Nếu như vậy thật ... chuyện này, càng thú vị.
*******************************************
Nhưng nếu tất cả đều là tôi tự mình đa tình thì sao?
Suy nghĩ như vậy tôi không khỏi có chút do dự.
bạn đang xem “Sai lầm nối tiếp - Lam Bạch Sắc” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Ở bên ngoài đợi tôi là Lộ Tây.
Trước đó tôi đã báo cho Lộ Tây rằng hôm nay tôi trở về Singapore. Nhưng cô ấy tự mình đến đây đón tôi cũng không ngờ tới.
Lộ Tây nói ở tiệc sinh nhật Thác Ni sẽ chính thức thông báo tin tức đính hôn. Mấy ngày gần đây cô ấy đang không biết làm cách nào mời ba mẹ mình đồng thời tham dự mà phiền lòng. Còn tôi lại vướng bận chuyện của Hằng Thịnh cho nên chúng tôi gần đây rất ít khi gặp mặt.
Bây giờ tâm trạng tôi rất tốt, nhìn cô ấy từ xa liền vẫy tay cười đi đến. Lộ Tây cũng thấy tôi, liều mạng vẫy tay lại, cũng vừa vặn nhìn thấy Vương Thư Duy lúc này bước ra. Tôi thấy Lộ Tây ngẩn người, trong lòng than một tiếng nhanh chóng đi qua.
Vương Thư Duy ra đến bên ngoài, Lộ Tây vẫn quay lại nhìn chăm chú, đợi đến khi tôi chạy tới bên cạnh mới ngoái đầu, vẻ mặt tò mò nhìn tôi: "Là anh ta?"
Tôi lười không muốn giải thích, nhìn Vương thư Duy đã đi xa, lại quay lại nhìn Lộ Tây, chỉ nói: "Không phải!" Sau đó kéo Lộ Tây rời đi.
Lộ Tây mở cửa xe, nhanh chóng khởi động.
Điều hòa bật, trong xe rất ấm áp.
Tôi ngồi ở ghế phụ, vì tâm trạng tốt liền gọi điện cho Hồ Khiên Dư.
Hồ Khiên Dư lúc này còn trên máy bay, di động nhất định tắt máy, nhưng không sao. Tôi gọi đến, quả thực nghe được: "Số điện thoại quý khách đang gọi tạm thời ngắt máy, xin lưu lại lời nhắn sau tiếng bíp."
Tôi cũng không nhắn lại, cúp luôn điện. Không phải tôi muốn cùng Hồ Khiên Dư nói chuyện, chỉ cần để cho hắn biết tôi có gọi cho hắn thế là đủ.
Tôi cũng không biết bây giờ sắc mặt mình thế nào, nhưng lại giật mình khi thấy Lộ Tây thoáng qua gương chiếu hậu nhìn mình. Tôi bị cô ấy chăm chú nhìn như vậy, tuy có chút không thoải mái nhưng cũng không nói gì, cất di động, chống tay vào cửa sổ nhìn quang cảnh trên phố.
Cuối cùng Lộ Tây không đủ kiên nhẫn, kì lạ nói với tôi: "Vi Linh, đừng dọa mình."
Tôi không hiểu, ngạc nhiên hỏi: "Sao vậy?"
Cô ấy giảm tốc độ một chút, quay đầu nhìn tôi: "Vừa rồi người đó ... Ở sân bay nhìn thấy, là Mike phải không?"
"......"
"Cậu cùng anh ta đi Hongkong?"
Tôi cắn môi, vẫn không nói gì.
"Vi Linh, cậu đừng quên, anh ta đã bán đứng cậu một lần rồi."
Giọng nói Lộ Tây giống như thở dài.
Tôi tiếp tục ngắm cảnh hai bên đường, thản nhiên trả lời một câu: "Mình không quên."
"Vậy cậu..."
Tôi đánh gẫy lời cô ấy: "Mình cùng anh ta bây giờ đều làm việc ở Hằng Thịnh. Cùng đi Hongkong cũng hoàn toàn là vì công việc."
"Không phải cậu vừa gọi điện thoại cho anh ta?!"
Tôi sửng sốt, một lát sau mới đáp lại: "Không phải gọi cho anh ta."
Lộ Tây cũng sửng sốt, ánh mắt nghi ngờ nhìn tôi, "Vậy gọi cho ai?"
Tôi suy nghĩ, vẫn quyết định không nói cho cô ấy.
Lộ Tây cũng không chịu buông tôi, cứng rắn tra khảo.
"Cậu biết không? Cậu vừa rồi lúc gọi điện thoại, biểu hiện thật làm mình sợ muốn chết."
Mặt tôi biến sắc. Ở trên xe mà cô ấy nói chữ "chết", nếu không phải tôi đã tự trấn an chính mình chắc sẽ không khống chế được. Tôi tự biết ngữ khí mình không bình thường, cố gắng làm cho giọng nói mình nhẹ nhàng một chút: "Tại sao dọa đến cậu?"
Lộ Tây bên lái xe, bên kể lể, trên mặt hồn nhiên nổi giận: "Biểu tình của cậu làm cho mình nghĩ rằng cậu đang yêu."
Cô ấy nói như thế.
Tôi giật mình đưa tay sờ mặt, sau đó nghiêng người soi gương, nhìn lại chính mình.
Ở trong gương tôi nhìn thấy vẫn là khuôn mặt có chút mệt mỏi, là khuôn mặt bình thường của tôi.
Làm sao có thể?
Tôi nghiêng đầu, muốn hỏi Lộ Tây vấn đề này.
Đáng tiếc tôi vừa định hỏi, Lộ Tây đã nhanh chân hỏi trước tôi vài chuyện.
Ngẫm lại, vẫn là quên đi.
*********************** **************************
Lộ Tây còn muốn ép cung chuyện tôi gọi điện thoại cho ai, tôi chỉ có thể dời đi sự chú ý của cô ấy, hỏi một cô ấy xem có thể cùng tôi đi mua một bộ lễ phục để mặc ở tiệc sinh nhật của Thác Ni cũng chính là lễ đính hôn của cô ấy hay không.
Quả nhiên tôi thành công, cô ấy hưng phấn hỏi: "Không phải cậu rất nhiều việc sao? Thế nào lại rảnh rỗi như vậy?"
"Hôm nay mình rảnh một ngày, mua sắm, giảm sức ép."
Lộ Tây nghe vậy, gật gật đầu, đổi hướng, tăng tốc rời đi. Xe một đường chạy thẳng đến trung tâm mua sắm.
Tôi còn nhớ rõ nửa tháng trước đến đây cùng an hem họ Diêu, nhìn thấy trong tủ kính một cửa hàng bộ lễ phục Versace. Bây giờ tôi đến xem lại, đúng như dự đoán, bộ lễ phục đó đã không còn ở chỗ cũ.
Tôi nhìn bộ váy khác bầy ở tủ kính, trong lòng không khỏi hụt hẫng.
Thấy tôi dừng lại, Lộ Tây liền kéo tôi vào trong cửa hàng đó.
Vừa tiến vào, một nhân viên cửa hàng xuất hiện, cung kính hỏi chúng tôi cần gì. Trong cửa hàng khách không nhiều lắm.
Lộ Tây hình như là khách quen, nhân viên phục vụ vừa thấy liền chào hỏi: "Diêu tiểu thư, chúng tôi vừa có hàng mới về, cô có muốn xem hay không?"
Lộ Tây vỗ vỗ bả vai tôi, "Cậu từ từ chọn, mình đi xem hàng mới trước." Sau đó liền đi theo nhân viên phục vụ kia.
Rất nhanh, một nhân viên phục vụ khác xuất hiện trong tầm nhìn của tôi.
Tôi không thích khi chọn quần áo có người bên cạnh líu lo nói chuyện, cũng may người này rất có tố chất nghề nghiệp, chỉ khi tôi đối với bộ quần áo nào tỏ vẻ rất hứng thú mới nhẹ nhàng nói: "Chiếc váy ngắn màu lam này rất thích hợp với tiểu thư, có muốn thử hay không?"
Tôi gật đầu, nhân viên cửa hàng liền lấy đồ từ trên chiếc giá xuống, đặt vào tay tôi.
Tôi đi vào phòng thử.
Mặc xong, tôi ngắm gương trên tường phòng thử đồ, xoay qua xoay lại, không tồi.
Vì thế đi ra ngoài để Lộ Tây quyết định.
Lộ Tây bình thường rất thích xoi mói, cô ấy đem tính cách cổ quái này trở thành thú vui hàng đầu.
Làm bạn tốt, tôi đã quen lấy chính mình để thỏa mãn thú vui cổ quái này của cô ấy.
Lộ Tây đang xem hàng mới, tôi ở bên ngoài đứng trước gương, ngắm lại.
Chiếc đai tinh tế làm nổi bật vòng ngực cùng vòng eo thon thả, tôi nhìn mình trong gương, dáng người thướt tha, những nếp uốn ở chân váy thoạt nhìn mảnh mai mà yểu điệu.
Tôi ở trước gương, xoay một vòng, xem thiết kế sau lưng của bộ lễ phục. Đúng lúc này, tôi nghe được tiếng di động cách đó không xa vang lên.
Tôi nhìn phản xạ trong gương, thấy hai người phụ nữ ngồi trên ghế đối diện, trong đó có một người lấy điện thoại trong túi ra. Tôi cũng không để ý làm gì, tiếp tục ngắm bộ lễ phục trên người mình. Bộ lễ phục màu lam này, tuy đẹp, nhưng vẫn không sánh được với bộ ngày hôm đó tôi nhìn thấy.
Có lẽ càng không có được thì càng cảm thấy nó tốt. Tóm lại, bộ lễ phục này, tôi cũng không thật sự cảm thấy vừa lòng.
Tôi quay đầu nhìn Lộ Tây, đang chuẩn nhờ cô ấy cho ý kiến, lại nghe thấy người phụ nữ nghe điện thoại vừa nãy đột nhiên cao giọng tuôn ra một tràng:
"Họ Hoàng, tôi nói cho anh, việc ly hôn này quyết định rồi! Anh đi với con hồ li tinh kia đi, chúng ta đã xong!!!"
Nói xong hung hăng cầm điện thoại ném đi.
Không khéo, chiếc di động kia nện ở trên tường bật ra bay đến phía tôi.
Tôi nhanh chân tránh sang một bên, chiếc di động kia liền giáng trên mặt gương.
Người phụ nữ ném điện thoại lúc này vừa khóc vừa chạy tới: "Xin lỗi, xin lỗi ..."
Mỗi câu "xin lỗi" đều mang rất nhiều nước mắt, thi nhau tuôn xuống.
Tôi nhìn người phụ nữ này có chút kinh ngạc, cũng không thể nào biểu hiện ra ngoài, ngượng ngùng cười một tiếng: "Không sao, không chạm vào tôi, không sao."
Tôi đã nhận ra người phụ nữ này, đúng là vợ của Hoàng Hạo Nhiên.
Chờ cho người phụ nữ đó quay đi, tôi không khỏi ngoái đầu nhìn lại, nhìn người đó khóc không thành tiếng mà không tự giác ôm lấy chính mình.
Lúc này, dường như nghe thấy động tĩnh bên này mà Lộ Tây vội vàng đi tới, từ trên cao nhìn xuống xem tôi: "Sao vậy? Mình vừa thấy người kia vừa khóc vừa đi đến chỗ cậu."
Tôi lắc lắc, cúi đầu suy nghĩ: "Mình không biết ... Có lẽ ... Mình thật sự làm sai."
Lộ Tây hiển nhiên không hiểu những lời này của tôi: "Cái gì? Làm sai?"
Tôi không trả lời, chỉ cười với cô ấy, cũng cười với chính mình trong gương.
Phút nhạc đệm làm người ta xấu hổ này trôi qua rất nhanh.
Tôi lại chọn một bộ lễ phục tiến vào phòng thử đồ.
Trong đó, tôi lấy di động gọi cho công ty thám tử tư.
Đối phương chưa kịp nói chuyện tôi đã lên tiếng trước: "Việc của Hoàng Hạo Nhiên bên anh làm tốt lắm, tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản cho anh."
Sau đó, cũng không đợi người kia trả lời, tôi tự cắt điện thoại.
Tôi nhìn mình trong gương, không khỏi nghĩ đến người phụ nữ vừa rồi hai mắt đẫm lệ, hét lên trong di động như quyết đoán vô cùng, mà khi cúp điện thoại xong khóc không thành tiếng.
Khi tôi nhờ công ty thám tử tư điều tra Hoàng Hạo Nhiên, mở một bức ảnh đã nhìn thấy người phụ nữ ấy.
Đó là vợ của Hoàng Hạo Nhiên.
Cô ta xinh đẹp, giàu có, từ nhỏ đã được cha nuông chiều che chở trong lòng bàn tay.
Nếu ba của Lâm Vi Linh không chết, Lâm Vi Linh cũng sẽ giống như vậy, hạnh phúc lớn lên, không trải qua một chút gian nan đổ vỡ.
Chương trước | Chương sau