.” Cô khẽ cười buồn bã, Uy Phong và cô trước kia không phải yêu thương nhau, và anh cũng đã rất yêu thương Minh Minh kia như vậy. Là cô muốn anh hận cô, muốn anh ghét cô… để nếu như một ngày nào đó cô có biến mất khỏi thế gian này… anh sẽ không để mắt đến, trên gương mặt ấy sẽ không hiện lên sự đau khổ.

- Mang vào cho tôi tách cafe. - Uy Phong quay lại văn phòng, đi ngang qua cô nói lớn.

Mang một tách cafe vào trong văn phòng anh, có vẻ công việc của một tổng tài không đơn giản… anh đang rất bận rộn làm việc không ngừng nghĩ.

- Tổng giám đốc, cafe của anh. - Ngọc Hân đặt lên bàn làm việc.

Uy Phong đưa lên miệng uống một ngụm, sau đó nhả hết lại vào ly nhìn về phía cô mà nói: “ Vô dụng đến mức không thể pha một tách cafe cho tử tế.”

- Có vấn đề ư? - Cô hỏi.

- Tôi uống cafe không đường được pha từ phích, không phải loại cafe gói hỗn tạp này. - Uy Phong nói.

- Tôi sẽ pha lại vậy. - Cô cầm tách cafe lên bước ra ngoài.

Sau năm lần bảy lượt nhưng Uy Phong vẫn không hài lòng, Ngọc Hân biết anh ta đang cố tình đày đọa cô đây mà. Nhưng cô vẫn chưa thực hiện xong kế hoạch của mình, đến ly cafe thứ 9 cô bước vào khẽ nói: “ Nếu anh không hài long ly cafe này, tôi cũng xin thông báo rằng bên ngoài đã hết cafe để pha rồi.”

- Để đó và ra ngoài đi. - Uy Phong không nhìn mà nói.

Cô đặt lên bàn, vô tình làm đổ hết cafe xuống sấp tài liệu trên bàn của Uy Phong. Ngọc Hân vội vàng cầm xấp tài liệu kia lên thì nước cafe nóng hổi văng ra đầy tay cô đau buốt. Uy Phong nhìn bàn tay Ngọc Hân sau đó chạy đến bên cô.

- Cô có biết tài liệu này rất quan trong không hả, có biết đã gây ra chuyện gì không?

- Tôi xin lỗi.. tôi sẽ đánh máy lại cho anh. - Cô đáp, giấu bàn tay đang đỏ rát phía sau.

- Tôi cho cô đến sáng mai, mang tất cả nộp lại cho tôi. - Uy Phong tức giận nói.

- Sáng mai, tôi sẽ nộp cho anh. - Cô thu gom hết những tập tài liệu bị ướt, nhanh chóng rời khỏi phòng Uy Phong.

Cô bước lên sân thượng phơi khô những tờ giấy dường như ướt sũng… nhìn mọi thứ trên cao thật là thích thú, gió đùa tóc cô vô cùng mát mẻ. Sau khi nhữn tờ lại liệu kia khô hết, cô nhanh chóng ngồi vào máy tính mà bắt đầu đánh máy lại tất cả tài liệu. Điều khó khăn chính là mọi thứ đều bằng tiếng anh, việc đánh máy lại thật vất vả.

- Tổng giám đốc, không phải tôi còn lưu file gốc sao… sao cậu bắt cô ấy đánh máy lại tất cả như vậy. - Thư kí Hạ cùng Uy Phong ra về khi hết giờ làm việc.

- Chỉ muốn cô ta chán nản mà rời khỏi nơi này, tôi không muốn hằng ngày phải gặp cô ấy. - Uy Phong đáp.

- Dường như cô ấy bị bỏng, khi nãy còn hỏi tôi có băng cá nhân không? - Thư kí Hạ nói.

- Mặc kệ cô ta đi, đừng nhắc tới nữa. - Uy Phong bước ra khỏi thang máy đi về phí cửa chính.

Cô ngồi đánh máy đến 9h tối, bụng đói meo nhưng vẫn chưa hoàn thành được một nữa. Có lẽ đêm nay phãi thức cả đêm mới có thể đưa cho anh ta vào ngày mai. Muốn anh ta ghét cô chứ không phải là khinh thường cô, Ngọc Hân càng nghĩ càng cố gắng.

Cô nằm ngủ gục vì quá mệt mỏi trên bàn làm việc với những bản đánh máy trên bàn. Cuối cùng cũng đã hoàn thành thì trời cũng tờ mờ sáng, Ngọc Hân lúc này chỉ muốn ngủ một chút, vậy nên vừa nhắm mắt lại đã ngủ mê mệt.

Cô nghe tiếng người lao công đang dọn dẹp thì bừng tỉnh lại, nhìn thấy trên vai cô được đắp lên chiếc áo khoát của cô, trên bàn lại có một ít băng cá nhân và thuốc bôi vết bỏng. Là ai nhỉ, thư kí Hà ư… chỉ có mình anh ta biết cô bị bỏng mà.

Mang những tập tài liệu đặt trước mặt Uy Phong, anh dường như không thèm nhìn qua mà mang tất cả quăng vào sọc rác đưa mắt về phía cô mà nói: “ Tôi quên nói rằng những tập tài liệu này vẫn còn lưu bản gốc và tôi đã giải quyết xong từ chiều qua.”

- Vậy thì tốt rồi, tôi xin phép ra ngoài trước. - Cô nhàn nhạt nói, sau đó quay đầu bước ra ngoài.

Uy Phong nheo mắt lại, công sức của cô bị anh một tay ném vào sọc rác lại không hề tỏ ra một chút tức giận, thái độ ấy chính là ý gì?

Bên ngoài phòng tổng giám đốc, một cô gái bước ra từ thang máy ăn mặc gợi cảm nhoẻn cười một mạch đi vào phòng tổng giám đốc.

- Này, cô không có mắt sao? - Ngọc Hân ngăn cản. - Cô tìm ai?

- Tôi tìm anh Phong, là sếp của cô đấy… khôn ngoan nên biết điều một chút mà tránh xa.

- Tôi sẽ báo với tổng giám đốc, không thể tự tiện mà bước vào. - Ngọc Hân đáp.

- Cô biết tôi là ai không hả, mau cút sang một bên. - Cô ta tức giận, hất tay Ngọc Hân ra một phía.

- Nếu cô không tuân thủ quy định, tôi sẽ gọi bảo vệ.

Cánh cửa phòng làm việc của Uy Phong bật mở, từ bên trong Uy Phong bước ra ngoài nhìn hai cô gái đang giằn co.

- Để cô ấy vào, còn cô mau đi mang trà. - Uy Phong nói lớn.

Cô gái kia thấy Uy Phong liền nhanh chóng chạy đến ôm chầm lấy anh… như rất thân mật.

Khi cô mang trà vào, nhìn thấy cô gái kia như đang ngồi trong lòng Uy Phong, cô không nhìn đặt ly trà lên bàn rồi quay mặt bước ra.

Bên ngoài, nhìn vào căn phòng đã đóng chặt cửa, trong đầu cô thoáng suy nghĩ những cảnh không đứng đắn giữa hai người bọn họ trong phòng làm việc. Trong lòng nóng như lửa đốt, cái cảm giác này chính là rất khó chịu.

Uy Phong đưa cô gái kia ra thang máy, cô ta không hề e ngại có mặt Ngọc Hân mà ôm hôn Uy Phong một cách khá thân mật. Cô nhìn qua rồi lại quay mặt vào máy tính, tiếp tục đánh chết bọn yêu ma trong game. Chỉ là nhìn thấy bọn yêu mà thì tưởng tượng ra gương mặt đáng chết của hai người bọn họ.

- Tổng giám đốc không thấy có lỗi với cô gái tên Minh Minh ư? - Ngọc Hân không nhìn anh, ánh mắt vẫn đang giết yêu quái.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Cô dâu mạo danh - Kinny

Cô dâu mạo danh - Kinny

Giới thiệu: Tôi -Hạ Phi Khanh- 19t, cao 1m59, có khuôn mặt dễ thương. Năm tôi 10t ba mẹ

13-07-2016 33 chương
Cá Mực Hầm Mật

Cá Mực Hầm Mật

Trích đoạn:Ở câu lạc bộ, Gun nổi tiếng là chưa từng qua lại với phái nữ, không

19-07-2016 48 chương
Tiêu Dao

Tiêu Dao

Cuộc đời có những khúc mắc, những khúc quanh mà chắc chắn ai cũng phải vượt qua, vui

22-07-2016 12 chương
Tiêu Dao

Tiêu Dao

Cuộc đời có những khúc mắc, những khúc quanh mà chắc chắn ai cũng phải vượt qua, vui

22-07-2016 12 chương
Chuyện tình thư viện

Chuyện tình thư viện

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Quyền được khóc

Quyền được khóc

Trong vùng ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn bên bàn ăn, bao quanh là cả gian nhà đang ngủ

30-06-2016
Nỗi buồn sau hàng mi

Nỗi buồn sau hàng mi

Nó khéo léo giấu nỗi buồn và niềm trống trải bên dưới hàng mi dài và đẹp, nó

30-06-2016
Đàn bà thông minh

Đàn bà thông minh

Chị xinh đẹp, thông minh và kiêu hãnh. *** Học hết phổ thông, chị được chọn đi

30-06-2016
Giận hờn con gái

Giận hờn con gái

  Hai đứa cãi nhau. Một trận chiến bùng nổ. Đôi bên lời qua tiếng lại, con trai to

29-06-2016
Anh yêu em bao nhiêu?

Anh yêu em bao nhiêu?

Ném những lời cay đắng nhất có thể nghĩ ra trong lúc ấy vào mặt anh bằng cái giọng

30-06-2016