Ông Chủ, Tôi Sẽ Bảo Vệ Anh

Ông Chủ, Tôi Sẽ Bảo Vệ Anh


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 10
5 sao 5 / 5 ( 146 đánh giá )

Ông Chủ, Tôi Sẽ Bảo Vệ Anh - Chương 03

↓↓
Sáng sớm tỉnh lại, tinh thần sảng khoái, tinh khí mười phần.

Chim sẻ đậu trên dây điện bên cửa kêu chiêm chiếp, ánh nắng mặt trời xuyên qua tấm rèm cửa sổ màu xanh thẫm đem toàn bộ phòng long lánh màu u lam, một phòng yên tĩnh, làm cho người tôi an tâm tự tại.

Tâm tình tốt, Kinh Nhẫn nhanh chóng đứng dậy đánh răng rửa mặt, thay quần áo thể thao, sau đó đẩy cửa phòng ra, đi nhanh ra khỏi phòng, chuẩn bị chạy sớm.

“Kinh tiên sinh, chào buổi sáng.” Vừa thấy Kinh Nhẫn, Miêu Thủy Tịnh vội vàng chào hỏi, hai tay vẫn giữ nguyên động tác đánh thái cực quyền.

bạn đang xem “Ông Chủ, Tôi Sẽ Bảo Vệ Anh ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Thái cực trọng tâm tĩnh ý chuyên, kiêng kị nhất tâm nhị dụng, may mắn trước đó cô đã đánh qua một lần, bây giờ chỉ là khoa tay múa chân khoa tay múa chân, không sao.

Nụ cười cứng đờ, tâm tình tốt nháy mắt biến mất không chút dấu vết.

Anh làm sao có thể đã quên cô nàng phiền toái này?

“Đêm qua ngủ ngon không?”

Ngủ?

Cô vừa hỏi, anh mới nhớ tới chuyện đêm qua.

Anh và cô đồng giường cộng chẩm một đêm, anh mất hứng cũng không thích ứng, ôm tâm tình hỗn loạn đi ngủ, vốn nghĩ sẽ khó có thể ngủ say, không ngờ lại ngủ đến hừng đông, sau khi tỉnh dậy còn rất thoải mái.

“Hoàn hảo.” Anh quái dị nhìn cô, trong lòng buồn bực làm sao mình có thể cùng cô ngủ một đêm mà không cảm thấy gì, ngay cả việc cô rời giường anh cũng không có cảm giác?

Hơn nửa năm không có bạn gái, anh đã quen ngủ một mình, hôm qua đột nhiên ngủ cạnh một cô gái xa lạ, thế mà anh lại ngủ say như lợn?! Quái lạ!

“Tập thể dục sao?” Cô nhìn anh một thân quàn áo thể thao rộng, lại hỏi.

Đêm qua khi xem xét phòng ở, cô phát hiện trước nhà anh có sân trước rất lớn, mà sân trước được chia làm ba khu vực, một khu vực trong đó trồng hoa, một khu vực khác trồng cây, mà khu vực trung gian lại có hai cái khung nướng thịt lớn đặc chế.

Một người sống một mình làm gì mà phải dùng đến hai cái khung nướng thịt lớn như vậy? Cho nên cô đoán rằng này hai cái khung nướng thịt lớn đó nhất định là vì nhân nhân viên ty mà mua. Tối hôm qua thấy anh cùng với các nhân viên nói chuyện, cô chỉ biết anh là một ông chủ hào phóng lại săn sóc nhân viên, mời nhân viên đến nhà ăn thịt nướng hẳn là chuyện bình thường.

“Hừ!” Anh dùng hừ nhẹ thay thế câu trả lời, hỏi lại: “Cô đang làm gì?”

“Đánh quyền.” Cô hai tay như phất liễu, giống như tùng phi tùng, đem triển chưa triển, ở không trung hư họa chuyển viên.

“Cái này cũng gọi là đánh quyền? A! Tôi thấy con kiến trèo cây còn nhanh hơn cô.” Anh ôm ngực trào phúng, khinh thường nhìn cô đánh quyền chậm đến mức gần như có thể nói là khoa trương.

Anh biết cô đang đánh thái cực quyền, mà thái cực quyền pháp lại chia ra làm nội gia quyền cùng ngoại gia quyền, ngoại gia trọng công kích, nội gia trọng dưỡng sinh, loại quyền pháp này thường là người già đánh, không ngờ cô cũng thuộc trường phái lkk (*), anh muốn thực sự làm cho cô bảo hộ, chỉ sợ mười cái mạng cũng không đủ anh chết.

(*) lkk: không rõ từ này có nghĩa gì những khi gg thì ra một đường link gấu trúc TQ nhảy dance ? còn baidu thì =_+ ra điện thoại và con chuột.

“Thái cực vốn là dùng ý không dùng lực, ngộ công, tứ lạng bạt thiên cân; Ý công, tắc mượn lực dùng lực, hoặc là đem từng chiêu từng thức, liên tiếp nối liền, phát ra như trường giang đại hà cuồn cuộn không ngừng……”

“Được rồi.” Anh đánh gãy lời của cô. “Nghe cô nói chuyện xong tôi sợ là tôi cũng ngủ luôn, cô là trời sinh nói chuyện liền chậm như vậy, vẫn là trước đây bị thương làm cho miệng bị bệnh?” Anh thật sự là không chịu nổi tốc độ nói chuyện của cô.

“Nói quá nhanh, có đôi khi ngôn từ không trải qua suy nghĩ dẫn đến phân tranh, cho nên tôi thích chậm rãi nói chuyện.”

“Chậm cũng có hạn độ, cô nói chuyện mà như bị thần rùa phụ thân, ai mà có nhiều thời gian nghe cô nói chuyện a?”

“Thật ra……” Cô vốn định mở miệng giải thích rằng trước kia cố chủ gần như rất ít nói chuyện với cô, cái bọn họ muốn là yên tĩnh, có thể bảo hộ bọn họ, khi quan trọng còn có thể chết thay, cho nên cơ hội để cô nói chuyện cũng không nhiều. Nhưng nếu anh không giống họ, thích nói kích cô, dựa vào lễ phép, cô cũng không thể không đồng ý, nhưng khi cô nói chuyện bình thường cũng là tốc độ này, cô cũng không có biện pháp.

Chẳng qua là từ điều này ra nếu cô thực sự muốn mở miệng giải thích, chỉ sợ anh sẽ lại trách cô lãng phí thời gian.

“Thật ra cái gì?” Anh hỏi.

“Không có gì.”

“Cái gì mà không có gì.” Anh nhíu mày. “Nói chuyện ấp a ấp úng làm cho người khác chán ghét, không muốn nói thì đừng mở miệng, một câu cũng không nói xong, đùa giỡn người à?”

“Tôi không có ý tđó……” Ai, long tốt vẫn là bị người ghét, vô tội.

“Quên đi, quên đi!” Dù sao anh cũng không thể nhẫn nại nghe kiểu rùa nói chuyện của cô, muốn nghe cô giải thích, chạy sớm của anh cũng không cần chạy luôn mất.

Lướt qua cô, anh đem khăn lông đeo vào cổ, sau đó đẩy ra cửa lớn sơn màu son trước sân ra, chạy đi phía trước, nhưng chưa chạy được mấy bước, anh phát hiện phía sau có một quả bí đao lùn đi theo.

“Cô đi theo tôi làm sao?” Anh quay đầu trừng cô.

“Bảo hộ ngài.” Lời xưa tái hiện.

“Được thôi, cô không theo kịp tôi.” Anh mỗi ngày đều chạy bộ từ nhà đến công viên phụ cận, sau đó vòng quanh công viên chạy mười vòng, lại vòng đường xa chạy về nhà, lộ trình khoảng 5 km, người không rèn luyện qua nhất định không thể chạy xa như vậy.

“Tôi có thể.”

“Đừng mạnh miệng.” Anh mới không tin cô có năng lực đó.

“Tôi có thể.” Vẫn tự tin tràn đầy.

“Vậy chạy cho tôi xem!” Nhếch khóe môi, ý nghĩ trêu cợt cô lại nổi lên trong lòng. Chuẩn bị bộ pháp, anh như gió mạnh chạy lên phía trước, nhìn ngã rẽ trước mặt, anh quay đầu lại nói với cô gái đang chạy ở phía sau: “Nếu cô đuổi kịp tôi, tôi mời cô ăn sáng!”

“Cám ơn.”

“Đừng cảm ơn sớm như vậy, bữa sáng này cô còn chưa thấy được ăn được đâu.”

“Tôi muốn ăn bánh trứng và sữa đậu nành nóng.” Cô nhanh hơn bước chân cũng chuyển qua loan, đem giữa hai người khoảng cách kéo gần, thuận tiện gọi cơm.

“A! Không muốn đói bụng, còn phải xem cô có thể chạy nhanh đến mức nào.” Cô nàng bí đao lùn này chạy nhanh thật, nhưng nhanh không có nghĩa là đuổi kịp, cô thua chắc rồi!

Lại lần nữa bước chân nhanh hơn, anh chạy đầu đường khác.

Tốc độ của anh đốt sáng hai mắt cô, ý chí chiến đấu bị dụ dỗ đi ra từ đáy lòng.

Tính cách của cô không nóng không lạnh, bất kỳ việc gì cũng thích làm từ từ, nhưng là một khi ý chí chiến đấu bị kích thích, sẽ toàn lực ứng phó!

Ông nội đã nói cô là gặp yếu thì yếu đi, gặp mạnh thì mạnh lên, không thích hợp cuộc sống an nhàn, bởi vậy luôn thích phái cô đi làm nhiệm vụ khó khắn.

Cô qặp qua rất nhiều kiểu người, phần lớn đều là quái nhân, nhưng người mà cô dễ dàng thích nhất, chỉ có anh ── Kinh Nhẫn, là người duy nhất có thẻ kích thích ý chí chiến đấu của cô, khiến cô muốn cùng anh chiến đấu.

“Thế nào, còn được không?” Không biết là vì khiêu khích hay là quan tâm tới cô, anh lại ở đầu đường bên kia chạy tại chỗ chờ cô.

“Còn chưa có nóng người được..” Cô nhẹ nhàng chạy vượt qua anh, mái tóc dài xẹt qua trước mắt anh.

“A, thú vị.” Nhìn bước chân nhẹ như yến, bóng lưng nhỏ không có dấu hiệu thở dốc, Kinh Nhẫn dùng khăn lông lau mặt, sau đó tăng tốc chạy đến bên người cô. “Cô quả nhiên có chút tài năng, nhưng cô chạy phía trước tôi làm gì nha? Chẳng lẽ cô biết tôi muốn chạy đi đâu sao?” Anh quay đầu lại chế nhạo cô.

Nghe anh nói vậy, cô mới phát giác mình đã chạy lên phía trước, vì thế vội vàng giảm bớt bước chân.

Ai nha! Đều tại anh, khơi dậy ý chí chiến đấu của cô, làm cho cô quên suy xét, nếu anh đột nhiên rẽ sang hướng khác thì cô làm sao tìm được anh…… Nghĩ đến mình làm việc sơ sót, trên khuôn mặt trái xoan nhỏ lập tức xuất hiện hai mảng màu đỏ nhạt.

Cắn môi dưới, cô ngượng ngùng nhìn anh một cái, sau đó làm động tác mời. “Ngài trước, tôi đi theo phía sau.”

Lần đầu tiên nhìn thấy cô đỏ mặt, anh không khỏi ngạc nhiên nhìn cô thêm mấy lần.

Không ngờ cô cũng biết xấu hổ a? Anh còn tưởng rằng cô là kiểu người gió thổi bất động, vĩnh viễn chỉ có một trăm linh nhất hào biểu cảm —— cười mỉm chi đâu. Nhưng cô đỏ mặt trông rất đáng yêu, hai gò má đỏ bừng như đánh phấn, ngay cả vành tai cũng đỏ, đôi mi thật dài e thẹn rũ xuống, khóe mắt lộ ra nét xấu hổ mơ hồ……

Tiếng lòng vừa động, anh đột nhiên mở miệng: “Khi cô đỏ mặt rất mê người.”

“A?” Nghe vậy, cô kinh ngạc ngước mắt nhìn anh.

Ặc! Anh vừa nói gì vậy? Anh thế nhưng lại đùa giỡn cô?

Mất tự nhiên ho một tiếng, Kinh Nhẫn lảng tránh ánh mắt chăm chú của cô, đem ánh mắt đặt ở trên tình hình giao thong cách đó không xa, sau đó ra vẻ tự nhiên nói tiếp. “Phía trước xe nhiều, cô tự mình cẩn thận.”

“Vâng……” Thu hồi ánh mắt, cô cũng nhìn về phía trước, nhưng lại cảm thấy mặt mình rất nóng.

Không ngờ cô lại nhớ tới chuyện đêm hôm trước anh lơ đãng chạm vào trước ngực mình, cô không khỏi hoang mang nhìn anh một cái.

Anh đều là như vậy sao? Luôn ở lúc lơ đãng, làm ra hoặc là nói ra những câu làm cho người ta không biết nên đáp trả thế nào?

“Tôi muốn đi trước, nếu cô không theo kịp thì không cần miễn cưỡng, nếu không lỡ như té xỉu giữa đường, tôi cũng mặc kệ cô.”

“Tôi muốn ăn bánh trứng và sữa đậu nành nóng.” Không biết vì sao, cô muốn ăn bữa sáng do anh mời.

“Cố chấp!” Than thở một câu, ý cười sung sướng lại trèo lên khóe miệng.

Cô là cô gái cố chấp và khó đe dọa nhất mà anh gặp, nhưng cùng cô đấu võ mồm như vậy, anh lại tuyệt không chán ghét.

Thật sự, tuyệt đối không chán ghét.

“Kinh Nhẫn, đêm qua ngủ như thế nào? Có cái gì kinh hỉ ngoài ý muốn nào không a?” Vừa thấy Kinh Nhẫn đi vào công ty, Thạch Hoành Khải lập tức tiến đến bên người anh hỏi, trên khuôn mặt nhã nhặn đầy ý cười dâm đãng.

“Cút ngay!” Anh mở hồ sơ ra, sau đó đẩy khuôn mặt làm người ta buồn nôn ra xa.

“Ai, nói đi mà, cậu và Miêu tiểu thư ngủ một đêm, chẳng lẽ cái gì cũng không có……”

“Thạch thiết kế sư, chào buổi sáng.” Miêu Thủy Tịnh không biết khi nào thì đi đến phía sau hai người.

“Miêu tiểu thư, chào buổi sáng.” Nụ cười dâm đãng lập tức biến mất, Thạch Hoành Khải nhanh chóng tránh ra, vẻ mặt có lễ đứng đắn hoàn toàn không nhìn ra có gì gọi là chột dạ. “Tối hôm qua tất cả đều an toàn chứ?”

“Vâng, chỗ ở của Kinh tiên sinh cũng không có gì dị trạng.” Miêu Thủy Tịnh cười nhẹ trả lời.

“Vì bảo vêh người này, còn muốn cô ngủ cùng anh ta, thật ngại quá.”

“Không sao, giường của Kinh tiên sinh rất cao cấp, ngủ rất thoải mái.”

Ý tứ chính là hai người thật sự ngủ cùng nhau !

Đinh! Nghe đến đây Thạch Hoành Khải hai mắt lập tức sáng ngời, không dấu vết bò đến bên người Miêu Thủy Tịnh.

“Tướng ngủ của anh ta không tệ chứ?”

“Cũng được.”

“Vậy tức là tướng ngủ của anh ta rất tốt?” Anh lại đến gần thêm mộtchuts. “Miêu tiểu thư dù sao cô cũng là con gái, cùng một người đàn ông xa lạ ngủ chung một giường là ủy khuất cô rồi, nhưng tôi có thể dạy cô mấy chiêu đối phó đàn ông thích đi ngủ, đó là một trong những thủ pháp chuyên dụng để “ăn đậu phụ” của tội phạm, ví dụ như có người định xoay người trộm ôm cô, giống như tôi như vậy……”

Thạch Hoành Khải vươn tay trái ra đang định nắm lấy đầu vai nhỏ của Miêu Thủy Tịnh, không ngờ lại bị một cuốn sách từ trên trời rơi xuống, đập mạnh vào đầu anh……

Bốp!

Âm thanh thanh thúy quanh quẩn trong đầu, dư âm còn văng vẳng bên tai.

“Ta nướng…… Nướng bánh mì (我烤… 烤吐司啦) a, là cái nào khốn khiếp đánh lén ta!” Thạch Hoành Khải vừa ôm đầu kêu khóc, vừa dùng ánh mắt giết người tìm kiếm hung thủ.

“Rất vang, đầu của cậu là không khí à?” Kinh Nhẫn đem cuốn văn thư trên tay trả lại cho Tiểu Triệu đứng một bên, thuận tiện cảm ơn luôn.

“Thì ra là cậu! Cậu là đồ sát ngàn đao khốn khiếp, tôi khi nào chọc tới cậu rồi, tự nhiên lại đánh người ta?” Thạch Hoành Khải thở phì phì đứng ở trước mặt Kinh Nhẫn.

“Cậu không trêu chọc đến tôi, tôi chỉ là đột nhiên cảm thấy cậu rát đnág đnáh đòn.” Tên háo sắc lạt thủ tồi hoa chết tiệt này, ở bên ngoài loạn hái hoa dại chưa đủ, ngay cả bí đao lùn cũng không buông tha, đúng là thần kinh.

“Tôi đáng đánh đòn? Tôi thấy cậu mới đáng đánh đòn thì có! Tự nhiên đánh lén tôi, cậu được lắm.” Tức quá hóa rồ, Thạch Hoành Khải giơ nắm đấm đánh về phía Kinh Nhẫn, không ngờ nửa đường lại đột nhiên xuất hiện một quyển văn thư dày khoảng 5cm chắn ngang, anh không kịp thu tay, và bàn tay cứ như vậyra đi không lời hối tiếc ……

Chương trước | Chương sau

↑↑
Kiêu sủng - Đinh Mặc

Kiêu sủng - Đinh Mặc

Văn án: Trong ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn đường, người đàn ông quay mặt lại,

09-07-2016 23 chương
Cuộc Sống Đơn Giản

Cuộc Sống Đơn Giản

Trích đoạn:“Mẹ, con chỉ biết đó là bạn sơ trung với Đông Mặc.” Lâm Dương nói

23-07-2016 73 chương
Gả Hạnh Không Hẹn

Gả Hạnh Không Hẹn

Mời bạn đọc truyện Gả Hạnh Không Hẹn của tác giả Trùng Tiểu Biển và viết cảm

23-07-2016 37 chương
Đồ Chơi Của Tổng Tài

Đồ Chơi Của Tổng Tài

Trích đoạn:Đối với biểu lộ Hạ Cảnh Điềm đứng ngồi không yên, Kỷ Vĩ Thần

20-07-2016 125 chương
Phép Màu

Phép Màu

Phép Màu là cuốn tiểu thuyết ngôn tình hài hước về một cặp vợ chồng trẻ vừa

22-07-2016 16 chương
Thuộc về má

Thuộc về má

Người đời luôn có những khoảng cách, không bao giờ có công bằng, chị biết. Nhưng

24-06-2016
Đời cười

Đời cười

(khotruyenhay.gq) Trong tôi lại hiện về kí ức của một sân khấu chật kín người, đứa

26-06-2016
Để anh cõng em

Để anh cõng em

Trái tim em là nơi: dù đi đến tận cùng thế giới, anh vẫn muốn quay về...  *** Vi yêu

24-06-2016
Anh yêu em Sơ mi trắng

Anh yêu em Sơ mi trắng

Còn với cô, cô luôn chọn cho mình chiếc áo sơ mi trắng của nam, cảm giác một thân

23-06-2016
Rụng rơi những mộng

Rụng rơi những mộng

Một thằng nhỏ kém hơn mình chừng chục tuổi nghe ý tưởng đó phì cười. Nó hỏi sao

24-06-2016

The Soda Pop