Tôi Cũng Thích Chị Gái Này!
Tiêu Hòa Nhã ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc trước mặt mình, hàng chữ “Cao ốc Hạ thị” thật to được mạ vàng bày ra trước mắt, Tiêu Hòa Nhã cười cười, lại nhìn thoáng qua chị gái này nụ cười càng thêm rực rỡ.
“Chị gái à, nếu tôi nói ông chủ của tòa cao ốc này là anh trai tôi chị có tin không?” Tiêu Hòa Nhã ngửa đầu rất là ngây thơ hỏi.
bạn đang xem “Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!“Stop!” Cô gái kia rất là dứt khoát liếc cô một cái, cô là thư ký của tổng giám đốc, cô đã sớm nghe ngóng tài liệu của tổng giám đốc nhất thanh nhị sở*, làm sao có thể đột nhiên xuất hiện thêm một cô em gái? “Nhóc con, muốn ăn uống miễn phí thì xin mời đi nơi khác, đừng để ảnh hưởng đến hình ảnh của Hạ thị chúng tôi!”
*Nhất thanh nhị sở: một rõ hai ràng
“Chị gái này, những điều chủ tịch Mao dạy chị đều không để trong lòng có phải không? Nếu không có điều tra thì không có quyền lên tiếng nha, chị tùy tiện nói lung tung, cẩn thận bản thân bị xào còn không biết vì sao đấy.” Tiêu Hòa Nhã tiếp tục đóng vai ngây thơ. Cao ốc Hạ thị nha, làm sao cô có thể đến đúng chỗ như vậy chứ, lần này thì không cần lo lắng bị lạc đường rồi đúng không?
“Hừ!” Cô gái kia rất là khinh bỉ hừ một tiếng, “Nếu bởi vì cô mà tôi bị sa thải, chuyện này quả thật là trò cười lớn nhất thiên hạ, cô hãy mau đi đi!” Nói xong liền ôm tài liệu giẩm lên đôi guốc cao xoay chuyển tiến vào đại sảnh.
“Xin hỏi thiểu thư, cô tìm ai?” Tiêu Hòa Nhã cũng lễ phép chào hỏi: “Em muốn tìm Hạ Ngưng Nhật, chị có thể hỏi giúp em một chút được không?”
“Tổng giám đốc?” Cô gái tiếp tân có chút khó xử, không nghĩ tới người mà cô gái nhỏ này muốn tìm lại là nhân vật lớn như vậy, chỉ là nhìn cô gái nhỏ đáng yêu trước mắt này cô lại không đành l,q,d lòng từ chối, đành phải mở miệng nói: “Cô bé, tôi chỉ có thể thông báo cho phòng thư ký, để phòng thư ký truyền đạt cho tổng giám đốc, mới có thể xác định tổng giám đốc có thời gian gặp em hay không?”
“Phiền phức như vậy sao? Phòng thư ký kia sẽ không vụng trộm ở giữa kiếm lợi, không chịu thông báo cho em đấy chứ?” Tiêu Hòa Nhã có chút lo lắng, những người đó nếu vừa thấy là người không có bối cảnh gì muốn gặp tổng giám đốc của bọn họ liền không chịu thông báo, trực tiếp nói bận rồi!
“Đừng lo lắng, chị tìm một người quen giúp em thông báo một tiếng, chỉ có điều em phải xác định tổng giám đốc sẽ gặp em, như thế cô ấy mới không bị phê bình!” Cô gái tiếp tân có chút lo d,đ,l.q/d lắng nói, cô cũng không xác định được cô bé này có phải đang đùa giỡn hay không, nếu tổng giám đốc thật sự không quen biết cô ấy, bọn cô giúp đỡ thông báo mọi người sẽ phải bị xử phạt!
Tiêu Hòa Nhã vội vàng lắc đầu, “Chị gái, chị đừng lo lắng, ba em là cậu của tổng giám đốc các chị, chị chỉ cần nói cho anh ấy biết em là Tiêu Hòa Nhã nhất định anh ấy sẽ gặp em, thật đấy!”
Cô gái tiếp tân gật đầu, sau đó bắt đầu gọi điện thoại, nói rất nhiều lời nói tốt mới làm cho cô gái trong phòng thư ký vì cô đi mạo hiểm.
Tiêu Hòa Nhã vô cùng biết ơn cười cười với cô, sau đó yên lặng chờ đợi thông báo. Cô đang suy nghĩ, nếu như anh Hạ biết cô đến đây, ít nhất cũng sẽ phái một người nào đó xuống đón cô lên, nhưng lại không nghĩ đến là anh đích thân xuống dưới nghênh đón.
“Tiểu Nhã, sao em lại chạy đến đây vậy hả? Tiêu Bảo và A Ngưng đâu?” Hạ Ngưng Nhật chạy xuống, như thường lệ đi theo phía sau còn có Dạ Nhiễm Tuyết và Đỗ Hoang Nguyệt. Cung kính lễ độ giống như cọc gỗ vậy.
Đầu tiên, Tiêu Hòa Nhã phất phất tay với hai người bọn xem như chào hỏi, sau đó mới nhìn về phía Hạ Ngưng Nhật và cô gái xinh đã gặp ở ngoài cửa đang đứng phía sau.
“Anh Hạ....” Tiêu Hòa Nhã vừa mở miệng, liền bị Hạ Ngưng Nhật ngắt lời.
“Không phải đã bảo trực tiếp gọi anh sao?” Hạ Ngưng Nhật nói.
“Tiêu Hòa Nhã gật đầu, biết nghe lời phải, “Anh, em với anh cả và Tiểu Bảo bị tách ra, anh hãy mau gọi điện thoại xem Tiểu Bảo có ở cùng với anh cả hay không, nếu như bọn họ cũng bị tách ra thì rất nguy hiểm!”
Hạ Ngưng Nhật gật đầu, vội vàng phất tay với hai người sau lưng, Dạ Nhiễm Tuyết nhận được động tác tay, vội vàng gọi điện thoại liên lạc với Tiêu Mặc Tân, chỉ chốc lát sau cúp điện thoại mới đi về phía Hạ Ngưng Nhật.
“Tổng giám đốc, Tiêu Mặc Tân nói anh ấy và Tiểu Bảo đã bị fan hâm mộ tách ra rồi!” Giọng nói của Dạ Nhiễm Tuyết không lớn, nhưng rất có lực uy hiếp.
Vốn dĩ còn rất bình tĩnh, Tiêu Hòa Nhã vừa nghe tin tức này hai chân như nhũn ra ngay lập tức, thiếu chút nữa không đứng vững được, may mà Hạ Ngưng Nhật lanh tay lẹ mắt, ôm cô vào trong ngực mình.
“Nhóc con, đừng lo lắng, Tiểu Bảo sẽ không có việc gì đâu!” Hạ Ngưng Nhật vội vàng nói.
Tiêu Hòa Nhã tự trách mình không thôi, nước mắt cũng lạch cạch lạch cạch rớt xuống, đều là do cô sai, không nên vì dạo phố mà bắt anh cả làm tài xế cho mình, hiện tại phải làm sao bây giờ? Dù Tiểu Bảo có thông minh nhưng cũng chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi, một mình đi lạc nguy hiểm biết bao nhiêu?
“Nhóc con, nhóc con đừng lo lắng!” Hạ Ngưng Nhật vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Hòa Nhã, “Nhóc con, em đừng vội, trước tiên chúng ta phái người đi tìm, em yên tâm, chỉ cần là người ở thành phố Hoa thì không có người nào mà bọn anh không tìm được!”
Tiêu Hòa Nhã hoàn hồn, nhìn ánh mắt nghiêm túc của Hạ Ngưng Nhật, cuối cùng trong lòng cũng không còn sợ hãi như trước nữa. Cô không hề nghi ngờ thế lực của nhà họ Hạ ở thành phố Hoa.
“Nhiễm Tuyết, lập tức ra lệnh, tìm kiếm Tiểu thiếu gia trong toàn thành phố!” Hạ Ngưng Nhật bình tĩnh ra lệnh.
“Vâng!” Dạ Nhiễm Tuyết gật đầu, sau đó biến mất không một tiếng động.
“Hoang Nguyệt, câu đến cục cảnh sát nhờ ông chú giúp đỡ!” Hạ Ngưng Nhật lại ra lệnh cho một thủ hạ khác của mình.
“Vâng!” Đỗ Hoang Nguyệt gật đầu, lúc này mới xoay người đi ra ngoài.
Tiêu Hòa Nhã nhìn bộ dạng ung dung của Hạ Ngưng Nhật nhất thời yên tâm không ít, như vậy Tiểu Bảo không có việc gì, thật sự không có việc gì.
“Đi thôi Tiểu Nhã, chúng ta vào phòng làm việc chờ cũng được!” Hạ Ngưng Nhật đỡ bờ vai của cô nhẹ giọng nói.
Tiêu Hòa Nhã gật đầu, nhẹ nhàng “Dạ!” một tiếng. Sau đó Hạ Ngưng Nhật đỡ cô cùng nhau đi về phía thang máy.
Hai người liên tục ở trong phòng làm việc lớn của Hạ Ngưng Nhật chờ đợi tin tức, cuối cùng Tiêu Hòa Nhã nghĩ đến cái gì, đúng rồi, căn cứ vào suy nghĩ thông minh của Tiểu Bảo, nhất định sẽ đứng trong cái quán đó.
“Anh, anh hãy sai người đến cái quán đó tìm thử xem, nhất định Tiểu Bảo đang ở đó!” Tiêu Hòa Nhã kích động nói.
“Là quán nào?” Hạ Ngưng Nhật vội vàng hỏi.
“Chính là quán thứ hai trên phố danh phẩm, Tiểu Bảo nhất định đang ở đó!”
“Được, em đừng vội, ngồi xuống trước đã, anh sẽ bảo Nhiễm Tuyết đích thân đi một chuyến!” Hạ Ngưng Nhật nói xong, liền trực tiếp gọi điện thoại cho Dạ Nhiễm Tuyết.
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc củ Hạ Ngưng Nhật bị mở ra, hai người đồng thời nhìn qua, lại nhìn thấy Thượng Quan Ngưng được một cô gái khoát tay đi vào. Khi Thượng Quang Ngưng nhìn d;đ:l.q/đ thấy Tiêu Hòa Nhã trong phòng làm việc của Hạ Ngưng Nhật cũng sửng sốt một chút, chỉ là thời gian anh sững sờ nhanh hơn Tiêu Hòa Nhã, phút chốc liền hoàn hồn.
Nhưng đột nhiên Tiêu Hòa Nhã lại hết sức khổ sở. Không chịu nổi mà ôm ngực ngồi xổm xuống.
“Tiểu Nhã, em không sao chứ?” Hạ Ngưng Nhật ở bên cạnh kịp thời phát hiện cô không khỏe, vân vàng đưa tay đỡ cô ngồi qua bên cạnh, lại phát hiện cô gắt gao ôm lấy ngực, vội vàng lo lắng hỏi, “Nhóc con, rốt cuộc là sao vậy?”
Tiêu Hòa Nhã lắc đầu, lại không biết vì sao, đau đớn đến nỗi nước mắt cũng rơi xuống, “Anh... Anh...”
Thượng Quan Ngưng nhìn thấy sự khác thường của cô cũng vội vàng vứt bỏ cánh tay cô gái đang kéo tay anh vội vàng chạy tới, “Tiểu Nhã, em làm sao vậy?” Thượng Quan Ngưng chuyển cô vào trong ngực mình, lo lắng hỏi.
Tiêu Hòa Nhã không nói chuyện, chỉ là khổ sở rơi nước mắt.
“Tiểu Nhã, Tiểu Nhã!” Thượng Quan Ngưng hỏi, trong mắt tràn đầy lo lắng khiến cô gái khoác tay anh vốn dĩ xinh đẹp trong nháy mắt thay đổi sắc mặt.
Thủy Khanh Tương, là người phụ nữ coi Thượng Quan Ngưng như tính mạng của mình, trước kia cô bộc lộ tài năng, mặc cho ai nấy đều thấy được cô yêu anh say đắm, hiện giờ cô đã học được cách ngầm chịu đựng, nếu đã không có cách nào hoàn toàn nhận được, vậy thì chỉ cần đứng bên cạnh anh là được rồi! Chỉ như vậy đã khiến cho toàn bộ phụ nữ trong d,đ,l;q;d thiên hạ hâm mộ cô rồi, bởi vì không phải ai cũng có tư cách đứng bên cạnh anh, trở thành người có thể dựa vào anh. Người đối với phụ nữ chưa bao giờ có một chút biểu cảm thế nhưng lại lộ ra vẻ mặt căng thẳng và lo lắng với một cô gái nhỏ, điều này khiến cho cô làm sao có thể chấp nhận. Thủy Khanh Tương nắm chặt hai tay, cố gắng không để lộ ra lòng ghen tỵ khắc cốt ghi tâm.
“Tiểu Nhã!” Thượng Quan Ngưng hỏi, thế nhưng người trong lòng chỉ là yên tĩnh rơi nước mắt chứ không chịu nói một câu, “Tôi đưa em đi bệnh viện!”
“Tôi không cần!” Tiêu Hòa Nhã đẩy anh ra, trong lòng oán hận muốn chết, ngày hôm qua anh ta còn chung giường chung gối với cô, hôm nay liền ôm người khác..... Nước mắt lạch cạch rơi xuống, trong lòng vô cùng thê lương, Tiêu Hòa Nhã đưa tay gắt gao lôi kéo Hạ Ngưng Nhật có bộ dạng giống Thượng Quan Ngưng như đúc. Rõ ràng là hai người giống nhau như đúc, nhưng cô lại chưa bao giờ nhận sai. Hiệu trưởng chính là hiệu trưởng, anh Hạ chính là anh Hạ, nhưng mà...
“Anh... Anh... Anh dẫn em đi gặp Tiểu Bảo có được không? Anh...” Tiêu Hòa Nhã vừa rơi nước mắt vừa nói với Hạ Ngưng Nhật.
Tiêu Hòa Nhã như vậy ai có thể nỡ lòng từ chối, Hạ Ngưng Nhật xoa xoa mái tóc của cô, rất là ôn nhu mở miệng nói: “Được, bây giờ anh liền dẫn em đi!” Sau đó lôi kéo cô đi ra ngoài.
Thượng Quan Ngưng nhìn hai người rời đi, chau mày, thật sự nghĩ không ra bản thân anh có chỗ nào chọc tới cô, “Đúng rồi, Tiểu Bảo làm sao?”
Anh ở sau lưng quát, Tiêu Hòa Nhã cũng không để ý tới anh, lôi kéo Hạ Ngưng Nhật tăng tốc bước chân.
Lúc này Thủy Khanh Tương đi đến bên cạnh Thượng Quan Ngưng, rất là cung kính mở miệng: “Lão đại, có muốn cùng nhau đi xem không?”
Thượng Quan Ngưng lắc đầu: “Em đi về trước đi, nói cho dì biết, khi nào tôi có thời gian rảnh tôi sẽ đến gặp dì!”
“Hôm nay anh không đi sao? Không phải anh đã đồng ý...” Thủy Khanh Tương không cam tâm, vừa muốn nói gì đó lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo liền ngoan ngoãn ngậm miệng, cô cũng không l'q.d nghĩ sẽ chọc cho Thượng Quan Ngưng tức giận, nếu không thì cô không đạt được gì cả. Chỉ là rốt cuộc cô gái ấy là ai? Vì sao lại có ảnh hưởng lớn đến Thượng Quan Ngưng như vậy? Không được, cô nhất định phải điều tra thêm mới được! Bây giờ chỉ đành phải ngoan ngoãn nghe lời rời đi thôi.
Ngoài cửa, Nhất Nhị Tam Tứ vô cùng không biết nói gì mà lắc đầu, lão đại của bọn họ, thật đúng là.... Có khi thông minh muốn chết, nhưng thỉnh thoảng cũng chậm chạp đến đòi mạng, choáng nha, cho dù không hiểu rõ suy nghĩ của cô gái nhỏ, chỉ cần đổi lại suy nghĩ một chút là xong mà, nếu anh thấy cô nhóc bị người đàn ông khác ôm lấy anh còn có thể lạnh nhạt sao? Đần muốn chết!
“Cậu nói xem đầu của lão đại chúng ta có phải đã bị cửa kẹp rồi không?” Đại Nhất hai tay ôm ngực rất là can đảm nói. Sau khi nói xong còn nhìn về phía ba người khác tìm kiếm đồng tình. Thế nhưng ba người nào đó lại không có lực, không những không có đồng ý với với quan điểm của anh mà còn thật ăn ý lui về sau một bước. Đối với hành động này, Đại Nhất rất là không vừa lòng, vươn ngón tay ra chỉ chỉ bọn họ một phen, vô d.đ.l/q'd cùng ghét bỏ nói: “Ôi ôi ôi... Các cậu nha, thật sự là không có tác dụng một chút nào, rõ ràng lão đại đã gây ra một chuyện rất ngu xuẩn, vậy mà các cậu cũng không dám nói, đã như vậy còn không có trách nhiệm trốn sau lưng người khác, quá vô dụng, chẳng lẽ các cậu nhìn thấy cô nhóc khổ sở như vậy mà không đau lòng sao? Uổng công cô nhóc đã đối xử tốt với các cậu như vậy, các cậu thật sự chính là lòng lang dạ sói....”
“À, thật sao? Vậy cậu bước vào nói cho tôi nghe một chút đầu của tôi đã bị cửa kẹp như thế nào vậy hả?”
Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, Đại Nhất liền mặt xám như tro tàn, sao anh lại quên ba người kia thấy anh gặp nạn đều có tất xấu bàng quan chứ? Hu hu hu... Biểu dương chính nghĩa cũng l/q)d phải xem đối tượng là ai mà không phải sao? Đau lòng chết tôi rồi. Từ từ xoay người chậm như rùa, nhìn vẻ mặt âm trầm của Thượng Quan Ngưng lập tức cười lấy lòng, “Ha ha ha... Lão đại, chắc anh đã nghe lầm, sao em có thể lớn gan mà nói đầu anh bị cửa kẹp chứ? Em là người trung thành và tận tâm cỡ nào người khác không biết anh còn không hiểu sao? Có đúng không? Lão đại, anh thật sự hiểu lầm rồi!”
Ánh mắt này muốn bao nhiêu chân thành liền có bấy nhiêu chân thành. Giống như những gì anh nói đều là sự thật vậy.
Nhưng Thượng Quan Ngưng là ai chứ, gần như là người cùng nhau lớn lên với bọn họ, một tâm địa gian xảo như vậy anh còn có thể không biết sao? “Vì sao Tiêu Hòa Nhã lại tức giận?” Thượng Quan Ngưng trực tiếp hỏi thẳng.
Đại Nhất rất muốn khinh bỉ, nhưng mà suy nghĩ lại hậu quả sau khi khinh bỉ rất là quả quyết vứt bỏ động tác khinh bỉ. Vô cùng thành thật nói: “Lão đại, sáng nay anh và cô nhóc còn như keo như sơn(ý bảo là thân thiết), hiện tại lại cùng kề vai sát cánh với một người phụ nữ khác, bất kể ai nhìn thấy cũng đều tức giận!”
“Kề vai sát cánh?” Thượng Quan Ngưng nheo mắt,vô cùng nguy hiểm bắn về phía Đại Nhất.
“Đúng.... Vốn dĩ là vậy!” Đại Nhất cố gắng lớn gan nói: “Chính anh suy nghĩ lại xem bản thân mình có làm đúng hay không?”
“Nhưng tôi chỉ coi Thủy Khanh Tương như em gái thôi mà!” Thượng Quan Ngưng vô cùng khó hiểu, rốt cuộc phụ nữ suy nghĩ vấn đề như thế nào vậy? Anh đối xử đặc biệt với cô như vậy chẳng lẽ cô không phát hiện ra sao? Chỉ nhìn thấy một cô gái không liên quan lại tức giận thành cái dạng này?
“Anh coi người ta là em gái, nhưng Thủy Khanh Tương có xem anh là anh trai không?” Nếu không thì sao nói đầu anh bị cửa kẹp chứ! Những lời phía sau Đại Nhất đương nhiên không có gan nói ra. Chỉ là nét mặt kia đã không ít thì nhiều cũng biểu hiện ra rồi!
“Lão đại, lúc này thật sự không thể trách cô nhóc, đều là lỗi của anh!” Lúc này Đai Tứ cũng đi lại nói giúp.
“Đúng vậy! Cô nhóc có thể không tức giận sao? Em gái? Anh em làm gì có chuyện đến chỗ nào cũng khoác tay nhau? Huống chi cũng không phải thật sự là anh em!” Hiếm khi người lúc nào cũng trầm mặt ít nói như Đại Tam cũng tiến lên thảo luận, xem ra cô nhóc này thật sự rất được lòng người đấy!
“Lão đại, lời nói thật lòng, ngoại trừ anh đối với cô nhóc là hiếu kỳ và đặc biệt thật đúng là không biết gì cả, chẳng lẽ tâm tư của Thủy Khanh Tương nặng như vậy mà anh cũng không phát hiện ra?” Đại Nhị hai tay ôm ngực, bộ dạng bình chân như vại.
“Tôi...” Thượng Quan Ngưng hết chỗ nói rồi, thích một người không phải chỉ cần đối xử tốt với người đó thôi sao? Chẳng lẽ còn có cái khác?
“Lão đại, cô nhóc rất đau lòng, nói không chừng trong cơn tức giận liền không cần anh nữa! Dẫn theo Tiểu Bảo bỏ trốn rồi!” Đại Nhị tiếp tục không chút để ý nói.
Thượng Quan Ngưng hung hăng trừng mắt liếc nhìn bọn họ một cái, lần này trực tiếp xoay người đi tới thang máy xuống lầu.
Bên này, Tiêu Hòa Nhã vừa mới cùng Hạ Ngưng Nhật xuống lầu, thì nhìn thấy Dạ Nhiễm Tuyết mang theo Tiêu Tiểu Bảo trở về.
"Tiểu Bảo!" Vừa nhìn thấy Tiêu Tiểu Bảo thiếu chút nữa là bị mất tích, tâm trạng vốn căng thẳng của Tiểu Hòa Nhã đột nhiên được buông lỏng xuống, nước mắt thật vất vả mới ngăn lại được giờ phút này lại lộp bộp rơi xuống, ôm lấy Tiêu Tiểu Bảo mà khóc rống lên, nước mắt nước mũi dính hết lên người cậu.
"Mẹ......Mẹ làm sao vậy?" Tiểu Tiểu Bảo vừa vỗ lưng mẹ mình vừa nhẹ giọng hỏi, đôi mắt to tròn nhìn về phía Hạ Ngưng Nhật muốn tìm đáp án.
"Không có chuyện gì! Mẹ chỉ lo lắng cho con thôi, con không sao là tốt rồi!" Tiểu Hòa Nhã ôm Tiêu Tiểu Bảo khẽ mở miệng nói, nước mắt làm thế nào cũng không ngừng lại được. "Bảo, chúng ta ra nước ngoài chơi có được không?"
Tiêu Tiểu Bảo ngẩn người, không biết mẹ cậu bị cái gì đả kích, tại sao lại nghĩ tới chuyện ra nước ngoài? Trước kia hết ông ngoại rồi đến cậu để xuất ra nước ngoài chơi mẹ đều từ chối hết hết, làm sao bây giờ lại.... ....Trong lòng tuy hoài nghi, nhưng Tiêu Tiểu Bảo cũng không nói ra miệng, chỉ thản nhiên trả lời: "Được, mẹ! Mẹ muốn đi đâu Tiểu Bảo cũng sẽ đi cùng mẹ!"
"Ừ.......Tiểu Bảo ngoan của mẹ!" Tiêu Hòa Nhã vừa nói, vừa xoa xoa nước mắt, nhưng phát hiện càng lau lại càng nhiều, trong lòng hơi tức giận, mấy giọt nước mắt này đã không chịu an phận, còn tranh giành nhau rơi xuống, quá là không nghe lời, thật đúng là vô dụng!
"Mẹ, không sao hết, có con ở đây!" Tiêu Tiểu Bảo nói rất nghiêm túc, đưa bàn tay nhỏ bé trắng noãn nhẹ nhàng lau nước mắt thay mẹ cậu, "Mẹ, yên tâm đi, mẹ muốn đi đâu cũng được hết!"
Ừ! Tiêu Hòa Nhã gật đầu, khẽ bật cười: "Được, chúng ta ra nước ngoài!" Không bao giờ.... .....phải gặp cái tên khốn kiếp kia nữa! Trong lòng Tiêu Hòa Nhã nghĩ.
"Em chỗ nào cũng không được đi!" Giọng nói lạnh lùng chân thật đến đáng tin vang lên phía sau cô, Tiêu Hòa Nhã cũng lười phải liếc nhìn anh thêm một cái, liền kéo Tiêu Tiểu Bảo đi ra ngoài, trong lòng suy nghĩ, Thượng Quan Ngưng, anh là gì của tôi chứ? Có thể quản tôi nhiều như vậy sao? Tôi đễ cho anh quản, anh mới có cơ hội trông nom, tôi không để cho anh quản, anh có thể giam giữ tôi được chắc?
Tiêu Hòa Nhã không nói lời nào, Tiêu Tiểu Bảo đương nhiên cũng sẽ không nhiều chuyện, hời hợt liếc nhìn Thượng Quan Ngưng một cái, sau đó khéo léo đi theo sau Tiêu Hòa Nhã.
Thượng Quan Ngưng bắt gặp cái nhìn của con trai không khỏi ngừng lại, ánh mắt kia tựa như muốn nói: "Thượng Quan Ngưng, vốn cho là ba có thể chăm sóc cho mẹ thật tốt mới đồng ý để cho ba đến gần mẹ! Không phải là để cho ba có cơ hội làm cho mẹ khóc đến thương tâm thế này!"
"Sao chú lại không đuổi theo thế?" Hạ Ngưng Nhật đứng ở bên cạnh anh, khẽ đẩy anh một cái.
Lúc này Thượng Quan Ngưng mới lấy lại tinh thần, vội vàng chạy ra ngoài, bất luận thế nào trước tiên cũng không được để cho cô ra khỏi nước cái đã, chuyện về sau từ từ giải quyết.
"Tiêu Hòa Nhã, em đứng lại đó cho anh!" Dưới cửa lớn cao ốc Hạ thị, Thượng Quan Ngưng nhìn về phía Tiêu Hòa Nhã thong dong ưu nhã bước đi, hô lớn.
Bất kể nói thế nào, dù trong lòng muốn phản kháng nhưng người nào đó vốn bản tính là nô lệ, vừa nghe thấy tiếng rống giận như vậy, thân thể nhanh hơn lý trí đã quyết định trước, rất nghe lời mà ngoan ngoãn đứng lại. Chỉ còn kém không đứng nghiêm nghỉ thôi.
"Thủy Khanh Tương...." Thượng Quan Ngưng đứng trước mặt cô, vẻ mặt lúng túng mất tự nhiên.
"Hử?" Tiêu Hòa Nhã ngẩng đầu, Thủy Khanh Tương cái gì?
Chương trước | Chương sau