- Kể tiếp đi xem nào. Sao cậu kể Tử Kỳ dài dòng quá vậy. Hay là... - Kim Anh như vừa phát hiện được điều lý thú cô chỉ chỉ tay vào gương mặt đã hơi hồng hồng của Chi Mai. Xong nở nụ cười xảo quyệt.
bạn đang xem “Ôsin nổi loạn - Suly” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Chi Mai đỏ mặt, đánh trống lảng :
- Để im nghe tớ kể tiếp .
- Sở thích : đọc sách và chơi thể thao. Mà cậu ấy học cực giỏi nhưng kô biết vì sao chỉ đứng hạng 2 toàn trường, giỏi tất cả các môn thể thao nhất là môn điền kinh.
Chi Mai lại mơ màng kể tiếp :
- Không thể nào diễn tả nổi, vừa đẹp trai con nhà giàu, lại học giỏi nữa chứ . Tuyệt vời...
Nghe Chi Mai kéo dài chữ " Tuyệt vời" mà Kim Anh suýt phì cười, nhìn vẻ mặt mê trai của nhỏ hằn lên mặt. Cô có vẻ hơi tò mò về người này. Đột nhiên Chi Mai kêu lên :
- Ôi mẹ ơi...
Kim Anh giật mình ngó quanh xem có chuyện gì rồi quay lại hỏi Chi Mai :
- Cái gì vậy.
Chi Mai chắp 2 tay lại đưa vào tim, mắt long lanh hạnh phúc :
- Nói đến No. 1
Hết hồn tưởng có ma. Hay con nhỏ Trâm Nhi đến "uỵch" mình chứ. Xùy xùy xùy... :
- Ối dời ơi , tưởng gì. Hốt hền. No.1 nó làm sao?? – Kim Anh tò mò.
• No.1 năm 3
- Con đại gia Việt Kiều Úc. Mang vẻ đẹp của 4 người kia cộng lại. Nhưng ở cậu ấy có một nét gì đấy rất riêng biệt. Phải nói là ... nói là...
- Siêu đẹp trai chứ gì?
- Kô. Cái đấy thì rõ rồi. – Chi Mai lắc đầu.
- Siêu thu hút, siêu hót chứ gì?
- Kô. – Lại lắc đầu. Chi Mai bặm môi suy nghĩ rồi cô kêu lên :
- Siêu lạnh.
Kim Anh ngơ ngác :
- Cái gì lạnh.
Chi Mai gằn mạnh từng chữ :
- Cậu ấy có vẻ đẹp siêu lạnh.
- Sao nữa.
Chi Mai chợt ỉu xìu :
- Người này ... bí ẩn lắm ít khi cậu ta đến trường lắm. Mỗi lần cậu ấy xuất hiện thì trường mình y như rằng có bạo động.
- Kinh vậy sao? – Kim Anh kô tin hỏi lại.
Chi Mai gật đầu trắc nịch, tiếp :
- Người này tớ tìm hiểu điều tra mãi mới biết được một số thong tin đấy.
Kim Anh tò mò :
- Như nào, như nào. Nói nhanh.
- Chơi đàn piano cực hay và ...
- Sao nữa. Cứ kể giật cục là sao.
Chi Mai gãi đầu cười :
- Hết rồi.
Kim Anh đánh nhẹ vào tay Chi Mai :
- Có thể thôi mà tưởng biết nhiều. Thế cậu có biết mặt cậu ta kô?
Chi Mai vênh mặt, cao giọng nói :
- Biết chứ. Nhìn được 1 lần.
Kim Anh nhìn Chi Mai bật cười :
- Cậu có cần tỏ vẻ hạnh phúc khi được hẳn "1 lần" nhìn thấy cậu ta như vậy kô.
- Hạnh phúc chứ. Đấy là cơ hội hiếm có mà. – Chi Mai nhấn mạnh.
Sao mà bằng " anh đẹp trai" của mình được. Mình phải giấu kín không con nhỏ Mai thông tin này điều tra rồi "cuỗm" anh của mình đi cũng nên. Mà kô biết thằng cha No. 1 như nào nhỉ :
- Thế cậu ta như nào ? – Kim Anh hỏi.
Chi Mai cắn môi suy nghĩ , nói :
Chi Mai cắn môi suy nghĩ , nói :
- Siêu của siêu đẹp trai. Mắt to, lông mày đen theo đường như tỉa vậy. Lông mi dài cong hơn cả con gái. Sống mũi thanh, cao. Môi mỏng như con gái lại còn trắg bóc nữa chứ. Nói chung 4 người kia được hợp lại nên No. 1 này. Mỗi tội nhìn mặt cậu ta lạnh như đá để trong tủ lạnh ấy. – Chi Mai thấy rùng mình khi nhớ lại gương mặt của " Cục vàng No. 1"
Kim Anh nhìn Chi Mai vẻ nghi ngờ, cô thốt lên :
- Cậu có chém gió lên không vậy. Làm gì hoàn hảo đến thế.
Nghe Chi Mai tả hình như hơi giống " anh đẹp trai" của mình. Kô biết "anh đẹp trai" là của quý gì nhở.
Chi Mai đưa tay lên trời thể thốt :
- Tớ thề tớ nói thật. Sự thật 100%.
- Thế cậu ta tên là gì?
Chi Mai nói nhanh :
- Trịnh Kim. Làm sao có thể quên tên No. 1 được.
- Ờ.
Mải buôn không để ý giờ. Thoắt cái đã đến giờ học tiếp theo. Hai người tạm ngừng cuộc nói chuyên.
Chi Mai nói đã coi cô là người bạn thân vì nói chuyện có vẻ hợp. Nên đã xin số Kim Anh để lien lạc.
Kim Anh cũng thấy thoải mái và có cảm giác thân thiết với cô bạn mới này. Nên cũng đồng ý liên lạc với Mai "lá cải =)~" – Tên mà Kim Anh vừa đặt cho Chi Mai.
Vào học. Ngồi nghe giảng bỗng dưng Kim Anh nghĩ đến " anh đẹp trai" hôm qua cô gặp. Vì muộn học với mải "đột kích" nên kô có dịp nhìn kĩ, nhưng chỉ sơ sơ thôi cũng thây cậu ta toát lên vẻ đẹp lạnh lẽo rồi, Cô bỗng sáng mắt . Chẳng lẽ ... cậu ta là No.1.
Mà không. No. 1 rất ít đến trường. Hay " anh đẹp trai" là .... Là King . hơhơ. Đẹp trai, phong độ, lạnh lung thế cơ mà.
Tú Anh nhìn thấy chị mình đang mơ mộng gì đó. Anh vò một tờ giấy vào rồi ném cái "vèo" lên người Kim Anh. Làm Kim Anh giật mình, quay sang thấy Tú Anh đang le lưỡi trêu mình. Kim Anh đứng bật dậy hét tướng lên :
- Thích chết à.
Cả lớp bỗng im lặng.
" Rắc"
Viên phấn trên tay thầy giáo gẫy làm đôi. Thầy quắc mắt nhìn xuống phía Kim Anh đang đứng chống nạnh, mắt trợn lên, mặt hằm hằm.
Thấy như có cái gì sượng sượng sau lưng. Kim Anh quay qua. Giật mình với ánh mắt tóe lửa cuả thầy giáo . Cô cười bẽn lẽn :
- Hề hề. Em xin lỗi thầy. Em nhầm. Hề hề.
Tú Anh kô nhịn được cười, anh cười sặc sụa lên, thầy giáo quắc mắt chỉ tay quát :
- Đây là cái chợ của anh chị đấy à. Ra ngoài cho tôi.
Kim Anh nhìn Tú Anh, hất hất mặt :
- Kìa, thầy bảo cậu ra ngoài kìa.
- Tôi bảo cả chị nữa. – Thầy hói gầm lên.
Kim Anh nghe ông thầy gầm gừ mà giật mình. Cô ú ớ :
- Ơ, em ... có làm gì ... gì đâu ạ.
Thầy hói trợn mắt :
- Còn kô ra à. Hai anh chị có ra không thì bảo.
Tú Anh nhún vai đứng dậy khoác vai bà chị :
- Mình lại trà đá chém gió thôi. Đằng nào cũng tiết cuối rồi.
Kim Anh ngoái lại nhìn thấy ú ớ.
- Ơ ... ơ ...
Chịp kịp "ơ" vài tiếng thì Tú Anh đã lôi cô ra ngoài để lại ông thầy đầu bốc khói. Thở bằng tai luôn.
Hành động của Tú Anh lại làm dấy lên một cơn lốc " buôn dưa lê, bán dưa hấu" bằng ... giấy của các học sinh.
Chi Mai ngồi nghĩ " Chỉ là bạn mà sao thân thế nhỉ?". "Chả lẽ ...". Kô phải ..."." Cũng có thể lắm chứ". " Cũng vẫn không phải. Có người yêu như Tú Anh cần gì phải dấu chứ."
Chi Mai bù đầu với những suy nghĩ vớ vẩn của mình. Cô cố gạt chúng sang một bên để chuyên tâm nghe giảng.
Chương trước | Chương sau