Hồ Khiên Dư như vậy làm cho Lâm Vi Linh nghĩ lại thời gian hai người đối đầu gay gắt.
bạn đang xem “Sai lầm nối tiếp - Lam Bạch Sắc” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Nhưng nếu hắn rốt cuộc đã nói đến "phóng viên", Vi Linh cũng không muốn cùng hắn vòng vèo: "Hẳn là anh đã hỏi qua trưởng phòng đầu tư. Đúng vậy, là em nhờ anh ta diễn màn này."
"......"
"Anh hẹn em đến đây là muốn nói gì?"
"......"
"Hoặc là em nên hỏi thế này, anh muốn em nói với anh cái gì? Cần em giải thích sao?"
Cô nói một hơi, hắn cười khẽ, tay lại không an phận nâng cằm cô, tay cầm chiếc đũa gắp một miếng tôm tẩm bột đút vào miệng ngăn sự tức giận của cô lại: "Xem ra em không bị bệnh, sức em bây giờ chắc có thể vây rồng chém hổ."
Vi Linh nhận lấy chiếc đũa, không nói tiếp, ảm đạm nhai nuốt.
Đối mặt hắn, luôn là cô bại trận.
Chưa từng vẻ vang thắng một lần, thậm chí, lúc nào cũng để hắn lợi dụng ...
Hắn lại hôn nhẹ cô, lần này chỉ là một nụ hôn lướt bình thường. Hai người, một người cúi đầu, một người ngẩng đầu nhìn lẫn nhau.
Hồ Khiên Dư nhìn vào mắt cô nói: "Lần này mặc kệ đi. Nhưng vẫn nên nói với em lần sau không được thế nữa. Em không lo lắng chu toàn, muốn giúp anh không ngờ lại làm anh thêm phiền toái, bận càng thêm bận."
Hắn đã quen nhìn ánh mắt cô để nói chuyện. Mắt cô sáng, màu nâu rất nhạt, rất nhạt. Nhưng nếu chăm chú nhìn một chút, lại làm cho người ta cảm thấy đen trắng cực kì rõ ràng.
Sau đó, hắn ngạc nhiên nhìn thấy hiện lên trong ánh mắt cô một thứ cảm xúc hắn vô cùng quen thuộc.
Lúc cô gái này hoài nghi, do dự, trong ánh mắt luôn xẹt qua một tia sáng nhạt như vậy. Hắn cúi thấp một chút, thấy cô mở miệng định nói gì đó lại thôi.
Cô ấy có chuyện còn chưa nói, cô ấy đang do dự.
*************************************************************************
Hồ Khiên Dư rút tay về, bình tĩnh lại, chờ cô nói chuyện.
Vi Linh vén tóc đến sau tai, trầm tĩnh. Cô ngồi về ghế của mình, trong quá trình ánh mắt vẫn dừng lại trên mặt Hồ Khiên Dư, chăm chú không hề chớp mắt.
Lại cắn cắn môi cô mới nói: "Em biết."
Hồ Khiên Dư nghe vậy nhất thời không phản ứng được, ngẩn ngơ: Cô biết, nhưng tại sao còn muốn làm như vậy?
Sau phút thất thần hắn không thể không bắt đầu cẩn thận đánh giá cô gái trước mặt mình. Hắn nheo mắt lại nhìn cô, cô cũng không hề né tránh tầm mắt của hắn.
"Tại sao? Nói cho anh biết nguyên nhân." Hồ Khiên Dư vẫn không thể lý giải.
"......"
Hồ Khiên Dư nửa thật nửa đùa: "Chẳng nhẽ em lại muốn đối đầu với anh, không phải muốn giúp Hằng Thịnh vượt qua cửa ải khó khăn?"
"......"
"Em không muốn nói cho anh biết?"
Hắn cười khổ, Vi Linh không muốn nhìn cũng không bức mình phải nhìn hắn, giọng nói vội vã: "Em hỏi anh một chuyện."
"......"
"Có phải là anh bỏ vốn để mua Diêu Thị?"
Hồ Khiên Dư đột nhiên mở to hai mắt nhìn
*******************************************************************
Lâm Vi Linh nhìn ánh mắt bất đắc dĩ của hắn. Hắn bị cô nói trúng rồi.
Cô hít sâu một hơi, tiếp tục: "Tại sao anh biết người đứng sau việc này là người của Diêu thị?"
Lúc này Hồ Khiên Dư hồi phục lại tinh thần, hắn đánh giá cô một chút, từ mi tâm đến môi. Lúc cô do dự, hắn thấy được ngay cả môi cô cũng run nhẹ.
Ánh mắt của Hồ Khiên Dư làm Lâm Vi Linh có chút thất thố. Có một loại tự tin không hiểu được xuất hiện trên mặt hắn, thay thể cho sự ngạc nhiên vừa rồi.
Hắn thoáng dựa vào thành ghế, hai tay vắt ra sau cổ, nói: "Vi Linh, không phải em đứng về phía anh?"
Lâm Vi Linh bỗng đứng lên, buông đũa, "Binh" một tiếng rơi xuống đồ sứ trên mặt bàn, nước canh bắn lên, có vài hạt rơi vào comple của Hồ Khiên Dư.
"Không phải là em nên nói với anh lời chúc mừng? Anh giương đông kích tây, người bên Diêu thị chỉ lo nhìn chằm chằm Hằng Thịnh, bị anh lấy cách đó đùa giỡn, thậm chí không phát hiện toàn bộ Diêu thị đã sớm nhảy vào túi Hồ Khiên Dư anh."
Hắn không trả lời.
Lâm Vi Linh vòng qua hắn đi ra, không ngoài ý muốn bị hắn túm lấy cổ tay. Hắn rất mạnh, mỗi lần dùng sức đều như bóp vụn xương cô. Lần này cũng thế, Lâm Vi Linh đau đến nhíu mày nhưng cũng không quay đầu nhìn hắn.
Giọng nói Hồ Khiên Dư rất trầm, hắn nói chậm, từng từ từng từ như đập vào cõi lòng Vi Linh, "Vậy em muốn thế nào?
Em không phải muốn mắng anh vô liêm sỉ?
Em không phải cảm thấy anh lại một lần nữa lợi dụng em?
Em cảm thấy Diêu Khiêm Mặc, a, đúng rồi, còn có bạn tốt của em Diêu Lộ Tây đều là người lương thiện?
Bọn họ tính kế hãm hại anh, em không phải nghĩ là bọn họ là thân bất do kỉ?"
Hắn cũng không nhìn cô nói mà ánh mắt chằm chằm về phía trước, nhìn vào khoảng hư vô. Hắn nói một hơi nhiều như vậy, cô nghe hắn nói xong, cắn răng nhịn tất cả mọi cảm xúc không cho chúng trào ra ngoài.
Người đàn ông này miệng lưỡi giảo hoạt, không có một chút chân tình, thay đen đổi trắng – Hắn còn muốn thế nào? Còn muốn cô tin hắn?
Không phải là hắn nghĩ cô cũng giống như những người khác, chỉ lo xem Hằng Thịnh bị đẩy vào nơi đầu sóng ngọn gió mà không còn để ý gì khác?
Hắn thật sự nghĩ cô ngu xuẩn như vậy?
Cô yêu hắn, cho nên cô hiểu hắn, thậm chí vì dấu người khác mà thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi cũng phải tận dụng: Ra ngoài cùng cổ đông Diêu thị đàm phán, kí hợp đồng thu mua chuyển nhượng.
Mấy ngày nay hắn bận như vậy, không phải là bận việc này sao?
A, không đúng, ý đồ hắn thu mua Diêu thị, đại khái từ lúc hắn cưới Lộ Tây cũng đã bắt đầu nhen nhóm.
Người đàn ông này có bao nhiêu dã tâm?
Cô thật hối hận, tại sao ngay cả việc hắn ra tay độc ác với cô Thác Ni cũng tha thứ? Cô nghĩ hắn sẽ thay đổi, sẽ buông tay nhưng hắn chắc nghĩ cũng chưa bao giờ nghĩ tới.
**********************************************************************
Nếu không phải Thác Ni nói cho cô, bảo cô chú ý đến hành trình mấy ngày nay của Hồ Khiên Dư, đại khái chắc cô còn chưa hay biết gì.
Vừa rồi lúc ăn cơm, hắn cái gì cũng không cho cô biết là sợ cô đem bí mật này báo cho Diêu Khiêm Mặc?
Đây căn bản không phải vấn đề hắn tin cô hay không.
"Anh nói xong chưa? Nếu xong rồi để tôi đi ..."
Nhưng hắn hại tiếp tục: "Có lẽ em nên liên lạc với người ba đang ẩn dật của em.
Hỏi ông ta xem vốn của anh từ đâu mà đến.
Hỏi ông ta xem vì sao muốn cùng anh trở thành đồng minh, muốn đem Diêu thị thu mua.
Hỏi ông ta xem, năm đó để Diêu Diệc Sâm có được sự ưu đãi của Lâm Thậm Bằng ông ta đã làm những gì? Ngoài việc ông ta đã làm với mẹ em, ngoài việc đưa mẹ em vào nhà họ Lâm ông ta còn làm việc gì?
Hỏi ông ta xem, lúc ấy hội đồng quản trị Hằng Thịnh là ai chèn ép đến nỗi nhìn Lâm Thậm Bằng chết mà không thể cứu ... Nếu không có bàn tay của mẹ anh, Hằng Thịnh sớm đã là của Diêu gia."
Lâm Vi Linh bỗng nhiên bắt đầu do dự, muốn thoát khỏi tay hắn.
Hồ Khiên Dư rốt cuộc cười lớn một tiếng, kéo mạnh, Lâm Vi Linh liền ngã xuống.
Hắn đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Lâm Vi Linh bị mất trọng tâm mà ngã dưới đất.
Thế nhưng cô khóc ... Khối băng lạnh trên mặt Hồ Khiên Dư lúc này bắt đầu tan rã.
Hắn cảm thấy trong đầu vô cùng đau đớn.
Cô gái này đã khi nào khóc khổ sở như vậy?
A, đúng rồi, hắn nghĩ ra: Khi cô rơi xuống cầu thang, đứa bé không còn. Lúc đó rõ ràng cô hôn mê, nhưng nhân viên cứu hộ ở trên xe cứu thương nói với Hồ Khiên Dư: Khi đứa nhỏ mất đi, cô mê man như thường, nhưng trong giấc mơ vẫn bi ai than khóc.
Khi đó cô cầm lấy tay hắn không chịu rời, có lẽ là hận, móng tay găm vào da thịt hắn, vệt sẹo đến bây giờ vẫn còn nhợt nhạt lưu lại.
Hồ Khiên Dư ngồi xuống, lấy tay thay cô lau nước mắt, dịu dàng, hắn cảm thấy đau đớn.
Đứa bé kia cũng là con hắn, nhưng cô không nói, muốn hắn tự trách cả đời.
Bây giờ, cô khóc như vậy cũng không muốn cho hắn nghe thấy tiếng.
Nếu cô có thể thoải mái khóc to lên, cô cũng sẽ không đau như vậy, hắn, cũng sẽ không đau như vậy.
Cô gạt tay hắn ta, không cho động vào mình, hắn liền tiến đến, ôm lấy cô.
Cô không còn sức, đấy hắn không ra, cánh tay hắn càng chặt lại dịu dàng đến khôn cùng.
Hắn nói: "Thế nào? Em muốn anh biết ơn Diêu gia sao? Biết ơn bọn họ, biết ơn tất cả những gì họ đã làm cho nên giữa anh và em có nhiều khoảng cách như vậy, chúng ta mới ghập ghềnh mãi không đến được với nhau ..."
Vi Linh cuối cùng vẫn không có cách nào kìm nén được chính mình, cô ghé vào bờ vai hắn nghẹn ngào, "Thác Ni, ông ta ..."
"Em đi hỏi Thác Ni xem, ông ta có nói cho anh rằng em biết anh thiếu chút nữa hại chết ông ta, nhưng đến cuối cùng em vẫn chọn tha thứ cho anh.
Còn nữa,
Hỏi ông ta xem để có được vốn từ ông ta anh đã phải kí hợp đồng gì?
Anh vừa phải trả giá thứ gì?
Tai nạn của anh chỉ là một màn kịch, Thác Ni cũng anh bắt tay diễn một vở kịch, xin lỗi ...
Em muốn hận anh, cứ hận ...
Nhưng anh nói rồi, em không thể rời khỏi anh ..."
Chương trước | Chương sau