A, đúng vậy, đây mới là phản ứng quen thuộc của nàng! Nếu Thành Đại Nghiệp thật sự làm xong toàn bộ bài tập nghỉ hè thì nàng chỉ sợ là sợ tới mức tông cửa đi ra hoặc là kiên nhẫn mổ xẻ xem bên trong não hắn có gì, xem hắn có phải hay không đánh nhau đến nỗi hỏng óc.
bạn đang xem “Phản Nghịch ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!“Ta là làm việc.” Hắn buông hai chân, đem ghế lại gần người nàng, kiên trì báo cáo tình hình ba ngày qua. “Làm việc lớn”. “Anh đã nói cho những nữ nhân khác là từ nay về sau nên phân rõ giới hạn. đừng có lui tới gần ta.” Hắn sờ sờ cằm còn đau nhức, lần đầu tiên phát hiện cái nắm tay của nữ nhân có chút lợi hại có thể sánh ngang nam nhân.
Nàng mở mắt to hơn.
Không xong, xem ra đầu óc Thành Đại Nghiệp đã bị hỏng!
Hướng Nhu từ từ đứng dậy nhưng vẫn cách hơn một đoạn nhưng là vừa mới cử động đã bị bàn tay to lớn của hắn gắt gao cầm lấy bàn tay bé nhỏ của nàng làm cho không thể nhúc nhích.
“Anh làm như vậy tất cả đều vì em, em không nên có chút biểu hiện hay sao?” Hắn từ trên cao nhìn xuống, dùng lực mạnh hữu hiệu đem nàng vây bên người.
“Chuyện đó đâu có liên quan tới ta?” Nàng lộ ra vẻ mặt phòng bị.
“Không phải em nói là không thích dính tới nam nhân bị bẩn sao?” Hắn đương nhiên trả lời, nhếch miệng cười, da mặt dày có thể so với tường đồng vách sắt. “Cho nên anh quyết định giữ mình trong sạch.”
Cặp mắt thuỷ tinh trong sáng thiếu chút nữa rớt ra.
“Ngươi nói cái gì?”
Lỗ tai của nàng có vấn đề sao?
“Giữ mình trong sạch a.” Gương mặt tuấn tú tiến lại càng gần, gần đến nỗi nàng có thể thấy rõ cằm của hắn. “Hướng Nhu, anh làm thế chỉ vì em.” Thanh âm khàn khàn của hắn cứ quanh quẩn bên tai của nàng.
Nhiệt độ làm hô hấp trở nên khó khăn, sợi tóc mềm mại ngang vai khẽ bay, cho tới bây giờ Hướng Nhu bình tĩnh lạnh như băng nhưng lại chưa từng kinh hoàng đứng lên như bây giờ.
Ông trời, hắn thật sự là nghĩ muốn hôn nàng!
Khuôn mặt ngăm đen chỉ còn cách mấy cm nữa thì sẽ chạm vào môi nàng. Lúc này đây nàng bị hắn kiềm chế ngồi bên cạnh người, khuôn mặt nhỏ nhắn rất nhanh thay đổi, nhanh chóng trốn khỏi cặp mắt lợi hại kia.
Hắn quá hiểu rõ nàng nên có thể dễ dàng nhận ra thái độ lạnh như băng của nàng đã thay đổi. Một tia cực kì nhỏ nhưng lại khó che dấu vẻ kinh hoàng làm chi hắn không nhìn được nhếch khoé miệng, lộ ra nụ cười ngạo nghễ.
Trong nháy mắt nàng đột nhiên hiểu được vì sao các cô gái như bướm thấy mật hoa, nguyện ý hướng vào trong lòng hắn.
Thành Đại Nghiệp mọi thứ: giàu có cùng sức quyến rũ mạnh quả thực là làm cho các thiếu nữ điên cuồng, khi hắn chăm chú nhìn vào nàng mỉm cười thì lòng của nàng lại không chịu được lại đập loạn……
Không có khả năng! Mị lực của hắn tuyệt đối không có tác dụng đối với nàng!
Hướng Nhu bắt đầu dãy dụa, hắn ý đồ muốn nắm giữ nên cố tình dùng lực đạo vừa phải để không làm đau nàng nhưng cũng không để nàng giãy dụa/
Cặp chân rắn chắc cách lớp quần bò cọ xát vào da thịt bên dưới váy của nàng, hắn tiến lại càng gần như chuẩn bị đem nàng ôm vào lòng.
Cho tới nay thì khí chất lạnh nhạt của nàng làm cho nhóm thanh niên nhìn đã đủ khiếp sợ mà chỉ dám nhìn nàng từ xa, thậm chí còn không có can đảm tiến đến cùng nàng nói vài câu.
Nhưng là nàng ở phương diện nam nữ “kinh nghiệm thực nghiệm” thật sự là quá sức yếu kém. Cho nên Thành Đại Nghiệp khai hoả tiến sát gần lại, trong lòng nàng hốt hoảng thế nhưng đã sớm quên bản thân có thể dễ dàng đem hắn ném ra ngoài.
Nàng ra sức chống cứ nhưng không biết vì cái gì mà lại không giống lần gặp mặt đầu tiện, kiên định như vậy –
Bàn tay thô ráp đùa nghịch mấy sợi tóc của nàng. Hướng Nhu đột nhiên bừng tỉnh, dùng sức lắc đầu, suy nghĩ trong đầu trở nên hỗn loạn, nhìn vẻ mặt của hắn như là đang chuẩn bị cắn nàng.
“Ngươi muốn làm gì?” Nàng nghĩ muốn bảo trì khoảng cách nhưng thanh âm lại không khống chế được, rõ rang có sự run rẩy.
Đáng chết! nàng làm sao vậy? Điểm này không hề giống nàng! Nàng không có khả năng hoang mang, nhất là không có khả năng vì hắn mà hoang mang!
Thành Đại Nghiệp nhếch cao mày rậm.
“Anh đã vì em giữ mình trong sạch, chẳng lẽ không nên được thưởng một ít?” Hắn thong thả cúi đầu, hô hấp nhẹ của nàng cùng hai má, hai tai đều hồng lên.
Hơi thở nam tính nồng đậm xâm nhập hô hấp của nàng.
“Không được!” Nàng hô lên, muốn tránh khỏi bị “sói hôn”, tầm mắt vừa vặn dừng lại ở trên bàn thấy bao thuốc đang mở, trong đầu loé sáng lên.
Hắn không hờn giận hỏi.
“Vì cái gì không được?”
“Không chỉ có như thế này, ta còn các điều kiện khác.” Nàng hít sâu một hơi, hai vai buông lỏng như là tìm lại được cảm giác sống trong chỗ chết. “Ta chán ghét mùi của người khác”.
Hắn nhún vai, cảm thấy chuyện này dễ dàng giải quyết.
“Anh có thể đi đánh răng.”
“Ta nói chính là toàn bộ từ trên xuống dưới của ngươi, không chỉ có…” nàng cẩn thận dùng từ, hết sức không kích thích hắn. “Miệng của ngươi.”
“Được rồi, ta đi tắm” Hắn kéo tay áo, tiến đến chóp mũi vừa nghe thấy, rất muốn châm chọc hỏi nàng trước khi hôn nàng có phải xịt nước hoa hay không.
“Còn chưa đủ.” Nàng liên tục lắc đầu.
Hắn cúi thấp đầu.
“Như thế, em muốn thế nào?’ Hôn một cô gái khác sẽ không hao phí công sức như vậy a. chính là không thể phủ nhận nàng làm tốn nhiều công sức của hắn.
“Ngươi bỏ thuốc đi”
Lời vừa nói ra gương mặt tuấn tú đột nhiên đen lại, như là nàng vừa mới nói ra yêu cầu là muốn hắn cầm dao đi giết sạch mọi người trong nhà.
Bất an trong lòng Hướng Nhu cuối cùng cũng tan đi, vẻ mặt bối rối đã thay bằng bình tĩnh.
Muốn Thành Đại Nghiệp bỏ thuốc ư, căn bản là nhiệm vụ bất khả thi. Hắn hút rất nhiều, một ngày ít nhất là phải hai bao, các góc của Thành gia đều có thể nhìn thấy tàn thuốc, tất cả đều là kiệt tác của hắn.
Hắn có lẽ thật sự “bỏ” được nữ nhân, tạm thời có thể nhịn, không cùng cô gái khác hôn nhẹ. Nhưng là nàng tuyệt không tin tưởng hắn có thể bỏ thuốc, hắn sẽ vì nàng mà bỏ qua loại vui thú này, như thế nào có thể “hy sinh” lớn như vậy?
Nàng nắm rất phần thắng, cho rằng với điều kiện này thì tuyệt đối có thể phá vỡ ước mơ của hắn, làm cho hắn biết khó mà lui, rất xa mà cút sang bên cạnh.
Không nghĩ tới sau một lúc lâu sắc mặt khó coi cực độ của hắn nói ra một chữ như bộ dạng anh hung hi sinh.
“Được!”
Bỏ thuốc, hắn có thể!
“Ta là nói không phải một, hai ngày.” Nàng cường điệu.
“Vậy em cảm thấy bao lâu mới đủ tư cách?”
Con ngươi trong suốt xem xét hắn.
“Hai năm”
Lần này sắc mặt hắn càng khó xem, rất giống như là đang nuốt một con tôm sống.
“Hai năm?” Tiếng gầm gừ chấn động bốn phía, thiểu chút nữa phá tan cái nóc nhà.
“Đúng, hai năm, đến khi ngươi tốt nghiệp.” Hướng Như không cố ý cường điệu “thuận lợi” hai chữ, đem điều kiện khắc nghiệt hơn liền cảm thấy nên bảo toàn an toàn.
“Mẹ nó, ngươi căn bản là –.”
“Làm không được sao?” nàng cúi đầu nhìn hai tay trắng nõn của mình, cố ý không nhìn hắn bởi vì đã nắm chắc thắng lợi. “Ta biết là ngươi không làm được.”
Câu nói kia làm cho trong lòng hắn phát hoả, đôi mắt lộ ra vẻ nguy hiểm.
Đáng giận, nữ nhân này dám xem thường hắn? Thư khiêu chiến đưa đến trước mặt, nếu hắn không dám tiếp thì đâu còn là nam nhân?
“Mẹ nó, em cố tình nói thế.” Hắn cố kiềm chế, không hề nắm tay nàng, khoé miệng lộ ra nụ cười dữ tợn, gằn từng tiếng tuyên bố
“chúng ta đã quyết đinh rồi!”
Chương trước | Chương sau