XtGem Forum catalog
Ông Chủ, Xin Ký Tên Ly Hôn

Ông Chủ, Xin Ký Tên Ly Hôn


Tác giả:
Đăng ngày: 22-07-2016
Số chương: 47
5 sao 5 / 5 ( 140 đánh giá )

Ông Chủ, Xin Ký Tên Ly Hôn - Chương 29

↓↓
Nếu chỉ có anh ta có thể cho em hạnh phúc, như vậy anh sẽ mang em trở về bên cạnh anh ta.

bạn đang xem “Ông Chủ, Xin Ký Tên Ly Hôn ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

“Bác gái, con có thể mời Kiều tiểu thư khiêu vũ một bản không?”

Đường Học Khiêm mới từ trong sàn nhảy xuống dưới, chợt nghe thấy đưa ra một câu sét đánh như vậy, phản xạ có điều kiện, Đường Học Khiêm mở miệng cự tuyệt: “Không thể ——”

“Có thể a——”

……

Mọi người lặng yên.

Tiêu Tố Tố vẻ mặt không hiểu, nhìn con trai bảo bối, “Học Khiêm…”

Đường Học Khiêm ở trong lòng âm thầm nghiến răng, hít sâu một hơi, cố gắng nở một cái tươi cười: “Không thể... Đó đương nhiên là không thể nào.”

Tiêu Tố Tố nở nụ cười, Hoắc Vũ Thần vui vẻ, Đường Học Khiêm sụp đổ: Mẹ! Mẹ rốt cuộc là giúp bên kia!!! T_T

**** **** ****

Thanh mai trúc mã.

Đường Học Khiêm lần đầu tiên thấy được lực lượng cường đại của bốn chữ này, là ở trong điệu nhảy của Hoắc Vũ Thần cùng Kiều Ngữ Thần.

Hắn và nàng khiêu vũ vô cùng ăn ý, khi nàng xoay tròn trong lòng hắn, hắn vừa đúng lúc ôm lấy eo của nàng.

Nghiêng, lung lay, quay người, xoay tròn. Đường Học Khiêm chưa từng gặp qua Kiều Ngữ Thần như vậy, vừa tinh nghịch, vừa hồn nhiên, vạn vật đều đều quay chung quanh vầng sáng rực rỡ phát ra từ nàng.

Hắn thấy biểu tình Hoắc Vũ Thần, sinh động cẩn thận, một mảnh thâm tình. Hoắc Vũ Thần biết từng cái biến hóa của thân thể nàng, biết từng cái biểu hiện của nàng, hắn luôn phối hợp với tiết tấu của nàng, nàng chính là độc nhất vô nhị của hắn.

Đường Học Khiêm nhìn trong sàn nhảy, hắn và nàng, cắn môi dưới: Hoắc Vũ Thần tình sâu như vậy, tốt đẹp như vậy Kiều Ngữ Thần, ngươi dựa vào cái gì chia rẽ?

Chung Minh Hiên nhìn mặt Đường Học Khiêm không chút thay đổi, đổ thêm dầu vào lửa: “Ai, tớ nghe nói, tiểu Kiều biết khiêu vũ là do một tay Hoắc Vũ Thần dạy dỗ, hay nói về chuyện trước đây của bọn họ tiểu Kiều ở trong nhà Hoắc Vũ Thần…”

Đường Học Khiêm khép ánh mắt lại.

Thừa nhận đi, một thanh âm ở trong lòng hắn nói, Đường Học Khiêm, ngươi ghen tị đến phát cuồng.

Một khúc khiêu vũ đã xong.

Hoắc Vũ Thần ôm Kiều Ngữ Thần đi xuống, Đường Học Khiêm thấy Kiều mặt Ngữ Thần, hồng thành một mảnh, tràn đầy tươi cười. Đường Học Khiêm nắm chặt tay, vẻ mặt hạnh phúc như vậy của Kiều Ngữ Thần từng chỉ thuộc về một mình hắn, mà bây giờ, nàng rốt cuộc muốn rời đi.

Đường Học Khiêm nhắm mắt, trong lòng một mảnh đau đớn. Làm sao bây giờ, hắn phải làm sao bây giờ, nàng rốt cuộc buông hắn ra rồi, nàng muốn rời khỏi hắn. Từ nay về sau, không ai vào mỗi buổi tối ngồi ở đầu giường chờ hắn trở về, không ai vì hắn mà một lòng nghiên cứu cách thức nấu những món ăn ngon, hoàn toàn không có ai ôn nhu nhã nhặn như nước một lòng đứng phía sau hắn mà chờ đợi.

Kiều Ngữ Thần bước qua bên cạnh hắn, không ngừng lại, tuyệt tình vô cùng, tựa như một người xa lạ, không hề lưu luyến.

Đường Học Khiêm bỗng nhiên giữ tay nàng lại.

Nàng chấn kinh, nhưng rất nhanh trấn định: “Buông ra.” Trước mặt mọi người, nàng đánh cược hắn không dám làm gì.

Thanh âm Đường Học Khiêm bình tĩnh: “Cùng anh khiêu vũ một bản nhé.”

“Em không muốn.”

Kiều Ngữ Thần hơi hơi giằng co, lại phát hiện hắn càng nắm càng chặt, Kiều Ngữ Thần nhíu mày: “Đường Học Khiêm, buông.”

Tâm Đường Học Khiêm bỗng nhiên rất đau. Nàng không bao giờ muốn gọi tên hắn nữa rồi, nàng mang cả danh họ cùng nhau kêu, hoặc là sẽ gọi một tiếng Đường tổng, xa lạ như vậy, phân biệt rõ ràng.

Trong mắt người đàn ông bỗng nhiên hiện lên toan tính mạnh mẽ, một ý niệm trong đầu khoảnh khắc thành hình.

Kiều Ngữ Thần kinh hãi ngẩng đầu khi nhìn người đàn ông trước mắt bỗng nhiên ôn hòa cười rộ lên, nàng bị hắn cười đến toàn thân đều nóng lên. Đường Học Khiêm chậm rãi đưa tay tháo dần mấy chiếc cúc áo sơ mi trên khuỷu tay bằng thủy tinh, nàng nhìn thấy ngón tay của hắn lướt qua áo sơ mi, da thịt bên dưới tay áo, một viên lại một viên thủy tinh bị hắn cởi ra, sau đó cởi bỏ cúc áo chỗ cổ tay, đem tay áo sơ mi xắn lên đến khuỷu tay, động tác mê hoặc, rung động lòng người.

Tao nhã rút đi, gợi cảm trở về.

“Khiêu vũ một bản đi.”

Lời còn chưa dứt, hắn bỗng nhiên chặn ngang chỗ ngồi cuối ôm lấy Kiều Ngữ Thần, không để ý tiếng kêu sợ hãi của nàng hướng trong sàn nhảy đi đến, chung quanh không biết đã xảy ra chuyện gì, nên náo loạn thành một mảnh ồn ào.

Những người quen biết Đường Học Khiêm biểu hiện khác nhau.

Tiêu Tố Tố kìm lòng không đậu mặt hồng lên, thấp giọng hỏi: “Học Khiêm…. Muốn nhảy điệu nhảy kia?”

Đường Úc sờ sờ cằm: “Ừm, xem tình hình này, tiểu tử này dường như đã mất hết kiên nhẫn rồi.” Lão bà đã không thèm để ý đến hắn, nếu hắn không ra tay thật sự không phải phong cách tên tiểu tử này.

Hoắc Vũ Thần tò mò hiếm thấy: “Điệu nhảy kia?”

“Tiểu Hoắc, cậu có phúc phần để xem rồi.” Chung Minh Hiên nhảy đến bên cạnh hắn, bộ dạng thân mật: “Học Khiêm chưa bao giờ ở trước mặt người bên ngoài nhảy điệu nhảy đó, chỉ nhảy một lần với…. mẹ cậu ấy, sau đó thì….”

“Sau đó?”

Vẻ mặt thần bí Chung Minh Hiên nói cho hắn biết: “Sau đó, từ lúc bác gái nhìn thấy hắn nhảy qua điệu nhảy đó đến tận nửa năm sau, nếu bác ấy nhìn thấy Học Khiêm mặt vẫn còn đỏ ửng, hoàn toàn không dám nhìn cậu ấy….”

Thời điểm mọi người ở đây xì xào bàn tán, Đường Học Khiêm ôm Kiều Ngữ Thần đi tới trong sàn nhảy, một cái búng tay, ra hiệu cho trưởng ban nhạc tại sàn nhảy.

“Lambada.”

Chung quanh bỗng nhiên nổi lên một trận bàn tán đinh tai nhức óc.

Lambada, điệu nhảy đến từ La tinh. Điệu nhảy mang ý tứ hàm xúc tình sắc nhất trong các điệu nhảy, từng bị Brazil và nhiều quốc gia liệt vào điệu nhảy cấm, gợi cảm cấm kỵ, làm cho người phạm tội. Bởi vì sắc thái mẫn cảm này cùng với tiết tấu cảm xúc mãnh liệt, có rất ít người chân chính sẽ nhảy điệu nhảy này.

Kiều Ngữ Thần luôn luôn nhu thuận làm sao có thể nhảy điệu nhảy đó, nàng sợ hãi, toàn thân run run: “Đường Học Khiêm ——!”

Người đàn ông từ phía sau lưng mềm nhẹ ôm lấy nàng, lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ: “Em từng hỏi anh, bộ mặt thật của anh là như thế nào... Hiện tại, sẽ để cho em nhận thức một chút về…”

‘Oanh’ hạ xuống, giống như nổ mạnh, âm nhạc mãnh liệt chôn vùi toàn bộ hiện trường.

“Kiều Ngữ Thần…” Gọi tên của nàng, người đàn ông liếm môi dưới, tư thế vô cùng mị hoặc, hướng nàng phát ra lời mời mê người: “Hoan nghênh quang lâm, thế giới của Đường Học Khiêm——!”

Chương trước | Chương sau

↑↑
Sủng Thê Đại Trượng Phu

Sủng Thê Đại Trượng Phu

Truyện ngôn tình hiện đại với độ dài 10 chương nhưng nội dung theo mình thì ổn. Mọi

22-07-2016 10 chương
Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật

Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật

Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật là một trong những tiểu thuyết ngôn tình khá hay được đăng

22-07-2016 77 chương
Mị Hương

Mị Hương

Mị Hương thuộc thể loại ngôn tình cổ đại, truyện xoay quanh về cuộc sống của cô

23-07-2016 82 chương
Hiếu Gia Hoàng Hậu

Hiếu Gia Hoàng Hậu

Thái tổ Hoàng Đế hoàng triều Thượng Quan định ra Tổ luật rất rõ ràng, không chút

23-07-2016 47 chương
Anh trai em gái - Tảo Đình

Anh trai em gái - Tảo Đình

Lời tựa Nếu nói rằng: "Yêu là mỗi sợi tơ. Tấm vải tình yếu nhất định phải do

15-07-2016 42 chương
Giáo Sư Thường Dịu Dàng

Giáo Sư Thường Dịu Dàng

Giáo Sư Thường Dịu Dàng là một truyện ngôn tình sủng kể về một anh chàng mang trong

22-07-2016 10 chương
Cảm Thụ Mập Mờ

Cảm Thụ Mập Mờ

Trích đoạn:Vì vậy lúc này, tất cả nhân viên của công ty mới lý giải được vì sao

23-07-2016 11 chương
Nhà hoang

Nhà hoang

(khotruyenhay.gq) - Có lẽ phải đưa mẹ về quê! Ở thế này mệt mỏi lắm – Anh nói -

27-06-2016
Màu đỏ

Màu đỏ

Bất ngờ Tuấn đặt một nụ hôn lên đôi má bầu bĩnh của An. An cũng cảm thấy thật

30-06-2016
Về miền đất thương

Về miền đất thương

Những ngày gió mùa về, Hà Nội se lạnh, cái lạnh và từng đợt gió thốc làm mình

23-06-2016