Teya Salat
Ông Xã Không Thuần Bà Xã Lưu Manh

Ông Xã Không Thuần Bà Xã Lưu Manh


Tác giả:
Đăng ngày: 22-07-2016
Số chương: 98
5 sao 5 / 5 ( 41 đánh giá )

Ông Xã Không Thuần Bà Xã Lưu Manh - Chương 96

↓↓
Nhìn thời gian lúc này đã là mười một giờ trưa, xe Độc Xà giống như một con dã thú điên cuồng đi về phía trước. Lúc này, hắn còn có một giờ có thể ra sức.

Viên Bân nhìn SUV xông tới, nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, Viên Bân lặng lẽ lui xe ra sau.

Ở nơi không có điểm kết thúc này, nhìn cũng không thấy được phần cuối trong sa mạc, Viên Bân có thể lui về phía sau không cố kỵ chút nào, không cần lo lắng sẽ đụng vào cái gì, cũng không cần lo lắng sẽ bị địch bao vây hai mặt, anh cho rằng phía sau luôn là bạn của anh.

Tình hình như vậy kéo dài ước chừng mười lăm phút, bởi vì là lui về phía sau, phương diện tốc độ không so được với đi tới, Ross rất nhanh sẽ phải tiến vào trong phạm vi xạ kích của Độc Xà.

bạn đang xem “Ông Xã Không Thuần Bà Xã Lưu Manh ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

- Ross? - Viên Bân không hề nhìn Ross, nhưng là giọng điệu là đang đặt câu hỏi.

Phản quang.

Phản quang trong sa mạc, đây là điểm chết người khủng khiếp nhất của tự nhiên.

Không cách nào nhìn thẳng, cũng không có cách tiến về phía trước.

Trời đất bao la, không thể nhận biết phương hướng, nếu như xông lên mà nói sẽ rất nhanh biến thành mục tiêu số một cho đám người Độc Xà.

Lúc này tất cả mọi người khẩn trương lên.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Ross không cách nào đưa ra đáp án. Viên Bân đã là người có kỹ thuật lái xe tốt nhất ở đây, trừ phi Viên Bân có biện pháp nhắm mắt lại vẫn lái xe được, trừ phi Viên Bân có biện pháp nhắm mắt lại lái xe vẫn có thể chuẩn xác không lầm, trừ phi Viên Bân chuẩn xác không lầm có thể phối hợp với những người này bắn và tránh né Độc Xà tấn công.

Nhưng đây là chuyện không thể nào.

Không có ai có thể làm được.

Cho dù Viên Bân làm được, nhưng những người khác cũng không cách nào chuyên tâm tiến công được, bởi vì không thấy rõ sẽ sợ hãi.

Đây là nhược điểm trí mạng lớn nhất của con người.

"Pằng pằng pằng pằng. . . . . ."

"Thịch thịch. . . . . . Thịch thịch. . . . . ."

"Rấm rầm!"

Âm thanh súng máy, súng lục, súng trường, vũ khí nóng hòa lẫn chung vào nhau, đã tiến vào phạm vi xạ kích của rắn độc, bắt đầu tiến hành bắn.

Rắn độc chiếm cứ lấy vị trí tự nhiên tuyệt cao, lộ ra nụ cười dữ tợn.

Giờ khắc này hắn đã chờ lâu rồi, ánh sáng phải đủ mạnh, thời gian phải vừa đủ lúc. Sớm một chút, ánh sáng không đủ cũng chưa có uy hiếp lớn như vậy đối với Ross, trễ một chút, ánh mặt trời sẽ lên trung tâm, hai bên đều không chiếm được lợi ích.

Đám người Độc Xà liều mạng cùng nả súng về một hướng nhanh chóng làm cho Ross bị thiệt hại. Phá hủy đèn trái trước, phá toàn bộ kính phía sau xe, kính chắn gió bị bắn bể, còn có người bị thương.

Ross nhanh chóng tập trung tư tưởng tĩnh tâm lại:

- Đừng hoảng hốt, theo âm thanh đạn bắn ra, công kích theo hướng này, không nhìn thấy cũng phải đánh, hiện tại dựa vào trực giác của mọi người.

- Vâng.

Mỗi một người trong nhóm đều là tinh anh trong đội cảnh sát, mỗi người đều chịu huấn luyện nghiêm khắc.

Trải qua trấn an của Ross, rất nhanh đều tìm lại phương hướng của mình, hơn nữa dựa vào phán đoán thực hiện công kích.

- Á! - Một cảnh sát trúng đạn ở ngực.

- Á! - Trên cánh tay của Viên Bân cũng trúng một phát.

Mười lăm phút, trong mười lăm phút ngắn ngủi, phía Ross đều liên tiếp bị đánh bại. Sau khi Viên Bân bị thương, tốc độ xe giảm xuống rất nhiều.

- Ross, toàn lực đi tới. – Ngay khi Ross bắn trúng một người của đối phương, tai nghe đã rất lâu không được dùng đến của Ross xuất hiện tiếng Tề Giai.

Lúc này, Ross không có lựa chọn nào khác.

Dưới tình huống như thế, sống chết đang trong một cái chớp mắt, anh phải lựa chọn tin tưởng.

- Toàn lực đi tới. - Ross hạ lệnh.

Viên Bân hít thở sâu một hơi, ngồi ở bên cạnh chính anh đã nghe được tiếng Tề Giai rồi, so độ tin tưởng Tề Giai với Ross, Viên Bân hơn chứ không kém.

Viên Bân cũng cùng lớn lên từ nhỏ với Tề Giai Nhất, thông minh và năng lực của cô so với bát kì ai anh cũng rõ ràng hơn. Mặc dù chưa từng gặp qua trường hợp đẫm máu thế này, nhưng từ sợ hãi ngay từ đầu sau đó liền lập tức tìm lại lý trí, hơn nữa đưa ra phân tích chính xác nhất lại còn nói lên kế hoạch tác chiến.

Nếu như là vào thời kỳ chiến tranh, không thể nghi ngờ Tề Giai là một đại tướng tác chiến thiên tài.

Khả năng, năng lực và đầu óc tỉnh táo của cô là điểm Viên Bân tán thưởng nhất từ trước đến nay, cho nên, anh không chậm trễ chút nào nhấn mạnh chân ga, mặc kệ hậu quả gì, xông về phía trước!

Độc Xà vốn đã liên tiếp em được xe Ross lui về sau, đột nhiên lại ra sức lên trước, Độc Xà chỉ sợ có bẫy, chần chờ một chút sau đó bắt đầu lui.

Trong nháy mắt khi Độc Xà đang một chần chờ lui về phía sau, một chiếc xe việt dã hạng nặng xông tới.

Di chuyển thần tốc, xe Mạc Bảo Bối nhanh chóng cùng đi song song xe Ross.

Một tay điều khiển tay lái, đồng thời một tay khác của Mạc Bảo Bối mở cửa xe để Ross đi vào.

Hai cảnh sát tổ trọng án không bị thương khác lập tức từ đi qua vào ghế sau, mỗi người một bên chia ra xạ kích.

- Các anh chỉ để ý giết hết kẻ địch, dùng trực giác quân nhân nhạy cảm và nhiệt huyết của các anh. - Mạc Bảo Bối khí phách rống lên một tiếng, nhắm mắt lại.

Trực tiếp tăng tốc, Mạc Bảo Bối thỏa thích điều khiển xe việt dã chạy băng băng lên phía trước. Đây là chiến trường của Mạc Bảo Bối, lúc này, xe chính là Mạc Bảo Bối, cũng là hóa thân ý chí của cô, giống như mũi tên, cũng giống như chiếc xe tăng, đi về phía trước, không có bất kỳ e ngại và hoang mang. Hai mắt cô nhắm, lông mi hơi vểnh, đầu đầu tóc rối bời tung bay trong không trung. Cô là ung dung và bình tĩnh như thế.

Khả năng và tốc độ. Chân chính đua xe không ở xe đua, mà ở tay đua xe. Mà Mạc Bảo Bối không thể nghi ngờ là tay đua xe ưu tú nhất. Địa điểm đua xe cực hạn nhất là đây, không uổng nhiệt huyết của tay đua xe .

Nhìn Mạc Bảo Bối, mọi người đều vứt toàn bộ tạp niệm trong lòng, bao gồm tính yếu đuối, lúc này cũng đều lấy được ở buông lỏng giải thoát từ ung dung bình tĩnh của Mạc Bảo Bối.

Bầu không khí bị che phủ hết, nhất là ở một nơi nhiệt huyết sôi trào thế này.

Không nhìn thấy thì có thể tĩnh tâm, không nhìn thấy có thể có được thông tin chuẩn xác nhất.

Tất cả mọi người nhắm hai mắt lại, nghiêm túc lắng nghe tiếng đạn xe không khí mà đến, sau đó theo phương hướng đó dùng kỹ thuật bắn chính xác hơn đáp lễ lại.

Nhẹ thắng xe một chút, xuống số, để cho động cơ chuyển động tại chỗ, bánh sau mất đi lực chạm đất, đồng thời đánh tay lái rẽ qua hướng ngược lại, Mạc Bảo Bối tránh thoát một đợt đạn. Xe an toàn dừng ở phía trước bên trái Độc Xà. Lúc này Rosic mở mắt, vì ngồi hướng bên cạnh chỗ ngồi Mạc Bảo Bối nên có bóng.

Ross nhanh chóng bắn liên tục, mỗi một lần bắn, mỗi một lần nhắm đều dựa vào trực giác.

Nhưng trên mặt anh lại có vẻ mặt không giống như trước.

Anh chăm chú, nghiêm túc, vững vàng, tỉnh táo.

Không có ai biết rốt cuộc Ross có bắn trúng quân địch không, trừ Ross.

Giữa trưa, mặt trời chậm rãi di chuyển lên chính giữa bầu trời.

Độc Xà nhìn đồng bọn bên cạnh từng người một ngã xuống, luống cuống.

Hắn không hiểu, tại sao chỉ thời gian mười giây đồng hồ thôi, tình thế đã bắt đầu xoay ngược rồi.

Mà bây giờ, hắn đang lui về xe việt dã, đồng bọn bên cạnh đã không còn một người, tim của hắn lạnh.

"Vút ——" tiếng một viên đạn bên phải đến.

Độc Xà nghe tiếng, trực giác không ổn, đưa tay ngăn cản. Hắn phải tránh thoát viên đạn này, nếu không, hắn sẽ chết.

Chết, uy hiếp lớn nhất đối với con người ta. Vào giờ khắc này Độc Xà luống cuống, bởi vì hắn cảm thấy xe đã chậm lại, xăng đã dùng đến giới hạn, hắn cũng bất lực xoay chuyển trời đất rồi, chẳng qua thật may mắn.

Độc Xà vừa mới lộ ra nụ cười, nhưng nụ cười đã đông cứng trên mặt hắn rồi.

Đến chết hắn cũng không tin, thật sự có người có thể làm cho đạn bắn ra rẽ ngang. Rõ ràng hắn đã làm xe thay đổi hướng rồi, rõ ràng hắn không thể bị viên đạn này bắn trúng huyệt Thái Dương, tại sao?

Mắt Độc Xà mở thật to, đến chết cũng không nhắm lại.

Ánh mặt trời ngoài cửa xe đã thẳng tắp, giờ phút này là 12 giờ trưa.

Xe Độc Xà cũng không vì không người lái mà vọt đi, mà từ từ ngừng lại, sau đó tắt máy.

- Wow, lợi hại, đạn đổi hướng. - Mạc Bảo Bối dừng xe, hoan hô vỗ tay lái, nhìn Ross cho lời khen.

- Này. . . . . . - Mạc Bảo Bối vừa mới chuẩn bị xuống xe đi xem Độc Xà như thế nào, liền bị Ross một tay ôm vào trong ngực, sau đó ôm lấy thật chặt, không nới lỏng tay.

Không biết đã trải qua bao lâu, lâu đến khi tất cả mọi người đã thu dọn xong chiến trường, lâu đến mức tiếp viện trên không cũng chạy tới, lâu đến mức toàn thân Mạc Bảo Bối trong xe việt dã bị nướng đỏ bừng bừng ở dưới ánh nắng hè chói chang. Lúc này Mạc Bảo Bối lúc này mới nhớ tới mình vẫn còn đang trong sa mạc.

Mặc dù Mạc Bảo Bối rất thích việt dã xa, mà cũng là ở trong sa mạc rất là thỏa mãn, nhưng một chiếc đã bị đánh bể lãnh khí hệ thống xe, hãy để cho nàng lựa chọn buông tha, cuối cùng ổ vào Tề Giai cái kia một chiếc cũ rách Mitsubishi bên trong ngồi thổi lãnh khí.

Sau một loạt chuyện này, Ross phải cùng tham gia việc vận chuyển số lượng quân hỏa này. Nói cách khác, Ross phải trở lại quốc gia của anh.

Mạc Bảo Bối nằm trong khách sạn, cả lưng đều phơi bày trong không khí. Một trận nắng làm lưng cô toàn vết bỏng. Bây giờ cô chỉ có thể nằm ngủ, mặc dù cực kỳ khó chịu, nhưng chỉ cần hơi đụng một cái sau lưng sẽ cảm thấy một loại đau đớn siết tim, cho nên cô vẫn ngoan ngoãn nằm lỳ trên giường xem báo mới và tạp chí.

Tề Giai và nhóm Hàn Kì còn lại được cảnh sát hộ tống trở lại thành phố X rồi, hiện tại người Mạc Bảo Bối quen biết cũng chỉ có một mình Ross, nhưng Ross còn phải làm rất nhiều công tác khắc phục hậu quả, cho nên một mình cô nhàm chán sắp nổi điên rồi.

Một ngày, chẳng qua là một ngày mà thôi, Mạc Bảo Bối cảm giác mình đã nằm lâu như nửa thế kỷ vậy.

Nhìn đồng hồ báo thức dừng ở thời điểm mười hai giờ trưa. Mạc Bảo Bối nhớ tới thời gian này ngày hôm qua đúng lúc cô trợ giúp cảnh sát hoàn thành nhiệm vụ hoàn mỹ. Tất cả mọi người dùng ánh mắt sùng bái nhìn cô, cảm thấy cô là một thần tượng, nhưng 24 giờ sau, Mạc Bảo Bối chỉ có thể lẻ loi hiu quạnh nằm lỳ ở trên giường xem tạp chí, sau đó nhàm chán phê phán bát quái bây giờ thật sự là có quá nhiều chuyện.

- Tất cả mọi người có nơi đi, chỉ có anh hùng của nhân dân là mình bị ném bỏ thôi. Mình có bao nhiêu là đáng thương, ông trời ơi. . . . . . ông nói công đạo đi! - Mạc Bảo Bối nhàm chán đến điên cuồng hét lên. Mặc dù cô biết đoán chừng lúc này cũng sẽ không có người đến coi cô, đoán chừng hiện tại mỗi người đều bận tối mày tối mặt rồi.

Nhìn bữa trưa nhân viên khách sạn vừa đưa tới, Mạc Bảo Bối sờ sờ bụng, quyết định còn chưa muốn ăn, dù sao nằm cả ngày cô vốn không đói bụng.

Khi Ross bước vào, nhìn thấy dáng vẻ Mạc Bảo Bối than thở.

- Bảo Bối, sao không ăn cơm? Không đói bụng sao? - Ross vừa kéo cà vạt vừa đi tới chỗ Mạc Bảo Bối.

Mạc Bảo Bối nhìn Ross một thân âu phục màu đen, trên mặt đẹp trai dào dạt, như người đàn ông tràn đầy nhiệt tình. Ánh mặt trời của anh bắn ra bốn phía, chói mắt làm người ta mở mắt không ra.

Nhớ tới dáng vẻ Ross nổ súng, trong lòng Mạc Bảo Bối lặng lẽ cho rằng Ross như thế tràn đầy sức quyến rũ.

Mạc Bảo Bối thích tất cả yếu tố kích thích, bao gồm hơi thở nguy hiểm trên người Ross. Ross khi đó rất có ý vị đàn ông. Mặc dù Ross không tự mình đi cứu cô, nhưng cô rất vui mừng, bởi vì anh đặt quốc gia ở vị trí thứ nhất, chứ không phải kích động như thiếu niên nhiệt huyết làm việc nghĩa khí. Đàn ông như vậy mới đáng cho cô dựa vào.

Mạc Bảo Bối nhớ tới đã cảm thấy buồn cười, rõ ràng trước đó còn cảm thấy rất khó có thể thừa nhận tình cảm của mình đối với Ross, nhưng bây giờ đã có thể thản nhiên thế này rồi.

- Cười cái gì? Trước đây ăn cơm một mình có phải rất buồn bực không? Chờ anh làm việc xong, vết thương sau lưng em cũng tốt không có gì nữa, đến lúc đó anh dẫn em đến nơi anh sinh ra và lớn lên vui chơi. Bây giờ em cũng nên lên net thăm dò, coi em thích đi nơi nào, muốn đi nơi nào. - Ross cẩn thận từng li từng tí đỡ Mạc Bảo Bối dậy, nắm tay cô đi về phía phòng ăn trong 'phòng cho tổng thống' ăn cơm.

Bởi vì Mạc Bảo Bối bị thương ở sau lưng không thể mặc áo, mặc vào sẽ dán lên, cho nên Mạc Bảo Bối dứt khoát cắt váy dài cô mang theo thành đồ hở lưng, cắt bỏ hai dây, biến thành cột quanh cổ, như vậy cũng sẽ không đụng phải vết thương sau lưng.

Ross đút Mạc Bảo Bối ăn cơm trưa, sau đó dỗ dành cô đi ngủ, lúc này mới rời đi.

Đóng cửa lại, Ross âm thầm thở dài một hơi trong lòng, bây giờ trở về nghĩ lại, trong lòng Ross vẫn còn run sợ.

Trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, Mạc Bảo Bối lại còn nhắm mắt xông lên, liều mạng như thế vì cái gì.

Rõ ràng cũng đã yên lành ở trong xe tăng rồi, rõ ràng cũng đã an toàn, rõ ràng anh đã an tâm, nhưng cô lại còn liều mạng muốn đi tới bên cạnh anh. Tuy rằng Ross rất cảm động, cũng có năng lực bảo vệ Mạc Bảo Bối, nhưng anh vẫn thủy chung hi vọng Mạc Bảo Bối không có một chút nguy hiểm nào. Chỉ có như vậy anh mới đủ an tâm. Anh thà rằng Mạc Bảo Bối ngủ mê man ở trong xe tăng chứ không phải nhìn cô kề vai chiến đấu với mình. Anh thích cảm giác mình cho Mạc Bảo Bối một bầu trời, anh chỉ cần Mạc Bảo Bối khoẻ mạnh mà hưởng thụ tất cả anh làm cho cô là đủ rồi.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Khuynh Nhiên Tự Hỉ

Khuynh Nhiên Tự Hỉ

Truyện Khuynh Nhiên Tự Hỉ của tác giả Giả Oán Chúc kể về một mối tình cạnh tranh

22-07-2016 62 chương
Khi lướt qua nhau - Sênh Ly

Khi lướt qua nhau - Sênh Ly

Văn án: Anh là một người con trai như thế, cứng nhắc, không thích giao du, đượm vẻ u

09-07-2016 1 chương
 Một vụ mất đồ

Một vụ mất đồ

Tôi sắp phải gặp một người mà tên tuổi, hình dáng, thậm chí người đó là nam hay

28-06-2016
Anh Đừng Đi

Anh Đừng Đi

Cô luôn luôn vui vẻ,nụ cười lúc nào cũng được nở trên đôi môi của cô,hồn nhiên

24-07-2016 1 chương
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Vợ chồng trẻ con

Vợ chồng trẻ con

Vợ chồng trẻ mới cưới chưa lâu, con gái nhỏ đã 6 tháng tuổi, vẫn còn mải chơi

28-06-2016
Xin hãy tha lỗi cho em

Xin hãy tha lỗi cho em

Mạnh nghe được hết câu chuyện giữa mẹ và Lan. Nghe những lời Lan nói, Mạnh cảm

23-06-2016
Gậy ông đập lưng ông

Gậy ông đập lưng ông

Án Tử là tướng quốc nước Tề. Sắp sang nước Sở. Vua nước Tề mới gọi Án Tử

24-06-2016