*********************
bạn đang xem “Sai lầm nối tiếp - Lam Bạch Sắc” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Tôi rất nghi ngờ. Lúc trước hắn nói nhiều như vậy, cái gì mà "tiền đặt cược", không phải muốn dụ tôi lấy tất cả những gì mình có mang ra?
Vậy vì sao, tôi đã bỏ ra tất cả, từ cổ phiếu, trái phiếu, công trái, còn có bất động sản, tất cả đều đánh cuộc, hắn lại một chút cũng không bằng lòng.
Tất cả của tôi, hắn còn thầy chưa đủ? Trừ bỏ những thứ này, tôi còn gì có thể cho hắn? Chẳng lẽ muốn tôi đem chính mình ra đặt cược?
Đem chính mình ra đặt cược?
Trong đầu tôi đột nhiên hiện lên ý nghĩ quái dị này. Ngay cả tôi cũng không hiểu, chính mình tại sao lại nghĩ ra cách đó, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc, chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Tôi biết, người đàn ông này, từ khi bắt đầu mối tình đầu thời niên thiếu, liền đố với tôi có một sự chấp nhất kì lạ. Chúng tôi rất ít khi trao đổi, nhưng ánh mắt hắn lúc nhìn tôi, thường bộc lộ ít nhiều cảm xúc.
Nhưng tôi biết, đó không phải là thích, càng không phải cái gọi là tình yêu ...
Đó chỉ là ánh mắt của kẻ vồ mồi nhìn con mồi.
Nhưng Hồ Khiên Dư của hôm nay đâu còn là chàng trai mười mấy tuổi. Tôi không biết được, con người của mình, đối với hắn rốt cuộc còn bao nhiêu hấp dẫn.
Kỳ thật, nếu hắn có thể chấp nhận tôi, con người hắn, hoặc là trái tim hắn, đối với tôi có chút gì đó, chỉ cần như thế, tôi đã có cơ hội thắng lợi. Mà tôi rất rõ ràng, lợi thế mà tôi muốn, phải đem chính mình để đánh đổi.
Không biết vì sao, tôi có cảm giác hắn có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng mình.
Tôi nhìn thấy, trong mắt hắn, có chút gì đó chờ mong.
Tôi nhắm mắt, hít sâu: "Tôi còn có bản thân mình. Tôi đem chính mình ra đặt cược. Tiền cược này, anh vừa lòng?"
Mi tâm Hồ Khiên Dư rốt cuộc giãn ra, lại vẫn nói năng thận trọng: "Em cho rằng tôi thiếu đàn bà?"
Mặt hắn lộ vẻ ác ý, khóe mắt hơi nheo lại. Trong ánh mắt phát ra một tia nguy hiểm. Tôi không thể trả lời hắn vấn đề này.
"Hoặc em cho là, tôi thiếu người cùng lên giường?"
Hắn tiếp tục nói.
Tôi không nhận ra, hắn thật sự đã động lòng, hay vẫn là đang vờn tôi. Nếu hắn động lòng, vì cớ gì lại không chịu thừa nhận? Nếu hắn không, một tia hưng phấn trong mắt kia từ đâu mà đến?
Tôi chỉ có thể cá cược.
Tôi đến bên người Hồ Khiên Dư, áp lại gần, hơi thở phả trên miệng hắn.
" ... Tôi sẽ là một tình nhân thật tốt. Không ghen tỵ, không cần anh nuôi sống, không cần lo lắng bị phơi bày."
"......"
"Hơn nữa, tôi biết, giẫm lên tự tôn của tôi, anh sẽ rất vui vẻ." Tôi dừng một chút, "Anh không cần cơ thể tôi, không sao, nhưng anh không phải vẫn lấy việc làm nhục tôi mua vui sao?"
Tôi nghĩ, chắc hắn còn nhớ rõ, ở lúc tôi còn con gái, đối với tôi đã làm cái gì.
Hắn rốt cuộc mở miệng: "Em cũng thật nhớ lâu."
Tôi lờ đi sự châm biếm trong lời hắn: "Tôi nghĩ, anh cũng tự tin tôi không có khả năng trước kì họp hội đồng quản trị giành được 1/3 cổ phần."
Hắn cười: "Đương nhiên."
Tôi tiếp tục, "Mà yêu cầu của tôi, chỉ có một. Để cho tôi ở Hằng Thịnh!"
Tôi quyến rũ hắn, giọng nói trầm xuống. Đôi môi nhẹ nhàng đảo qua.
********************************
"Tay em đang run"
Hồ Khiên Dư nhìn, không hề chớp mắt, đột nhiên nắm lấy tay tôi đang đặt ở đầu vai hắn.
"Rất run" Hắn nhìn rôi, gằn từng tiếng.
Tôi nhìn tay mình, run rẩy, không chịu không chế, không hành động theo ý chí của tôi.
Cẩn thận giấu diếm, vậy mà cuối cùng sự kinh hoàng của tôi vẫn bị Hồ Khiên Dư phát hiện.
Tôi nắm chặt thành quyền, móng đâm vào lòng bàn tay.
Đau.
(1) Shopping Mall: Trung tâm mua sắm
(2) Ngộ cường tắc cường: (Ngộ cường tắc cường, ngộ nhược tắc nhược): Nghĩa là gặp mạnh thì kiền cường, gặp yếu thì mềm dẻo
Chương trước | Chương sau