Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ

Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 132
5 sao 5 / 5 ( 136 đánh giá )

Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ -Chương 105

↓↓
Tám Mươi Phần Trăm Trong Trái Tim!



“Tống đại thiếu, tôi sẽ không quấy rầy các người ăn cơm nữa!” Mộ Linh Dược nhếch môi cười xinh đẹp lạ thường, sau đó rời đi dưới ánh mắt không tốt của Tống Duật Minh, có trời mới biết oán hận trong lòng cô ta đã dày đặc đến trình độ nào, Tiêu Hòa Nhã, cô đã biết phản kích rồi à? Yên tâm, tôi sẽ không cho cô sống suôn sẻ như vậy đâu, đây là cái giá phải trả khi cô hủy hoại hạnh phúc của tôi, tôi sẽ cho cô sống không bằng chết! Ở thành phố Hoa tôi không động vào cô được, nhưng ở đây là thiên hạ của nhà họ Mộ, cô cho là có một Tống Duật Minh che chở cho cô là cô có thể yên ổn không lo rồi sao? Ha ha ha... Thật sự là chuyện cười lớn nhất thiên hạ!

Nụ cười trên mặt quá mức lạnh lẽo, khiến cho những người đi theo bên cạnh cô ta phải dè dặt cẩn thận. Rất sợ một chút sơ ý liền trở thành đối tượng trút giận cho tiểu thư.

bạn đang xem “Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Trong phòng bao, Tiêu Hòa Nhã ăn uống rất vui vẻ, thỉnh thoảng còn gắp đồ ăn cho hai người bọn họ, “Nhị sư huynh, anh hãy ăn cái này đi, em đã nếm thử rồi, ngon lắm!”

Đại Nhị nhìn cô một cái, rất dễ nhận thấy cô nhóc này vẫn không hiểu rõ tình huống của bản thân, chỉ có điều như vậy cũng tốt, dưới tình huống gì đều có thể hài lòng vui vẻ, bọn họ cũng yên tâm không phải sao, chỉ là...

“Cậu hãy bảo A Ngưng yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, sẽ không để xảy ta tình huống như vậy nữa!” Tống Duật Minh vô cùng nghiêm túc nói, giống như cam đoan vậy.

Đại Nhị gật gật đầu, không nói chuyện nữa, cho dù Tống đại thiếu cẩn thận đi nữa cũng không biện pháp ngày ngày đi theo cô nhóc, mà cô tiểu thư nhà họ Mộ kia hiển nhiên là sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ.

“Nhị sư huynh, chừng nào anh trở về thành phố Hoa?” Ăn xong cơm chiều, bọn họ tạm biệt Tống Duật Minh, hai người vừa đi vừa tán gẫu.

Đại Nhị nhìn cô một cái, “Hai ngày nữa là lễ Quốc khánh, anh chờ em cùng về!”

Tiêu Hòa Nhã gật gật đầu, thấy như vậy rất tốt, “Hiệu trưởng đang bận rộn chuyện gì vậy?”

“Chuyện rất quan trọng, có nói em cũng không hiểu! Đúng rồi, nếu lần sau còn có người bắt nạt em thì cũng đừng chịu đựng có biết không?” Đại Nhị nhớ tới chuyện này, bị người ta bắt nạt d,đ/l:q'd một tháng mới bực tức nói với con của mình, nếu không phải đúng lúc lão đại nghe được thì không biết cô nhóc này còn nhẫn nhịn đến khi nào đây, cái gì mà giáo sư Dương, há có thể bỏ qua cho ông ta?

Tiêu Hòa Nhã gật đầu, thật ra cô không nghĩ sẽ nhịn nữa, chỉ là không ngờ hiệu trưởng lại bảo nhị sư huynh đến đây nhanh như vậy, nhẹ nhàng giải quyết giúp cô như vậy! “Đúng rồi, cái tên giáo sư Dương kia sẽ có kết quả như thế nào?” Tiêu Hòa Nhã hỏi, dù sao người ta leo lên cấp bậc giáo sư này cũng không dễ dàng, nếu như bởi vì chuyện này mà bị hủy hoại cô cũng thấy có lỗi.

“Em còn tội nghiệp cho hắn ta?” Đại Nhị lườm cô một cái, giống như rất không vừa lòng với suy nghĩ này của cô, “Em quên hắn ta đã bắt nạt em như thế nào rồi hả? Người khi dễ thiện sợ ác như vậy, dù sao cũng không có tư cách đảm nhiệm chức vụ lớn, những mầm non của l/q:d đất nước chính là bởi vì những tên này phá hủy!” Tội nghiệp? Đại Nhị thấy anh chưa đánh chết hắn đã là nhân từ lắm rồi! Tiêu Hòa Nhã là ai chứ, là người mà lão đại bọn họ cẩn thận nâng niu trong lòng bàn tay, một tên Tử Lão Đầu(ông già đáng chết) có quyền gì mà dám đụng vào?

“Em không tôi nghiệp, không tội nghiệp!” Tiêu Hòa Nhã đầu hàng, không ngờ Đại Nhị lại tức giận đến như vậy.

“Cho dù không đuổi được hắn ta cũng sẽ hủy bỏ chức vụ giáo sư của hắn!” Đại Nhị lạnh nhạt nói.

Tiêu Hòa Nhã có chút ngây ngốc, thật sự không nghĩ tới hậu quả lại nghiêm trọng như vậy. Lúc đó cô còn thấy rất vui vẻ đấy.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, ngày hôm sau tên giáo sư Dương kia đã bị đình chỉ kiểm điểm, chỉ có điều hình như có người phía trên che chở, tên giáo sư Dương vốn dĩ nên bị cách chức lại chỉ bị mất chức vụ giáo sư.

Trên đường trở về, Tiêu Hòa Nhã nói lại chuyện này cho Đại Nhị nghe, Đại Nhị dĩ nhiên có thể hiểu rõ, không cảm thấy kinh ngạc một chút nào.

“Nhị sư huynh, anh nói xem kẻ đứng đầu của giáo sư Dương là ai? Làm sao có thể có quyền lực lớn như vậy, anh không biết trong trường đang bàn tán xôn xao, tên giáo sư Dương còn có thể đứng ở trong trường này thật sự là có chút kỳ lạ, chỉ có điều da mặt hắn ta thật là dày, nếu đổi lại là em thì em rất xấu hổ!” Tiêu Hòa Nhã ngồi trên xe, vừa gặm bánh bao vừa lải nhải với nhị sư huynh.

“Yên tâm đi, tên giáo viên đó không ở lại trường em lâu đâu!” Đại Nhị chăm chú lái xe, khóe miệng từ từ nhếch lên nụ cười tà mị, có nhà họ Mộ chống lưng thì có ích lợi gì? Sớm muộn gì cũng sẽ nhổ tận gốc nhà họ Mộ các người.

“Nhị sư huynh, lúc anh tới đây không ngồi máy bay sao? Xe này là của ai?” Tiêu Hòa Nhã hỏi, trong nháy mắt đã quên mất chuyện vừa rồi.

Đại Nhị cười khẽ, “Tống Duật Minh! Trong gara nhà anh ta còn rất nhiều, tùy ý mượn một chiếc!”

“Tùy ý mượn một chiếc?” Tiêu Hòa Nhã mở to hai mắt, chỉ tùy tiện mượn một chiếc mà lại được xe tốt như vậy? “Trong gara của Tống Duật Minh toàn bộ đều là xe này sao?”

Đại Nhị cười càng thêm xán lạn, “Không có, chỉ có một chiếc xe màu này, anh nghĩ em thích nên mượn!”

“Nhị sư huynh, anh cười như vậy rất là gian xảo, bộ dạng giống như đang làm chuyện xấu vậy!” Tiêu Hòa Nhã nhìn nụ cười âm hiểm trên mặt Đại Nhị, vô cùng dè dặt cẩn thận nói.

“Làm gì có?” Đại Nhị phủ nhận, “Anh thế nhưng được công nhận là đứa bé ngoan nha!”

Thủ đô, đại trạch Tống thị, truyền ra một tiếng rống to kinh thiên địa khiếp quỷ thần*, “Thượng Quan Ngưng, tôi sẽ không tha cho cậu!”

*kinh thiên địa khiếp quỷ thần: trời đất sợ hãi, quỷ thần khóc lóc.

“Mới sáng sớm anh rống lên như quỷ để làm gì?” Ông cụ nhà họ Tống, ngồi trên ghế sô pha cầm cờ báo trong tay liếc nhìn con trai bảo bối nhà mình, “Anh nói cho tôi nghe xem, suốt cả ngày không d;đ/l;q/d làm việc gì đàng hoàng, ở bên ngoài gây chuyện khắp nơi, thật vất vả lắm mới yên tĩnh được một chút, anh về nhà rống cái gì?”

“Con không làm việc đàng hoàng lúc nào chứ? Con...” Tống Duật Minh vừa cởi nút áo vừa ngồi xuống, vẻ mặt không phục, “Đều do cháu trai quái đản của nhà em rể ba, thuộc hạ của cậu ta đã lái mất chiếc xe yêu quý của con đi rồi!”

“Ngưng nhi?” Ông cụ Tống nghiêng đầu đánh giá anh hỏi.

“Chính là cậu ta!” Tống Duật Minh vô cùng tức giận, chiếc xe đó anh không nỡ dùng, thế nhưng cậu ta lại mặt không biểu cảm mà lái đi, “Nếu lần sau cậu ta đến đây mà ba còn đối xử lễ độ với cậu ta như vậy, thì con sẽ không nhận ba là ba nữa!” Tống Duật Minh nói chuyện vô cùng nghiêm túc.

Ông cụ Tống không để ý đến cơn tức giận của anh, không ngừng cười khẽ, nhìn anh nửa ngồi nửa nằm trên ghế sô pha, xị mặt mắng: “Nhìn chút tiền đồ này của con đi, không phải chỉ là một chiếc xe thôi sao? Con để cậu ta mua giúp con không được sao?”

“Đó là phiên bản số lượng có hạn! Toàn thế giới cũng chỉ có được mấy chiếc, đi mua ở đâu?” Vừa nhắc tới chiếc xe yêu thích của anh anh liền nén giận, rõ ràng trong gara nhiều xe tốt như vậy, tên Đại Nhị kia lại cố tình chọn chiếc này, hận chết cậu ta rồi!

“Phiên bản số lượng? Cho dù không sản xuất nữa thì anh cũng có thể tìm Ngưng nhi hỏi cậu ấy xem có thể giúp anh làm một chiếc không? Chỉ một chút tiền đồ này của anh, ở trong này rống cậu ấy có thể nghe thấy sao? Con người nên biết thế nào ung dung tự tại!” Ông cụ Tống d/đ;l/q'd cười nhẹ nói, người khác không hiểu thân phận của nhà họ Hạ, ông có thể không biết sao? Mấy năm nay may mà có nhà họ Hạ ở sau lưng giúp ông ổn định, nếu không thì có nhiều muốn kéo ông từ trên địa vị cao xuống như vậy, ông làm sao có thể ngồi yên được lâu đến vậy.

“Ngay cả khi cậu ta có thể làm được cũng không chịu giúp con!” Tống Duật Minh càng nghĩ càng đau lòng, anh còn chưa hiểu rõ tên đó sao? Thấy anh đau lòng như vậy không đi theo giẫm lên hai chân anh đã tốt lắm rồi, làm sao có thể có lòng tốt mà giúp anh làm lại chiếc xe?

“Được rồi, được rồi, đừng mất thế diện như vậy nữa!” Ông cụ Tống phất tay, để quyển tạp chí qua một bên, vô cùng nghiêm túc nhìn con trai bảo bối của mình, “Chuyện của Tiêu Hòa Nhã là như thế nào?”

“Cô nhóc kia chính là nàng dâu của Thượng Quan Ngưng, mẹ của con cậu ấy, phá hủy hôn lễ của Thượng Quan Ngưng và Mộ Linh Dược, cho nên bị Mộ Linh Dược ghi hận rồi!” Tống Duật Minh vân đạm phong khinh mở đầu. Lúc đầu, khi Thượng Quan Ngưng đồng ý mối hôn sự này anh còn cảm thấy kỳ lạ đấy, nhà họ Hạ vẫn luôn là hậu thuẫn của nhà họ Tống, d;đ'l/q/đ nhưng nhà họ Mộ lại là đối thủ của nhà họ Tống, một mối quan hệ thông gia như vậy ít nhiều gì cũng có liên quan đến những biến hóa tế nhị, sau đó mới biết, đây là kế hoạch của anh cả Hạ Ngưng Nhật, đám cưới này không thành! Hơn nữa, gia thế nhà họ Hạ lớn như thế, cho dù nhà họ Mộ muốn gió có gió, muốn mưa được mưa ở thủ đô, cũng chưa chắc có thể khiến nhà họ Hạ sợ hãi.

“Tiểu thư nhà họ Mộ, chính là Mộ Linh Dược?” Ông cụ Tống nheo mắt nhìn con trai mình.

Tống Duật Minh liếc ông một cái, “Như thế không phải vô ích sao? Không phải nhà họ Mộ có một thiên kim đại tiểu thư vô pháp vô thiên đó sao? Ba nói xem, A Ngưng nhà chúng ta khi nào thì đắc tội cô ta, thế nhưng khiến cô ta tâm tâm niệm niệm nhiều năm như vậy, còn ép buộc ông cụ Mộ vận dụng mọi mối quan hệ uy hiếp nhà họ Hạ đồng ý mối hôn sự này chứ?”

Ông cụ Tống lại liếc anh một cái, “Con không biết xấu hổ mà nói ra, không phải lúc anh sinh nhật mười tám tuổi, Ngưng nhi đi theo cô của anh qua đây chơi, gặp được một màn thổ lộ tình cảm quá sức ghê tởm của anh, đúng lúc bị Mộ Linh Dược đứng bên cạnh nhìn thấy hả? Người ta là muốn thổ lộ, lại bị anh đoạt trước!”

“Thì ra là thế à!” Tống Duật Minh bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Chẳng trách mấy năm nay, mỗi khi cô nàng tiểu thư nhà họ Mộ nhìn thấy con là muốn đục khoét con, thì ra là con đoạt cơ hội thổ lộ của cô ta nha!” Thảo nào lại chọc người ta hận như vậy! Chỉ có điều... chuyện này cũng không thể trách anh nha, muốn trách chỉ có thể trách tên nhóc Thượng Quan Ngưng này, bộ dạng môi hồng răng trắng, lúc còn nhỏ chính là một đóa hoa, muốn bao nhiêu xinh đẹp liền có bấy nhiêu, ai nhìn mà không động lòng chứ. Nhưng anh thì lại khác, bề ngoài không được trắng cũng không thể trách anh, lúc đó nếu không phải anh biết cậu ấy là thân thích của mình, nói không chừng anh đã lôi kéo tên nhóc đó đi theo con đường không có lối về rồi!

“Duật Minh, chờ cô bé kia trở lại, con hãy sai người trông nom cẩn thận, bất kể nói như thế nào, cô bé đó cũng là người của nhà họ Hạ, dù sao cũng không thể để cô ấy xảy ra chuyện gì ở thủ đô. Cô nhóc nhà họ Mộ không phải là người dễ chọc, tâm ngoan thủ lạt(lòng dạ độc ác), nếu để cho cô bé nhà họ Tiêu rơi vào trong tay cô ta không biết sẽ có hậu quả như thế nào đâu!” Ông cụ Tống vô cùng nghiêm túc nói, bất kể như thế nào, cũng không thể để Tiêu Hòa Nhã gặp chuyện không may ở thủ đô.

“Con biết!” Tống Duật Minh gật đầu, chuyện anh anh dĩ nhiên sẽ xử lý cẩn thận, Tiêu Hòa Nhã này chính là mối liên kết giữa mọi người với nhau, vì nhà họ Hạ không tổn thương được, vì Cố Ngộ Bắc cũng không thể để cô bị tổn thương.

Tiêu Hòa Nhã ngủ mấy tiếng đồng hồ, lúc tỉnh lại xe đã đứng trước cổng Sướng viên. Mà cô đã ở trong lòng Thượng Quan Ngưng.

“Ưm, đã về đến nhà rồi hả?” Tiêu Hòa Nhã dụi dụi mắt, mắt kính không biết đã để ở chỗ nào, nhìn qua nhìn lại có chút mơ hồ.

“Tỉnh rồi?” Thượng Quan Ngưng cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống người trong lòng, chữ nhà trong miệng cô làm anh rất hài lòng, cuối cùng Sướng viên đã trở thành nhà của cô rồi sao?

“Dạ!” Tiêu Hòa Nhã gật đầu, nhưng không có ý định muốn xuống, ở trong lòng anh tìm một vị trí thoải mái tiếp tục nhắm mắt lại, “Hiệu trưởng, Tiểu Bảo đâu?” Tiêu Hòa Nhã hỏi, cô cho là Tiểu Bảo biết cô về nhất định sẽ rất kích động! Sao đến bây giờ vẫn không thấy đâu?

Thượng Quan Ngưng cúi đầu nhìn Tiêu Tiểu Bảo đang im lặng đứng bên cạnh mình, thì ra Tiểu Bảo không lên tiếng là vì nhìn thấy cô đang ngủ cho nên mới không nỡ lòng mở miệng đánh thức cô, bây giờ không mở miệng cũng là muốn trêu đùa cô một chút.

“Tiêu Bảo nghe nói em trở về, sợ bị em ầm ĩ nên đã gọi điện bảo người của Thanh Hòa viên đến đón qua đó rồi, ai bảo em cứ lải nhải hoài như vậy!” Thượng Quan Ngưng vô cùng nghiêm túc nói.

“Hả?” Đáng lẽ Tiêu Hòa Nhã rất hưởng thụ làm tổ trong lòng Thượng Quan Ngưng nghe nói thế lập tức ngẩng đầu lên, vẻ mặt không thể tin nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Thượng Quan Ngưng, “Hiệu trưởng, anh gạt em, nhất định là anh đã lừa gạt Tiểu Bảo rồi, nếu không thì sao Tiểu bảo có thể biết em đã trở về còn không muốn gặp em, Hiệu trưởng...”

Nhìn bộ dạng sốt ruột của cô, Thượng Quan Ngưng cười càng xinh đẹp, ánh mặt trời ôn hòa đầu thu cũng không mê người như nụ cười của anh! Khiến Tiêu Hòa Nhã ngẩn ngơ, thiếu chút nữa đã quên chuyện quan trọng.

“Hiệu trưởng... Hiệu trưởng...” Tiêu Hòa Nhã không ngừng gọi.

Lúc này, Thượng Quan Ngưng mới đặt cô xuống, sau đó nghênh đón cô chính là cánh tay đáng giang rộng của Tiêu Tiểu Bảo, “Mẹ, ôm ôm!”

Tiêu Hòa Nhã cười, trong nháy mắt lệ rơi đầy mặt, “Mẹ biết Tiểu Bảo sẽ không bao giờ không cần mẹ!” Sau đó, ngồi xổm xuống, giang hai cánh tay ôm cậu vào trong ngực mình, “Bảo, mẹ có thể ôm con rồi!”

“Bảo cũng vậy! Có thể ôm mẹ rồi!” Tiêu Tiểu Bảo làm tổ trong lòng cô hiếm khi thấy nũng nịu nói.

Thượng Quan Ngưng mỉm cười nhìn một màn này, bây giờ hai người này chiếm hết tám mươi phần trăm trong trái tim anh. “Được rồi được rồi, đừng dính nhau nữa, mau vào nhà ăn cơm thôi!”

“Ôi chao, này, Đại Nhị, không tệ nha, chiếc xe này ở đâu ra vậy?” Đại Nhất ôm lấy bả vai Đại Nhị vô cùng khâm phục hỏi.

“Ha ha ha...” Đại Nhị cười thật là xinh đẹp, sau đó trong nháy mắt cất kỹ rồi xoay người vào nhà, ý tứ chính là xem một chút thì được, việc gì phải nói cho cậu biết chứ!

Đại Tam bất đắc dĩ lắc đầu, trực tiếp xoay người vào nhà, ngốc nghếch thật đúng là không hay ho! Một chút tâm tư này của Đại Nhị cậu nhìn còn không hiểu?

Đại Tứ rất là hiền lành vỗ vỗ bả vai Đại Nhất, “Cậu cũng không nhìn xem đây là loại xe gì? Điều tra một chút chẳng phải sẽ biết của ai liền hay sao?”

Đại Nhất giật mình, loại xe này thật đúng là không phải ai có tiền cũng đều có thể mua được.

“Mau vào ăn cơm, còn muốn tôi mời các cậu có phải không?” Trước cửa nhà ăn, Thượng Quan Ngưng vòng tay trước ngực khó chịu nhìn bốn người Nhất, Nhị, Tam, Tứ lững thững đến chậm. Lạnh nhạt mở miệng hỏi.

Tất cả bốn người đều sửng sốt, “Ngài ăn cơm rống gì chứ?” Tuy trong lòng có thắc mắc như vậy, nhưng bốn người bọn họ là ai chứ, ở bên cạnh anh lăn lộn lâu như vậy, tính cách của anh như thế nào bọn họ còn không biết sao? Nói ra miệng nhất định sẽ không có kết quả tốt, chắc chắn có thể bị anh chơi đùa đến chết!

“Có phải bốn người các cậu...” Thượng Quan Ngưng âm trầm mở miệng, còn chưa uy hiếp xong, đã bị Tiêu Hòa Nhã thò đầu ra đánh gãy.

“Hiệu trưởng, từ từ nói, rống lên như vậy làm gì chứ!” Tiêu Hòa Nhà nói anh xong, lúc này mới cười hì hì nhìn bốn người bọn họ: “Bốn sư huynh, mau vào đây ăn cơm đi! Sau này, chúng ta đều là người một nhà nên hãy ăn cùng nhau, nếu không sẽ rất phiền phức đúng không?”

Tiêu Hòa Nhã nói xong, bốn người khác đều sửng sốt, nhìn sắc mặt lão đại vẫn bình thường, lúc này mới tin tưởng lời nói của hai người không phải là đùa, chỉ là...Vì sao để bọn họ ăn cơm chung chứ, như vậy bọn họ có thể ăn cơm ở Sướng viên sao?

Tiêu Hòa Nhã nhìn bọn giống cọc gỗ, đành phải đích thân mình chuẩn bị kéo bọn họ vào, Thượng Quan Ngưng lành lùng liếc bọn họ một cái, ý tứ này rất rõ ràng, chỉ cần để Tiêu Hòa Nhã đụng tới các cậu một chút các cậu liền xong đời!

Bốn người bọn họ thừa thông minh nha, khi Tiêu Hòa Nhã đang đi tới bọn họ đã nhanh chóng vọt vào nhà ăn rồi, trên chiếc bàn to như vậy đã bày xong đồ ăn cho bảy người. Bốn người nhanh chóng nhanh chóng tìm được vị trí của bản thân liền đợi Thượng Quan Ngưng ra hiệu ngồi vào.

“Các anh ngồi đi, đều là người trong nhà đừng gò bó như vậy chứ!” Tiêu Hòa Nhã cười hì hì ngồi xuống.

Vốn tưởng cho rằng bữa cơm này sẽ rất câu nệ, nhưng bởi vì có Tiêu Hòa Nhã ở đây nên đã trở nên rất vui vẻ. Trong lòng Tiêu Hòa Nhã suy nghĩ, cảm thấy như vậy tốt hơn nhiều. Giống như thật sự là người một nhà.

Lễ Quốc khách cộng thêm Trung thu, tổng cộng có tám ngày nghỉ, ở Sướng viên ngây người một ngày, nghỉ ngơi một buổi tối, Thượng Quan Ngưng liền dẫn cô và Tiêu Tiểu Bảo về Thanh Hoa viên. Ba anh em nhà họ Tiêu và cả Tiêu Vô Hiền dĩ nhiên đều ở nhà. Bọn họ đã sớm coi Thượng Quan Ngưng như người một nhà, dĩ nhiên không bao gồm cả Tiêu Hòa Nhã.

“Hiệu trưởng, ngày mai là tết Trung thu, có phải anh nên về biệt thự nhà họ Hạ không?” Buổi tối, Tiêu Hòa Nhã khoác cánh tay Thượng Quan Ngưng vừa đi vừa nói chuyện phiếm.

Hai người đều ăn mặc thanh nhàn, trên người Tiêu Hòa Nhã mặc một chiếc áo lông trùm đầu, bên dưới mặc quần và giầy thể thao, buộc tóc đuôi ngựa, thoạt nhìn gọn gàng sảng khoái.

Thượng Quan Ngưng cũng mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng, tuy rằng không tao nhã như thường ngày mang giầy Tây, nhưng cũng rạng rỡ như ánh mặt trời, so với những hot boy trong trường học của cô thì đẹp trai hơn nhiều! Nghĩ đến đây Tiêu Hòa Nhã vừa có chút cảm thán lại có chút tự hào.

“Các em cũng đi đến biệt thự nhà họ Hạ sao?” Thượng Quan Ngưng nghiêng đầu nhìn cô, hôm nay thời tiết rất tốt, mà anh lại khó có được tâm trạng, cô muốn cùng đi dạo với cô anh liền đồng ý!

“Em không đi đâu, em phải ở Thanh Hòa viên!” Tiêu Hòa Nhã vô cùng nghiêm túc nói ra, “Mấy anh đều nói được!”

“Tôi cũng ở Thanh Hòa viên!” Thượng Quan Ngưng nói như lẽ thường. Trái tim của anh dĩ nhiên phải nghe theo quyết định của tám mươi phần trăm chứ.

“Vì...” Vừa định hỏi vì sao, sau khi nhìn thấy ánh mắt của hiệu trường nhà mình liền ngoan ngoãn tiêu tan. “Hiệu trưởng, chúng ta đi dạo phố tiếp đi!” Tuy rằng đôi khi có chút chậm chạp, nhưng khi đề cập đến cái mạng nhỏ này cô vẫn rất khôn khéo.

“Đi thôi!” Thượng Quan Ngưng thản nhiên nói, anh không hiểu phố thì có cái gì tốt mà đi dạo, thiếu gì đó mua gì đó, cần gì phải đi lung tung khắp nơi như vậy chứ. Anh nghĩ là như vậy, nhưng cô lại không nghĩ như thế, nhất là nhìn thấy những đồ trang sức trong cửa hàng, lại càng không ngừng chạy vào bên trong. Nhìn hoài mà chẳng thấy cô muốn mua cái gì, như vậy có gì tốt mà đi dạo?

“Hiệu trưởng, anh đừng tùy ý nhìn lung tung, đừng quyến rũ người ta khắp nơi!” Khi Tiêu Hòa Nhã xem dây chuyền, lựa lúc không có ai chú ý liền nói nhỏ với Thượng Quan Ngưng đang đứng bên cạnh.

“Em nói cái gì?” Thượng Quan Ngưng nheo mắt lại, rất là nguy hiểm hỏi.

Tiêu Hòa Nhã chu miệng, vốn chính là thật mà! Nhìn thấy anh như vậy, có rất nhiều người mặt đỏ tim đập mạnh đấy."Anh ngoan ngoãn, đừng liếc mắt đưa tình khắp nơi, bằng không những người phụ nữ kia sẽ nhào vào anh, đến lúc đó em cũng không thèm cứu anh!" Tiêu Hòa Nhã nói xong, tiếp tục nhìn dây chuyền, những thứ đồ này không mắc, mười mấy đồng, không tính là tinh xảo nhưng cô lại rất thích, cho nên. . . . . .

"Hiệu trưởng, cái này đẹp không?" Tiêu Hòa Nhã cầm một sợi dây chuyền đưa cho Thượng Quan Ngưng, lúc này mới phát hiện Thượng Quan Ngưng vẫn đang nhìn cô chằm chằm, "Anh. . . . . . Cái người này nhìn em làm gì?"

"Không phải em muốn anh đừng liếc mắt đưa tình khắp nơi sao?" Thượng Quan Ngưng liếc nhìn cô không chút để ý nói: "Đến lúc đó em không cứu anh thì anh phải làm gì đây?"

"Phốc!" Tiêu Hòa Nhã rất không nể tình phì cười ra tiếng, "Hiệu trưởng, dáng vẻ này của anh giống như cô dâu nhỏ bị ngược đãi! Ha ha ha. . . . . . Thật buồn cười!"

"Tiêu Hòa Nhã!" Thượng Quan Ngưng cắn răng nghiến lợi, cô thật là càng lúc càng lớn mật, lại dám cười nhạo anh.

"Ha ha ha. . . . . . Em không cười hiệu trưởng, thật. . . . . . Ha ha ha. . . . . ." Vừa nói không cười nhưng vẫn cười đến nghiêng trước ngã sau, Thượng Quan Ngưng như vậy, thật sự rất đáng yêu!

"Nếu để cho anh nghe thấy em cười, anh sẽ nhổ răng em!" Thượng Quan Ngưng ở bên tai cô tà ác uy hiếp.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Phản Nghịch

Phản Nghịch

Thêm một truyện ngôn tình của tác giả Điểm Tâm mình giới thiệu cho các bạn, nếu ai

22-07-2016 9 chương
Hoa vô lệ - Suly

Hoa vô lệ - Suly

Giới thiệu: Nàng Giao dịch hoàn tất... Hắn chiếm lấy nàng, đẩy nàng vào thế giới

15-07-2016 69 chương
Dưỡng Thú Thành Phi

Dưỡng Thú Thành Phi

Mời bạn cùng đọc truyện huyền huyễn Dưỡng Thú Thành Phi tại website thichtruyen, nhớ

24-07-2016 199 chương
Phép Màu

Phép Màu

Phép Màu là cuốn tiểu thuyết ngôn tình hài hước về một cặp vợ chồng trẻ vừa

22-07-2016 16 chương
Chuyện ở cafe Đinh

Chuyện ở cafe Đinh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Em xin

25-06-2016
Gió

Gió

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không") "Khi một

25-06-2016
Ranh Giới

Ranh Giới

Tên truyện: Ranh GiớiTác giả: rain8xThể loại: Truyện VOZTình trạng: Hoàn ThànhNguồn:

22-07-2016 36 chương
Ngã ba đường

Ngã ba đường

Trọn đời là gì? Ràng buộc hay là một loại hình khác của ràng buộc?  *** - Anh yêu

24-06-2016
Tương kính như tân

Tương kính như tân

Tương kính như tân, cử án tề mi Vợ chồng coi nhau như khách quý, tôn trọng lẫn nhau

29-06-2016
Qua bên kia sông

Qua bên kia sông

Điện thoại của chị vẫn tiếp tục nhấp nháy - "Hai người đã vào khách sạn rồi.

29-06-2016
Trở về và chào nhau

Trở về và chào nhau

Ngày mai Nghi đi? Bao giờ tôi sẽ gặp lại Nghi? Mà, gặp lại để làm gì nữa? *** Chúng

24-06-2016
Dê con nhanh trí

Dê con nhanh trí

Trong ngôi nhà kia có Dê mẹ và một chú Dê con. Một hôm, trước khi ra đồng cỏ, Dê

24-06-2016
Có một mùa hoa ở lại

Có một mùa hoa ở lại

Ai rồi cũng sẽ đi qua những tháng ngày vụng dại của tuổi trẻ. Ai rồi cũng có lúc

24-06-2016

Teya Salat