Tất cả các cổ đông trong ban quản trị đều nhất trí tiến hành chấm dứt đầu tư cho các công ty con ở hải ngoại. Nếu không phải Hồ Khiên Dư vẫn kiên trì chống đỡ, lại có sự hỗ trợ của Diêu gia, thì Hằng Thịnh đã buông tất cả những lợi ích ở các công ty phía đó.
bạn đang xem “Sai lầm nối tiếp - Lam Bạch Sắc” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Trong thời gian quan trọng này, Hồ Khiên Dư bất chấp phản đối, hợp tác với hãng hàng không quốc tế Singapore mở thêm một đường bay từ Singapore đến Ấn Độ và Ireland.
Ireland được coi là thung lũng silicon của châu Âu, các nhà đầu tư hầu hết đầu không đoán được mục đích của Hồ Khiên Dư là gì.
Nhưng người đại diện cầm số cổ phần của tôi thuận lợi tiến vào Hằng Thịnh nói cho tôi biết: Hồ Khiên Dư chuẩn bị hợp tác với công ty IT lớn nhất ở đây.
Nhưng bây giờ chỉ cần Hồ Khiên Dư đề nghị sẽ bị đa số cổ đông phản đối, nguyên nhân rất đơn giản: Tài chính thiếu hụt quá lớn, cho dù được Diêu gia ủng hộ Hằng Thịnh vẫn không thể phiêu lưu như vậy.
Huống hồ, ngay cả Hồ Hân cũng đứng cùng phe những cổ đông kia, liên hợp phản đối đề nghị của con trai.
Không phải ai cũng có thế liều lĩnh như vậy.
Tất cả mọi người đều nói là Hồ Khiên Dư điên rồi, rằng làm như vậy chỉ là vấn đề trước mắt, là không quan tâm đến tương lai phát triển của Hằng Thịnh.
Tôi đoán, hắn cũng giống như tôi, bị thù hận bao vây tất cả. Hắn hận tôi, hận tôi nói rằng hắn tự tay bóp chết con mình.
Thật là một ván bài hay. Để xem trong hai người chúng tôi, ai là người cười cuối cùng.
Mặc kệ Thác Ni nghĩ thế nào, bây giờ tôi lợi dụng Hoàn Cầu đi đả kích Hằng Thịnh, cũng đúng như những gì ông ta mong muốn. Nhưng tôi đã bất chấp nhiều như vậy. Giải quyết xong Hằng Thịnh, tôi mới có đủ năng lực quay trở lại đánh bại Thác Ni.
Một tin tức chấn động nữa: Trương Hoài Niên tuyên bố về hưu sớm, ông ta đã gửi đơn đến liên đoàn luật sư để thông báo, bản thân đi du lịch vòng quanh thế giới.
Trương Hoài Niên làm như vậy chứng tỏ biết tôi đã biết thân phận của ông ta. Nhưng là, ông ta trốn tránh như vậy là vì cái gì?
Trương Hoài Niên là ân sư của tôi, chính ông ta đã dạy tôi những bước đầu tiên trên con đường trả thù, nhưng ông ta lại là ba của Hồ Khiên Dư. Tôi chưa ra tay, ông ta lại chạy trước tránh đòn, vì sao?
Tôi khó hiểu, đầu có chút đau, liền cúi xuống day day thái dương.
Đúng lúc này, một giọng nói phía sau truyền đến.
Tôi giật mình quay đầu nhìn, là Tiểu Lưu.
Cô ta mang một bát cạnh ngọt đặt lên bàn mỉm cười: "Vừa nấu xong, cô đợi nguội một chút rồi uống!"
Tiểu Lưu vừa xuất hiện tôi lại nổi lên ý thức cảnh giác, lúc đặt chiếc bát xuống, tôi ta liếc một chút qua màn hình, tay tôi run lên, lập tức đóng cửa sổ web.
Đứng dậy, nhận lấy chiếc bát, nhấp một ngụm, lập tức đem trả lại cho cô ta: "Rất ngọt, được rồi."
Tôi không muốn làm cô ta khó xử, nhưng sự xuất hiện của cô ta làm tôi có cảm giác không bình thường. Việc bị nhìn trộm thực sự rất khó chịu.
****
Ngoài truyện toan tính trong Hằng Thịnh, bây giờ việc tôi làm nhiều nhất chính là liên hệ với Lý Mục Thần. Anh ta ở bên Châu Âu, công tác cũng không mấy thuận tiện. Ở hai đầu máy tính, cách cả đại dương, ngược lại chúng tôi có thể nói chuyện thoải mái hơn.
Hôm nay, anh ta nói cho tôi biết: "Boss đã nói cho anh, tháng sau anh chuyển đến Hoàn Cầu ở Hongkong."
Tôi cười cười: "Vậy thì tốt quá."
"Là chủ ý của em?" Lý Mục Thần cũng không ngạc nhiên, tôi im lặng, không phủ nhận.
Không khí có chút xấu hổ. Lúc này, Châu Âu đang là rạng sáng, anh ta bận một ngày, muộn như vẫn còn ngồi vững trước máy tính chỉ vì cùng tôi nói chuyện 20 phút.
Tất cả phụ nữ đối mặt với anh ta đều phải mềm lòng.
Nhưng lý trí tôi luôn luôn nhắc nhở: Lâm Vi Linh, cô không được. Nếu cô mềm lòng, làm hại không phải người khác mà chính là hại Lý Mục Thần.
"Em tin, anh sẽ là một trợ thủ tuyệt vời."
Mặt anh ta nghiêm lại, nghe tôi nói vậy nở nụ cười: "Vi Linh, có lúc anh thật muốn hỏi em, em dựa vào cái gì?"
Tôi ngẩn người, cắn môi, không dám nhìn vào mặt anh ta.
"Dựa vào việc anh yêu em?" Lý Mục Thần hỏi lại.
Tay của tôi nắm chặt. Vấn đề này, tôi cũng như trước không trả lời.
Sau đó, là một khoảng dài im lặng.
Cuối cùng tôi không chịu nổi, mở miệng: "Bến đó cũng không còn sớm, anh ngủ đi. Chúc ngủ ngon."
Nói xong, đóng cửa sổ.
Mặt Lý Mục Thần, sau vài giây liền biến mất. Tôi nhìn chính mình phản xạ trên màn hình, trán vẫn còn vết sẹo, không rõ lắm, nhưng chỉ sợ sẽ theo tôi cả đời.
Trong lúc ngẩn người, di động của tôi vang lên. Nhìn dãy số, là người đại diện của tôi ở Hằng Thịnh gọi tới.
"Lâm tiểu thư, tôi gặp chút phiền toái."
Cuối cùng thì cũng có rắc rối, tôi sớm đã lường trước, tiến vào ban quản trị Hằng Thịnh không thể nào thuận buồm xuôi gió. Tôi đến cửa phòng, khóa trái, hỏi: "Có việc gì?"
"Hồ Khiên Dư nghi ngờ chữ kí trên hợp đồng ủy quyền kia là giả, mời luật sư đến giải quyết, nói trước khi người kí tên ủy quyền đến xác nhận, không cho tôi được quyền biểu quyết trong hội nghị ban giám đốc."
"Hội nghị biểu quyết dự án ở Ireland?"
"Phải."
Chiêu này của Hồ Khiên Dư là muốn kéo dài thời gian. Xem ra, hắn ngay cả lời của Hồ Hân cũng không nghe.
Chương trước | Chương sau