Mấy năm qua tuy rằng không ở trấn trên nhưng vẫn dựa vào người nhà mà điều tra tình hình gần đây của Hướng Nhu. Hắn biết rằng nàng đã học xong đại học, biết nàng lấy bằng tốt nghiệp với thành tích rất tốt, biết nàng trở lại trấn lại càng biết bên cạnh nàng vẫn không có người đàn ông nào xuất hiện.
bạn đang xem “Phản Nghịch ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Vì vậy mà hắn đắc chí, nghĩ rằng trong lòng nàng vẫn còn có hắn . . . .
Nghĩ đến đây Thành Đại Nghiệp khoé miệng cong lên làm cho hắn cười khổ mấy tiếng.
Đúng vậy, nàng thật ra vẫn để ý tới hắn, để ý đến ánh mắt của hắn, ở lễ hội tìm người ném bóng nước vào hắn, làm cho hắn bị đánh một trận mà đến bây giờ vẫn còn đau!
Tiểu Vương còn buồn ngủ, sau khi tới WC đang chuẩn bị quay về phòng ngủ, tiếp tục cùng chu công đánh cờ, đi qua văn phòng bước vào hỏi.
“Lão Đại, ngươi sao không ngủ?” Đội phòng cháy chữa cháy là luân phiên nhau trực, mỗi người hai ngày, có nhiều việc thì lúc đó gọi các anh em.
“Ta không buồn ngủ.”
Tiểu Vương kêu một tiếng, tiểu đội trưởng không nghỉ ngơi mà hắn lại không biết xấu hổ quay về phòng ngủ.
Thành Đại Nghiệp quay về, các anh em vui lòng phục tùng. Hắn can đảm cẩn trọng, dũng cảm trọng nghĩa, gặp công việc gì thì luôn đi đầu, tuyệt đối không để an hem gặp nguy hiểm.
Không chỉ như thế, càng làm cho các an hem nói chuyện say sưa, sùng bái sát đất là tin tức ồn ào huyên náo gần đây.
“Đúng rồi Lão Đại, năm đó làm cách nào anh hạ gục băng sơn mỹ nhân?” Nghĩ đến toà băng sơn nhưng không ai dám tiến tới, tiểu Vương sùng bái, hai mắt sáng lên. “Có thể nói một chút không, năm đó anh như thế nào ─”
Ngữ khí cợt nhả kia làm cho con ngươi đen đột nhiên lộ ra vẻ lạnh lùng, không khí xung quanh lập tức lạnh tới giá rét, đội viên sợ tới mức lập tức câm miệng, cũng không dám. . .nói hươu nói vượn nữa.
“A, thật có lỗi, ta đi ngủ đây ─” tiểu Vương ấp a ấp úng nói, chầm chậm đi tới phòng ngủ, đủ biết Hướng Nhu trong lòng lão Đại quan trọng bao nhiêu.
Chính là còn chưa đến phòng ngủ thì tiếng chuông đột nhiên vang lên, rung một lúc lâu.
Thành Đại Nghiệp lập tức đứng dậy, tới phòng ngủ đập mạnh, nguyên bản là đang ở trong mộng đánh cờ với chu công nhưng tất cả tinh thần hưng phấn, hai ba bước liền chạy xuống tầng một, nhanh chóng chuẩn bị trang thiết bị phòng cháy, toàn bộ đội viên đều tiến vào cảnh giới.
Nhân viên trung tâm báo cáo qua radio.
“Lão Đại, vùng núi Bắc Sơn có hoả hoạn, dân chúng không ngừng gọi điện thoại tới báo.” Radio một lần nữa nói lại, yêu cầu khiến trung tâm đáp ứng không kịp.
“Toàn thể xuất phát, kêu những người nghỉ phép trở về, xe cứu hoả cùng nước dập lửa lập tức đi ra.” Thành Đại Nghiệp nói lớn, hai tay đi giày, cầm mũ giáp lên. “Liên lạc với đội phòng cháy chữa cháy vùng lân cận, nhờ bọn họ tới giúp.”
Trận hoả hoạn lớn như vậy, trên núi đều là cỏ dại khô, chỉ cần có đám cháy thì lập tức sẽ lan ra, chỉ trông cậy vào đội của bọ họ thì tuyệt đối không kham được.
“Vâng.”
“Trên núi còn nhiều khó khắn, còn phải sơ tán người dân.” Thành Đại Nghiệp vẻ mặt chăm chú rồi đột nhiên nhớ tới Hướng gia có nhà trồng hoa ở Bắc Sơn, nếu hoả hoạn chỉ sợ Hướng gia tổn thất không ít.
Hắn chỉ huy các an hem, ngay cả xe cứu thương cũng điều động đi cùng để phòng trường hợp người dân bị thương. Thân hình cao lớn ngồi vào ghê lái của xe cứu hỏa.
Xe cứu hoả vừa đi được một giây thì raido truyền đến một tiếng, ngay sau đó đội viên thường trực nói lại.
“Lão Đại, Hướng gia gọi điện thoại đến nói Hướng Nhu đang ở trên núi!”
. . . . . . . .
. . . ..
Nhiệt độ càng lúc càng cao, nhiệt độ trong nhà ấm bốn mùa đều ổn định nhưng lúc này nhiệt độ trở nên nóng hơn, oi bức làm cho Hướng Nhu nhíu mày lại, đến phía trước xem.
Điều hoà nhiệt độ đã hoạt động hết công suất nhưng vẫn không duy trì được nhiệt độ, nàng bắt đầu hoài nghi có phải điều hoà bị hỏng hay không.
Hoa lan chịu không nổi nóng, nụ hoa đầu đều rũ xuống, nếu nàng mặc kệ thì sợ tổn thất rất lớn. Nàng định dùng điện thoạt gọi người chuẩn bị đá lên đây nhưng không ngờ điện thoại lại gọi không được.
Một dự cảm xấu xuất hiện, trong lòng run lên, nàng vội vàng đi ra ngoài, không khí mờ mịt bao quanh nhà ấm.
Một trận lửa lớn lao tới!
Cửa kính bao quanh đã bị lửa phá hỏng, hoa héo khô, nhánh cỏ nhanh chóng bị ngọn lửa thiêu trụi sau đó hoá thành tro. Cháy đen thành tro tàn cùng với trận khói lớn gió thổi tới, nước mắt nàng chảy ròng ròng, hô hấp khó khăn.
Hướng Nhu vội vàng ngừng hô hấp, đi vào bên trong nhà ấm đóng chặt cửa lại.
Nàng vừa bước vào chưa đầy mấy giây thì đám cháy cực nóng như muốn đốt cháy nàng, mấy tán lửa rơi vào quần áo, tuy rằng không bị bỏng nhưng quần áo đã bị thủng lỗ chỗ.
Không xong!
Nàng chịu không nổi “bức hôn” của nhóm người nên đã trốn lên nhà ấm tròng hoa ở vài ngày, bên tai yên tĩnh, thậm chí còn tắt máy không liên lạc với bên ngoài, làm sao biết được núi lại xảy ra hoả hoạn, người thân không liên lạc được với nàng, đợi đến khi nàng phát hiện ra thì lửa đã bao quanh nhà ấm.
Nàng vọt vào phòng tắm, tẩm ướt khăn mặt, trong đầu cố gắng suy nghĩ làm thế nào thoát ra được. Nhà ấm còn một cái cửa khác, cửa sau, nàng có thể đi từ nơi đó ─
Rầm!
Nổ lớn, nhà ấm nóng quá không chịu được, toàn bộ vỡ tung, bình thuỷ tinh có không ít hoa lan đã héo úa vì nhiệt độ quá cao.
Nhiệt độ càng cao làm hô hấp của nàng càng khó khăn, nàng dùng khăn ẩm áp vào mũi, khói dầy đặc nên nàng phải sờ soạng đến cửa trước.
“Khụ! Khụ khụ khụ khụ. . .. .” khói quá lớn làm cho nàng không phân biệt được rõ phương hướng, tìm một lúc lâu nhưng nàng vẫn không thấy cửa sau, mắt nàng đầy nước mắt, hô hấp càng lúc càng khó khăn.
Lại một tiếng nổ lớn, các tấm thuỷ tinh đều vỡ tan, nàng bị vây ở trong góc, không thể di chuyển được. Nhiệt độ cao cùng âm thanh hỗn loạn, bồn hoa hướng nàng rơi xuống, nàng lo lắng không thôi . . . .
Gầm rú?
Tiếng rống quen thuộc vang lên, càng tới gần, nàng giãy dụa ngẩng đầu.
Khói dày đặ bao quanh, một bóng hình cao lớn đột nhiên xuất hiện, Thành Đại Nghiệp như là con diều hâu tìm con gà con, dễ dàng tới trước mặt nàng. Tóc của nàng buông xuống, tóc dài đen tuyền mềm mại đến ngang lưng.
“Em làm sao không đáp lại anh?” Âm thanh chất vấn truyền đến, con ngươi nóng bừng, trừ bỏ bốn phía toàn lửa còn có ngọn lửa đang đứng phía trước.
Trả lời hắn, nàng tức giận xem thường, lập tức ho khụ khụ.
Đáng giận! nếu toàn thân nàng không vô lực thì khẳng định sẽ cãi lại, làm sao để hắn nói như vậy, tiếng quát hung ác?
Ngọn lửa từ bên ngoài lan vào, nhiệt độ càng lúc càng cao, nàng cúi đầu xuống, tránh khỏi bức tường nóng, nàng há mồm thở hổn hển, chỉ cám thấy bên hông bị nắm chặt, cả người bị bế lên.
“Đi!” Thành Đại Nghiệp ôm nàng, từ từ đi ra ngoài, nàng nhìn thấy trên mặt đất toàn là mảnh thuỷ tinh, tất cả đều bị phá hỏng, hắn dùng giày vải dọn những chướng ngại vật đang cản đường.
Tiếng vanh thật lớn bên tai, nàng kinh ngạc phát hiện cửa nhà ấm đã bị hắn phá hỏng, một đòn thật mạnh, rất nhanh phát ra tiến ra ngoài.
“A, ngươi ─”
Chỉ trích chưa kịp nói ra đã bị bàn tay to dùng sức ép xuống, đem nàng quay về bên người.
“Cái gì!” Hắn gào thét lớn, khẩu khí thô bạo lo lắng. “Nhắm mắt lại, ôm anh, tuyệt đối không được buông tay!” Hắn giống như giáo viên hung ác, liên tiếp hạ lệnh, sau đó đem nàng bảo hộ trong nưgưòi, nhanh chóng bước ra khỏi cửa kính.
Đập vào mặt là nhiệt độ lớn làm cho nàng hô hấp dừng lại, không bao giờ. . . nữa có thể hé răng.
Nhưng là tình thế trước mắt, vì bảo vệ tính mạng nhỏ nên nàng nghe theo, nhanh tay dùng cánh tay đã bị tàn tro dính vào làm cháy thủng lỗ chỗ, đem đầu co lại, co ở trong lòng hắn, ngực.
Nhiệt độ lớn, nàng nhắm chặt hai mắt, bên tai nghe tiếng tim đập. Đốm lửa rơi vào da nàng làm đau đớn xuất hiện, hai vai nàng run rẩy, cắn chặt đôi môi đỏ mọng, cố nén không kêu ra tiếng, mười ngón tay càng nắm chặt.
Bình thường đi tới nhà ấm hiện giờ vĩnh viễn không đi ra. Đến khi nàng hô hấp có thể bình thường thì bên tai xuất hiện âm thanh lo lắng.
“Lão Đại, ngươi không sao chứ?”
“Xe cứu thương đâu?”
“Đã đên, ở ngay đằng trước.”
Bốn phía đều hỗn loạn, tiếng gầm rú vang vọng, Hướng Nhu mở to mắt, yếu đuối nép vào trong lòng Thành Đại Nghiệp, đi tới phía xe cứu thương.
Gió thổi lớn làm khói bốc cao lên tận trời, những gì còn lại là mảnh tro tàn, khói đặc cùng rơm rạ cháy làm cản tầm nhìn, đưa tay ra không thấy năm ngón tay, xung quanh đều trở nên mờ mịt, bao phủ là tro bụi.
Mấy người dân không đi kiph, có người bị thương, bị bỏng nhưng may tất cả đều là vết thương nhẹ, trải qua quá trình xử lí đã không có gì đáng ngại.
Hướng Nhu được đặt lên xe, hai tay cầm ống dưỡng khí, tham lam hít sâu làm cho ống dưỡng khí dính chặt vào mặt.
Nhớ tới lúc mạo hiểm vừa rồi làm nàng hoảng sợ không thôi, không khỏi run rẩy, còn run rẩy mạnh quả thực giống như có người cấm lấy tay nàng lật qua lật lại.
Từ từ!
Không phải giống, thật sự có một bàn tay to sờ loạn trên người nàng.
“Ngươi, ngươi đang làm cái gì ─” Nàng bỏ ống dưỡng khí ra, hổn hển hỏi, tuy rằng muốn né tránh nhưng sức lực không bằng người kia hơn nữa lúc trước hoảng sợ, hiện tại hô hấo nàng đều cố hết sức, sức giãy dụa chỉ là mỏng manh.
Thành Đại Nghiệp ngoảnh mặt làm ngơ, bàn tay to đặt trên vai của nàng, con ngươi đen nhanh chóng híp lại, cẩn thận kiểm tra trên da thịt nàng có bị bỏng không, không bỏ qua bất kì chi tiết nào.
“Thành đại Nghiệp, mau dừng tay!”
Hai má đỏ bừng hiện giờ lại càng xấu hổ. Bên cạnh còn có nhiều người đang vây quanh xem, tuy rằng họ đều vội vàng cứu hoả nhưng cũng có mấy người nhàn rỗi không có việc gì làm, không để ý sự nguy hiểm của mình, vượt qua núi đến xem náo nhiệt, mấy người đứng xem Thành Đại Nghiệp “xằng bậy” với nàng.
Hai tay bừa bãi tàn sát, khi kiểm tra xong toàn thân, xác định trên người nàng chỉ có vết thương nhẹ cũng không có gì đáng ngại mới bằng lòng dừng lại. Hắn cởi mũ giáp ra, tóc bởi vì mồ hôi ướt đẫm, hai tròng mắt loé sáng cực không tầm thường như là đang đè ép cái gì.
Nàng thở dốc trừng mắt nhìn hắn, sự hoảng sợ biến mất nhưng run rẩy không thể nào ngừng được.
“Ngươi rốt cục sờ đủ ─” đôi môi đỏ mọng mở ra rồi đột nhiên bị giam lại, lời nói chọc giận đều bị đôi môi nam tính nuốt hết.
Thành Đại Nghiệp hôn nàng!
Lửa trên núi không thể dập được, bốn phía đều dày đặc tro bụi, hắn lại làm trò trước mặt mọi người, không để ý đến nàng, thật mạnh mà hôn nàng!
Khói bao phủ làm nàng cảm giác như liền gắn bó với Thành Đại Nghiệp.
Hắn hôn thực lâu, thật bá đạo, hôn nàng khiến nàng không thể phản kháng, hai tay trói chặt nàng trong ngực, nắm bắt những đường cong, mỗi tấc đều kề sát vào người hắn, cái lưỡi giảo hoạt đoạt lấy vị ngọt của nàng, hôn thật mạnh vào môi của nàng, trực tiếp xác định nàng có vị trí quan trọng đối với hắn.
Đây hoàn toàn là một nụ hôn.
Hướng Nhu từ đầu tới tới cuối chỉ có thể bị động mà thừa nhận. Đến khi hai môi được tha, chấm dứt nụ hôn sâu này thì toàn thân nàng vẫn cứng ngắc, mắt mở to tròn, kinh ngạc như bức tượng mất hồn.
“Lão Đại, gió thổi chuyển hướng về phía kia!”
Đội viên phía sau kêu to, hắn âm thầm mắng một tiếng, toàn thân dùng hết sức lực mới có thể cắn răng đứng dậy.
“Chiếu cố tốt nàng!” hắn lớn tiếng đe doạ đội viên đội cứu thương, xác định nàng có thể được chăm sóc tốt mới một lần nữa đội mũ giáp, xoay người chạy tới phía đoàn người, một bên gầm rú hạ lệnh.
“Đức Khiêm, a Trung cùng ta đến! Tiểu Trần, tiểu Diêu đem xe nước tới!”
Tiếng rống vang vọng, bóng dáng cao lớn làm nàng chăm chú nhìn, không bao lâu liền biến mất trong làn khói.
Chương trước | Chương sau