Teya Salat
Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 120
5 sao 5 / 5 ( 33 đánh giá )

Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn - Chương 94

↓↓
Valen¬Tine’S Day( Hạ )



Về nhà ngày thứ hai, sau bữa cơm trưa, Tần Lý gọi tôi đi vương quốc suối nước nóng của anh, tôi đi rồi.

Ngâm mình ở trong suối nước nóng với anh, nước sâu vừa lúc đủ lộ ra bả vai của hai chúng tôi, tôi trầm mặc không nói lời nào.

bạn đang xem “Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Tần Lý ở bên cạnh nhìn tôi, vỗ vỗ vai của tôi, hỏi: "Thế nào?"

Tôi nghiêng đầu nhìn anh, nói: "Gần đây em biết một người."

"Con gái?"

"Ừ."

"Cô ấy thích em?"

"Ừ."

"Em thích cô ấy sao?

Tôi dời tầm mắt, không dám trả lời.

Tôi thích cô.

Tần Lý nói: "Tư Viễn, em rất ưu tú, đừng tự coi nhẹ mình."

Tôi cúi đầu, nhìn vai của mình.

Phần còn lại của hai tay đã cụt của tôi giấu ở dưới nước, vách tường ao nước là màu đậm, cho nên màu nước cũng rất đậm, ánh sáng lại mờ mờ, làm tôi không thấy rõ tình huống dưới nước.

Lúc này, nếu như có người xa lạ nhìn thấy tôi, nhất định sẽ không cảm thấy tôi có cái gì khác thường.

Chỉ có mình tôi biết, thân thể của tôi là tàn phế, là rách nát, tôi mất đi bộ phận thân thể loài người thường dùng nhất -- cánh tay.

Tôi rất ưu tú sao?

Tần Lý không nói gì thêm, ngâm nước nóng xong, chúng tôi cùng nhau phơi nắng, uống trà chiều. Ở vương quốc của anh, tôi cảm thấy rất tự do.

Tôi thật hâm mộ anh, lúc nào thì tôi cũng có thể nắm giữ một vương quốc của tôi.

Gần tối về đến nhà, ăn xong cơm tối, tôi và mẹ ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, điện thoại di động vang lên.

Tôi nhìn chằm chằm nó, mẹ hỏi tôi: "Tiểu Viễn, con có tin nhắn, không xem sao?"

Tôi nói: "Không có việc gì, một lát rồi xem."

Mẹ giúp tôi lấy di động từ trên bàn trà qua, đặt ở trên ghế salon bên cạnh tôi, nói: "Nói không chừng người khác có việc gấp tìm con đấy, xem một chút đi."

Tôi nghĩ nghĩ, cuối cùng gác chân lên ghế salon, kẹp điện thoại di động, mở tin nhắn ra.

Quả nhiên là Trần Kết gởi tới, cô nói: Em sắp đến nhà.

Tôi trả lời: Có mệt không? Đã 26 tiếng rồi.

Cô gửi lại: Cũng may, thắng lợi trong tầm mắt.

Tôi tưởng tượng vẻ mặt của cô, cô ở trên xe lửa, ngồi ghế cứng tổng cộng 28 tiếng, tôi không biết hiện tại cô là lấy tư thế gì gởi nhắn tin.

Mẹ ở bên cạnh nhìn tôi, nói: "Tiểu Viễn, tin nhắn rất thú vị hả? Con đang cười cái gì."

Tôi đỏ mặt, nói với bà: "Không có gì. Mẹ, con trở về phòng, bạn học tìm con."

"Được, đi đi." Mẹ vỗ vỗ vai của tôi, tôi cúi người xuống, dùng ngón chân gắp điện thoại di động lên, trực tiếp cắn điện thoại di động vào trong miệng, bước nhanh trở về phòng.

Tôi ngồi trước máy vi tính, nhanh chóng giúp Trần Kết nạp 200 tệ phí điện thoại. Tôi không biết nguyên nhân làm như vậy là gì, cô ngoài tiết kiệm đi đường dài, hơn nữa còn đi rất lâu, nhất định rất cố gắng.

Nạp tiền thành công, tôi để đeo tai nghe, nằm lại trên giường. Tôi suy tư chốc lát, bấm số điện thoại của cô.

Giọng nói của cô rốt cuộc vang lên ở bên tai tôi.

Tôi cười nói hàn huyên mấy câu với cô, rốt cuộc cô lại nói với tôi lời nói rõ ràng.

Tôi trầm mặc thật lâu, hỏi: "Trần Kết, em thật xác định?"

Cô lập tức trả lời: "Vâng, em xác định. Diệp Tư Viễn, em xác định!"

Tất cả phòng của tôi ầm ầm sụp đổ. Trong một phút kia, tôi đã quyết định, tôi nghĩ muốn đánh cuộc một lần.

Mặc kệ kết quả như thế nào.

Nghỉ đông năm đó là một đoạn thời gian rất kỳ diệu.

Tôi có một cô gái, cô gái của tôi.

Tôi và Trần Kết nói điện thoại, thông qua tin nhắn, mỗi ngày đều liên lạc.

Chúng tôi báo cáo cho đối phương hôm nay làm cái gì, ăn cái gì, cô sẽ nói cho tôi chuyện lý thú lúc làm ở siêu thị. Trần Kết là hợp thể rất mâu thuẫn, có lúc tôi cảm thấy cô rất hướng ngoại, hi hi ha ha, giống như một chút tâm sự cũng không có; có lúc, tôi lại cảm thấy cô rất hướng nội, sẽ có một chút đa sầu đa cảm của cô gái nhỏ, tôi không hiểu rõ cô ấy lắm. Thật ra thì, tôi không biết nhiều cô gái.

Ở trong quá trình trưởng thành của tôi, cô gái tiếp xúc được cũng không nhiều. Mặc dù cũng có một vài cô gái đã từng đối bày tỏ cảm tình với tôi, nhưng đối mặt một thân thể như vậy của tôi, đối mặt với cự tuyệt của tôi, họ đều rút lui.

Chỉ có Trần Kết, cô giống như cái gì cũng không sợ.

Tôi thường sẽ nghĩ tới cô, thời điểm nhớ cô, tôi liền mở điện thoại di động lên, nhìn tấm hình cô gửi cho tôi.

Pixel điện thoại di động của cô không hề cao, có lẽ chỉ có 30 vạn pixel. Trong hình, mặt của cô có chút mơ hồ.

Nhưng cô cười lại rực rỡ như vậy, nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, ngày mùa đông tối tăm cũng giống như rắc đầy ánh mặt trời.

Trong một ngày tháng giêng, tôi theo ba mẹ đi nhà cô chúc tết.

Khi về nhà, đã là tám giờ tối.

Chú Tào nghỉ, là mẹ lái xe, ba ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Tư Viêm và tôi ở ghế sau.

Tư Viêm luôn luôn hiếu động, leo lên leo xuống, có lúc dựa vào trên đùi tôi, có lúc kéo hai ống tay áo trống không của tôi qua chơi, có khi lại duỗi dài cặp chân đặt ở trên ghế dựa của ba. Mẹ quát lớn nó mấy câu, nó mới an tĩnh một lát. Không quá hai phút, nó lại động, đòi muốn ăn chocolate, vịn ghế ngồi dựa lưng của ba nói muốn nghe radio. Ba giúp nó đổi mấy đài, tôi cảm thấy rất kỳ quái, hình như mỗi đài đềuđang phát nhạc tình ca lãng mạn.

Nghe khúc tình ca uyển chuyển động lòng người, tôi nhìn ngoài cửa sổ. Bởi vì lễ mừng năm mới mà thời tiết lại không tốt, nên người đi trên đường rất thưa thớt.

Nhưng có rất nhiều tình nhân.

Tôi nhìn từng đôi đi lướt qua cửa kính, trên mặt của bọn họ đều mang một niềm hạnh phúc.

Có chàng trai dắt tay cô gái, có chàng trai ôm vai cô gái;

Có cô gái kéo tay của cánh tay chàng trai, có cô gái tránh ở trong ngực chàng trai để tránh gió.

Tôi lẳng lặng nhìn bọn họ, biết đời này tôi đều không thể làm được tất cả chuyện này.

Tôi nhớ tới cô gái của tôi, cô có khát vọng nhận được những chuyện này không?

Một cặp tình nhân đi ra từ cửa hàng nhỏ bên đường, trong tay cô gái đang cầm một bó hoa hồng đỏ to, tôi sững sờ, đột nhiên hỏi mẹ: "Mẹ, hôm nay là ngày bao nhiêu?"

"Hôm nay? 14 tháng 2, thế nào?"

"À. . . Không có gì."

Ba vỗ đầu một cái, cười lên, nói: "Bà xã, chúng ta đều quên, hôm nay là Valentine đấy."

Mẹ bừng tỉnh hiểu ra, nói: "Đúng vậy, vừa đúng lễ mừng năm mới, đều quên hết. Khụ! Vợ chồng còn nói cái gì Valentine." Ba quay đầu lại, hỏi Tư Viêm: "Diệp Tiểu Viêm, hôm nay có cô gái nhỏ gọi điện thoại cho con không?"

Tư Viêm mê muội nhìn ba, nói: "Không có. Sao họ phải gọi điện thoại cho con?"

Ba nói: "Không phải bình thường con nói có người thích con sao? Thế nào đến hôm nay ngược lại không ai gọi điện thoại cho con rồi, con quá thất bại."

Tư Viêm bĩu môi, lại nháy nháy mắt với tôi. Trẻ con bây giờ đều trưởng thành rất sớm, mặc dù thằng bé mới 9 tuổi, nhưng tôi tin tưởng, nó đã hiểu ra hôm nay là ngày mấy, chỉ là nó không muốn nói ở trước mặt ba mẹ.

Lúc này, mẹ nói: "Diệp Tư Viễn, con thì sao? Có cô gái nào gọi điện thoại cho con không?"

Tôi cười cười, nói: "Không có, con và Tư Viêm thất bại giống nhau."

Tư Viêm cười hì hì lên, lột một viên chocolate liền nhét vào trong miệng tôi, nói: "Anh, vậy anh phải cố gắng lên!"

Tôi cúi đầu nhìn nó, nhịn không được bật cười, trong miệng tràn ngập vị ngọt.

Sau khi về nhà, tôi tắm xong, dùng chân bật máy điều hòa không khí, nằm chết dí trong chăn.

10h15, tiếng chuông điện thoại di động của tôi vang lên rất đúng giờ.

Tôi đeo tai nghe, lại nghe được giọng nói ngọt ngào truyền vào trong tai tôi:

"Diệp Tư Viễn, em về đến nhà rồi!"

Giọng nói của cô nghe rất kích động, nhưng có chút khàn, tôi biết rõ cô đứng ở trong siêu thị tám, chín tiếng, còn phải không ngừng giới thiệu sản phẩm với khách hàng, nhất định rất mệt mỏi.

Tôi nói: "Rất mệt phải không?"

"Tạm ổn. Aizz! Anh không biết đâu, hôm nay em bán chocolate, buôn bán rất tốt! Bổ sung thêm hàng vô số lần!"

"A. . ."

"Còn nữa, siêu thị tụi em có cửa hàng hoa, hôm nay hoa cũng bán hết rồi!"

"À . . ."

". . ."

Cô không có lên tiếng nữa, tôi nói: "Tiểu Kết, tại sao không nói chuyện?"

Cô hừ hừ hai tiếng, nhỏ giọng nói: "Diệp Tư Viễn, anh không có lời gì muốn nói với em sao?"

"Nói cái gì?" Tôi giả bộ ngu.

"Không có thì thôi. . ."

Tôi cười lên, hỏi cô: "Vậy còn em? Em có lời gì muốn nói với anh sao?"

"À. . . ừ. . . Diệp Tư Viễn, em hát cho anh một bài."

Chương trước | Chương sau

↑↑
Cô dâu mạo danh - Kinny

Cô dâu mạo danh - Kinny

Giới thiệu: Tôi -Hạ Phi Khanh- 19t, cao 1m59, có khuôn mặt dễ thương. Năm tôi 10t ba mẹ

13-07-2016 33 chương
Ôsin nổi loạn - Suly

Ôsin nổi loạn - Suly

Giới thiệu: Nữ chính hài, ngốc nghếch vs nam chính đẹp trai, lạnh lùng cực điểm

12-07-2016 105 chương
Tạm biệt tình đầu

Tạm biệt tình đầu

Giới thiệu: Vào một buổi chiều cuối tháng chín, tôi được chọn tham gia lớp bồi

09-07-2016 1 chương
Trâm – Nữ Hoạn Quan

Trâm – Nữ Hoạn Quan

Dù mới ra mắt nhưng Trâm – Nữ Hoạn Quan đã để lại những ấn tượng sâu sắc trong

21-07-2016 17 chương
Phép Màu

Phép Màu

Phép Màu là cuốn tiểu thuyết ngôn tình hài hước về một cặp vợ chồng trẻ vừa

22-07-2016 16 chương
Chúc Mừng Sinh Nhật

Chúc Mừng Sinh Nhật

Truyện Chúc Mừng Sinh Nhật của tác giả Điệp Chi Linh thuộc thể loại tiểu thuyết

23-07-2016 10 chương
Dưới Tán Cây Anh Đào

Dưới Tán Cây Anh Đào

Dưới Tán Cây Anh Đào là một truyện teen không chỉ có chút hài hước mà vô cùng, vô

24-07-2016 3 chương
Ba tôi là bác sĩ thú y

Ba tôi là bác sĩ thú y

Ba từng nói nghề của ba cũng chỉ là cán bộ thôi, ba muốn con gái được người ta yêu

25-06-2016