Diệp Tư Viễn, Tạm Biệt.
"Diệp Tư Viễn."
Sau khi bình tĩnh lại, tôi vẫn ôm anh thật chặt như cũ, tôi nói: "Ở với em một đêm cuối cùng, được không?"
bạn đang xem “Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Anh trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng đồng ý.
Chúng tôi cùng nhau tắm rửa, mặc cho nước nóng xối lên người, tôi ôm anh, đầu tựa vào trong ngực anh, đứng bất động.
Tắm xong trở về phòng, tôi phát hiện nơi đã từng phòng ngủ của chúng tôi bây giờ lại giống như một thế giới màu trắng, vén những tấm vải phủ chống bụi lên, tôi lấy gối và chăn từ trong tủ quần áo ra, bọn nó đã lâu không được thấy ánh mặt trời, có chút ẩm mốc, thậm chí còn có mùi long não những tôi lại không thèm để ý chút nào.
Diệp Tư Viễn ngồi ở trên giường, hai chân kẹp cái chăn giúp tôi nhét vào vỏ, khi chân trái của anh cử động thì tôi nhìn thấy cái vòng chân kia, sợi dây đeo con thú nhỏ bằng vàng đã bị phai màu nghiêm trọng biến thành màu hồng nhàn nhạt, có lẽ là Diệp Tư Viễn sợ sợi dây sẽ bị đứt cho nên mới buộc thêm một sợi dây da màu nâu dây để cố định lại.
Chú ý tới tôi đang nhìn chân trái của anh, anh xê dịch thân thể, thu chân lại, tôi cười: "Anh còn đeo nó hả?."
"Ừ."
"Sợi dây cũng đã cũ rồi."
"Không sao, sẽ không bị đứt đâu."
"Tại sao anh lại không đổi sợi dây?"
Diệp Tư Viễn mím môi cúi đầu, chân trái đang kẹp góc chăn, ngón chân phải đưa vào trong định nhét chăn vào vỏ.
"Là do em bện, không muốn đổi lại."
Tôi không lên tiếng.
Lúc ôm lấy Diệp Tư Viễn nằm ở trên giường, ngoài cửa sổ đã sớm tối đen như mực, chúng tôi chỉ mở đèn bàn ở đầu giường, trong ngọn đèn mờ ảo tôi cẩn thận quan sát gương mặt của anh. Dịu dàng vuốt tóc đen trên trán anh, ngón tay của tôi chậm rãi lướt các đường nét trên gương mặt. Gương mặt như vậy đã sớm khắc sâu vào trong đầu tôi, trên người của anh lại có hơi thở ấm áp quen thuộc, quen thuộc tới mức làm tôi muốn khóc.
Diệp Tư Viễn chỉ dịu dàng nhìn tôi, vẫn luôn không nói gì, tôi như bạch tuộc tám chân quấn lên người anh, chân của anh như có như không cọ sát chân tôi, tay của tôi lại không tự chủ được vuốt cánh tay phần còn lại của cánh tay bị cụt, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực của anh, tôi hưởng thụ thời khắc ngắn ngủi này, quý trọng từng giây từng phút, tuy mí mắt bắt đầu đánh nhau nhưng cũng không chịu ngủ.
"Haha, tâm sự thôi." Ngón tay của tôi vẫn cứ vuốt ve phần cánh tay còn lại của anh giống như đang vuốt ve một món đồ chơi thú vị, anh cũng khẽ động đậy cánh tay nhỏ của mình, nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay tôi , đây đã từng là trò chơi mà chúng tôi chơi không biết mệt mỏi khi nằm ở trên giường nói chuyện với nhau, mà bây giờ chúng tôi vẫn như cũ ăn ý.
"Tán gẫu chuyện gì?" Giọng nói của Diệp Tư Viễn trong căn phòng yên tĩnh có vẻ cực kỳ trầm thấp, giọng nói của anh trong sáng lại dồi dào từ tính.
"Ừ. . . Vậy thì tán gẫu mấy năm này có cô gái nào theo đuổi anh hay không?"
Anh nở nụ cười, nói: "Không có."
"Em không tin."
"Thật sự không có, ai lại ngu ngốc như vậy."
"Hả? Anh nói em khờ?"
Diệp Tư Viễn ngưng cười, ánh mắt của anh nhìn tôi chăm chú, nói: "Tiểu Kết, em chính là cô gái ngu ngốc nhất, ngu ngốc nhất trong số những cô gái mà anh từng gặp."
"Anh cũng là đứa ngốc, em đã gặp được người ngu ngốc nhất trên thế giới này rồi." Tôi thở dài: "Hai kẻ ngu, rất xứng với nhau, không trách được ban đầu hai ta lại có thể quen nhau được."
Anh vừa cười vừa nói: "Đã qua nhiều năm mà em vẫn ngốc như vậy. Tiểu Kết, chừng nào thì em mới có thể lớn lên đây?"
Tôi hồ đồ: "Em đã già rồi, tại sao có thể nói là không có lớn lên đây? Diệp Tư Viễn, Tiểu ngu ngốc cũng đã18 tuổi rồi, thậm chí nó còn cao hơn anh nữa đó."
"Thật? Anh nhớ lúc gặp nó thì nó vẫn chỉ là một đứa con nít, còn chưa có trổ mã nữa đấy."
“Ừ, bây giờ nó rất đẹp trai, không thua kém anh chút nào đâu. Đúng rồi, Diệp Tư Viêm thì sao? Nó cũng đã 16 tuổi rồi nhỉ."
Diệp Tư Viễn híp mắt suy nghĩ một chút, nói: "Đúng vậy, Tư Viêm cũng đã trở thành một cậu thiếu niên. Bây giờ nó đang học trung học ở Milan, cũng đã cao gần 1m8 rồi."
Ở trong đầu tôi liền hiện lên bóng dáng của Diệp Tư Viêm lúc 10 tuổi, vóc dáng nho nhỏ, gương mặt xinh đẹp, giống như một cái đuôi luôn đi theo sau lưng tôi, len lén kéo tay tôi, đỏ mặt gọi tôi là "Tiểu Kết" . Chắc bây giờ nó đã sớm trở thành một thiếu niên tràn đầy sức sống rồi nhỉ, thời gian thật sự trôi qua quá nhanh.
"Tư Viễn."
"Hả?"
Tôi nghĩ nghĩ: "Không có việc gì."
". . . "
"Tư Viễn."
"Thế nào?"
". . . "
"Tiểu Kết?"
"Những việc mà anh nói trước đó, em thật sự không quan tâm." Nước mắt của tôi lặng lẽ chảy xuống: "Cho tới bây giờ em vẫn chưa từng để ý đến."
"Đừng suy nghĩ nữa. Tiểu Kết.” Anh nặng nề thở dài: "Ngủ một giấc thật ngon, bộ dáng của em thoạt nhìn rất mệt mỏi."
"Tối hôm qua chơi tới khuya, gần tới năm mới rồi, hôm nay lại phải dậy sớm. Anh thì sao? Năm trước anh trải qua giao thừa như thế nào?"
"Ở trên máy bay."
"À...."
". .."
"Diệp Tư Viễn."
"Hả?"
"Chúng ta còn có thể liên lạc với nhau không?"
". . . Tiểu Kết, anh sẽ không trở lại nữa."
"Nếu em gửi mail cho anh, anh có trả lời không? Ví dụ như ngày lễ, ngày tết hoặc là sinh nhật anh ."
". .."
Tôi cười cười tự giễu: "Được rồi, em hiểu rồi, sẽ không trả lời."
"Ngủ đi, Tiểu Kết, không còn sớm nữa rồi." Anh nhẹ nhàng hôn một cái lên trán của tôi.
"Ừ."
Rúc vào bên người Diệp Tư Viễn, tôi giống như đang nằm mơ, lúc này trong lòng lại trở nên bình tĩnh lạ thường. Mặc dù tôi hiểu rằng thời gian còn lại không nhiều nhưng lại không có cảm thấy khổ sở cùng lo lắng một chút xíu nào.
Sau khi trời sáng, chúng tôi sẽ giống như người lạ, trời Nam đất Bắc, vậy thì trong khoảng thời gian này hãy để tôi trầm luân thêm một lần nữa thôi.
Dù là từ đó về sau vạn kiếp bất phục, đau đến không muốn sống nữa nhưng vào giờ phút này, cuối cùng Diệp Tư Viễn vẫn đang ở bên cạnh tôi .
Trán của tôi chạm vào trán của anh, tôi dần dần ngủ thiếp đi.
Trong khi ngủ tôi mơ thấy rất nhiều giấc mơ, có ác mộng nhưng cũng có mộng đẹp.
Trong mơ tôi cột tóc đuôi ngựa thật cao, mặc T-Shirt dễ thương, quần jean thụng, còn có giày thể thao màu sắc rực rỡ, vai mang balo không buồn không lo chạy ở trong sân trường, trên balo còn treo một số đồ trang trí nhỏ và đồ chơi hoạt hình.
Hình như là tôi đang tìm một người, tôi biết rõ anh đang đứng ở nơi đó, nhưng chạy mãi, chạy mãi, chạy một hồi lâu cũng không có tìm được anh.
Tôi mệt mỏi thở lớn tiếng, gấp đến độ sắp khóc lên.
Người kia, đến tột cùng là người nào, anh đang ở nơi nào?
Rốt cuộc tôi cũng đầu hàng, dừng bước lại, mờ mịt nhìn chung quanh, vốn là bầu trời trong xanh đã u ám, tôi bắt đầu khóc rống lên, biết có lẽ là mình sẽ không tìm được người kia nữa.
Lúc tỉnh lại, tôi phát hiện mình vẫn đang dựa vào trong ngực Diệp Tư Viễn như cũ, cánh tay còn ôm chặt hông của anh. Trong chăn thật là ấm áp, anh nghiêng người ngủ rất ngon, phát ra từng tiếng thở nhỏ nhẹ.
Ánh sáng sau rèm cửa sổ nói cho tôi biết, trời đã sáng rồi.
Tôi cẩn thận nhìn giương mặt Diệp Tư Viễn lần nữa, vẻ mặt của anh rất trầm tĩnh, lông mi dày giãn ra, làm cho tôi có thể nhìn thấy đôi mắt hấp dẫn của anh nhưng trong đôi mắt đó lại tràn ngập tang thương mất mát. Tôi hiểu rõ mấy năm này cuộc sống của anh trôi qua cũng không phải thuận lợi, tốt đẹp như là tôi đã nghĩ. Ngược lại, tôi gần như có thể cảm nhận được đau khổ và gian nan của anh.
Người đàn ông này đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ, tâm hồn của anh đeo nặng gông xiềng, những điều mà anh để ý nhiều như vậy, so với ai khác tôi lại càng hiểu anh hơn, tôi hiểu rõ sau khi đã trải qua nhiều như vậy chuyện, anh đã không còn là anh mà thật đáng buồn chính là tôi cũng không còn là tôi nữa.
Đây là kết cục đã định của chúng tôi, cũng là kết cục không mong muốn nhất.
Lặng lẽ rời giường, tôi đi đến toilet rửa mặt súc miệng, mặc quần áo tử tế rồi trở lại phòng ngủ, tôi đứng ở bên giường nhìn Diệp Tư Viễn một lần cuối cùng.
Anh đã biến thành tư thế nằm ngửa, vẫn ngủ rất ngon như cũ, hơi nghiêng đầu, mái tóc đen dày có chút rối loạn , che phủ cái trán, trên gương mặt còn có dấu hằn của gối. Trên người của anh được đắp chăn, làm tôi không thể nhìn thấy thân thể khuyết tật của anh. Nhưng rõ ràng trên chăn có lõm xuống, nơi vốn là vai của anh lại trống không, chăn lõm xuống làm lộ ra bề ngoài có chút gầy, vóc người càng lộ vẻ thon dài, tôi đứng không nhúc nhích nhìn anh, rốt cuộc nở nụ cười.
Tôi cúi người xuống vuốt ve mái tóc đen của anh, cúi đầu hôn một cái lên gương mặt anh, khẽ nói:
"Diệp Tư Viễn, tạm biệt."
Anh hơi nhíu nhíu mày, đôi môi bỗng nhúc nhích, nhưng vẫn không có tỉnh lại.
Tôi đứng dậy rời đi.
@@@@@@@@@@@@@@@@
Ba giờ sau, tôi lên chuyến bay giá rẽ trở về thành phố K.
Tôi đã xin phép lãnh đạo nghỉ mấy ngày, thu thập mấy bộ quần áo đơn giản rồi đến sân bay.
Từ tỉnh đổi xe mấy lần mới về đến nhà, khi đó đã là buổi chiều, ba, dì xinh đẹp và Trần dạ nhìn thấy tôi thì giật nảy mình.
Cách năm mới chỉ có 20 ngày, lúc này về nhà thật sự có chút kì lạ, ba đuổi theo sát ở phía sau tôi hỏi tôi về nhà làm cái gì, tôi lười phải nhiều lời, chỉ nói là có chuyện.
"Chuyện gì?" Ba nhất quyết không tha hỏi.
"Con muốn mua nhà."
"À?"
"Ba, con muốn trở về đây làm việc. Ba cảm thấy như thế nào?"
"Tại sao? Ở đó không vui hả? Tại sao đang êm đẹp đột nhiên muốn trở về nhà ?"
Ba ngồi xuống ở bên mép giường của tôi, tôi nằm ở trên giường ôm gối đầu, cảm giác mệt mỏi: " Giá phòng ở thành phố H quá cao, phòng nhìn vừa ý một chút cũng phải 2 vạn, cho dù có kiếm nhiều tiền hơn nữa cũng không mua được một căn nhà còn giá phòng ở nơi này của chúng ta chỉ cần 4000 là đủ rồi, con muốn mua một căn nhà có ba phòng ngủ, một phòng khách, con và Trần Dạ cùng đứng tên, sau đó qua sang năm liền chuyển về đây làm việc."
Ba nghi ngờ nhìn tôi, tôi cười cười với ông: "Ba, con thật sự không có việc gì. Ba yên tâm, tiền học đại học năm nay của Trần Dạ con đã tiết kiệm đủ rồi, còn tiền mua nhà thì ba cho con mượn tiền đặt cọc, còn lại cứ để con lo là được."
". .." Ba đứng dậy, đi về phía cửa phòng, đi tới đi lui rồi quay đầu hỏi tôi: "Nha đầu ngốc, chuyện này còn đã suy nghĩ kĩ chưa, đã quyết định chắc chắn rồi?"
Chương trước | Chương sau