Ring ring
Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 120
5 sao 5 / 5 ( 133 đánh giá )

Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn - Chương 88

↓↓
Sắc mặt của anh lúc thì đỏ, lúc thì trắng, đau thương trong mắt tràn ra ngoài. Anh chậm rãi lắc đầu, giọng nói trầm thấp: "Trần Kết, anh muốn yêu em, anh đã thử yêu em những lại phát hiện mình không có tư cách yêu em. Em nói em không quan tâm đến những chuyện đó nhưng anh lại cực kì để ý, thật xin lỗi, quên anh đi, quên tất cả những gì chúng ta đã có thôi. Anh lập tức phải rời khỏi đây, về sau cũng sẽ không trở lại nữa, anh sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của em cũng sẽ không bao giờ quấy rầy đến em nữa."

bạn đang xem “Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Tôi dần dần tỉnh táo lại, vừa hít hít mũi, vừa kéo khóa kéo áo khoác nhung của mình, cởi áo khoác ra.

Diệp Tư Viễn nghi hoặc nhìn tôi.

Tôi ném áo khoác qua một bên, gỡ khăn quàng cổ tơ lụa ra, tôi cười với anh nhưng trên mặt lại tràn đầy nước mắt.

"Diệp Tư Viễn, anh đi đi, đi xa xa, nhớ là không cần trở lại. Nhưng mà trước khi anh đi, em muốn anh làm một việc, anh đã đồng ý với em ba việc, chỉ cần em nói, chỉ cần anh làm được thì anh sẽ làm, anh còn nhớ rõ không?"

Anh nhăn mày lại, nhỏ giọng hỏi: "Chuyện gì?"

Tôi dùng hành động thực tế cho anh đáp án.

Vòng qua cái bàn đi tới trước mặt Diệp Tư Viễn, chân trái tôi co lên, đùi phải gác lên đùi của anh, tôi nhẹ nhàng vòng qua cổ anh, cúi người hôn lên môi anh.

Khi ngón tay chạm đến thân thể của anh thì cả người tôi liền run rẩy.

Khi đôi môi chạm đến bờ môi của anh thì nước mắt tôi tuôn rơi như mưa.

Bờ môi của anh lạnh lẽo, mềm mại, thậm chí có chút khẽ run, tôi dịu dàng liếm hôn môi của anh, trằn trọc từng chút một, đầu lưỡi dọc theo môi của anh phác họa một lần. Chẳng biết từ lúc nào Diệp Tư Viễn đã nhắm hai mắt lại, ngực của tôi dán lên thân thể anh, tôi có thể cảm nhận được lồng ngực của anh phập phồng kịch liệt , hô hấp cũng dần dần dồn dập. Tôi nhẹ nhàng cạy hàm răng đang cắn chặt của anh ra, cái lưỡi duỗi vào, lập tức dịu dàng quấn lấy lưỡi của anh.

Nụ hôn này vừa triền miên, vừa đau khổ, vừa ngọt ngào, vừa đắng chát, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Đây là là nụ hôn đã tới trễ bao lâu!

Chúng tôi hiểu rõ lẫn nhau như vậy, hiểu rõ thân thể của nhau, hiểu rõ tâm nhau. Tôi đắm chìm trong mùi hương thoang thoảng ưu nhã phát ra từ trên người Diệp Tư Viễn, đắm chìm trong trong đôi môi, trong hơi thở thơm ngào ngạt của anh, anh cũng không trả lời tôi, chỉ là mặc cho tôi cần thì tôi cứ lấy.

Tôi cũng nhắm hai mắt lại, vòng quanh thân thể của anh thật chặt, chuyên tâm hôn anh. Đột nhiên tôi nếm được một mùi vị đặc biệt, đó là mùi vị mặn mặn, tôi lập tức mở mắt, kinh ngạc phát hiện tuy Diệp Tư Viễn vẫn nhắm chặt hai mắt nhưng nước mắt lại chảy xuống.

Sắc mặt của anh trắng bệch, thân thể run rẩy kịch liệt, mày rậm hơi nhíu lại, chóp mũi đã ửng hồng, đôi môi cũng run lên.

Nước mắt thấm ướt lông mi dài mảnh của anh, không tiếng động chảy theo gương mặt rơi xuống.

Tôi cũng chịu đựng không nổi nữa, sau khi buông bờ môi của anh ra thì khóc lớn. Tôi vòng quanh cổ của anh như cũ, chạm cái trán của mình vào trán anh, khóc đến tê tâm liệt phế, ngay cả hô hấp cũng không thông.

Đột nhiên Diệp Tư Viễn ngẩng đầu lên, anh mở mắt, nhanh chóng hôn lên môi tôi.

Anh động đậy thân thể, tôi thu chân phải bỏ xuống đất, anh liền đứng lên , cúi đầu hung hăng hôn tôi, điên cuồng, nóng bỏng, lỗ mãng, khó có thể tự kìm chế được. Anh dùng thân thể của mình đẩy thân thể tôi, tôi lảo đảo lui về phía sau, rốt cuộc lưng cũng chạm vào tường. Sau lưng đã có vật chống đỡ, Diệp Tư Viễn càng thêm bất chấp tất cả, anh cúi người, dán chặt vào người tôi, cuồng dã hôn tôi.

Nụ hôn này làm tôi quên đi mình đang ở chỗ nào, quên trước tất cả những gì chúng tôi đã nói trước đó, nụ hôn này làm tôi quên đi toàn bộ thế giới.

Trong mắt của tôi chỉ có Diệp Tư Viễn, trong lòng của tôi chỉ có Diệp Tư Viễn, người tôi ôm thật chặt cũng chỉ có Diệp Tư Viễn.

Thân thể của tôi càng ngày càng nóng, anh cũng giống như vậy, tôi bắt đầu giúp anh cởi quần áo, tay chân luống cuống, đầu óc trống rỗng. Mới cởi được vài cái nút áo của anh thì tôi liền phát hiện bởi vì anh đeo chi giả cho nên rất khó cởi ra.

Tôi gấp đến độ khóc lên, vừa kéo vừa kêu: "Anh mang cái này làm gì! Làm cái gì! Nó có ích lợi gì! Anh mang cái thứ đồ vật quái quỷ này làm cái gì!"

"Từ từ, không nên gấp." Diệp Tư Viễn thở hổn hển, chỉ huy tôi giúp anh cởi quần áo, rốt cuộc áo vest cũng bị tôi ném ra ngoài.

Tôi lại mở nút áo sơmi của anh, mới cởi chưa được mấy nút thì tôi liền sợ ngây người.

Đây là cái gì? Tôi thấy được trước ngực của anh có hai cái dây giống như dây nịt buộc thật chặt trên làn da trắng nõn, hai sợi dây này lại nối với chi giả, làn da chỗ này phải chịu đựng vật có tính chất cứng rắn nên có chút đỏ, vật này diện tích rất lớn gần như là bao bọc hết cả đôi vai của anh. Tay tôi run run cởi áo sơ mi của anh ra, trên người Diệp Tư Viễn liền lộ ra da thịt trắng nõn, đôi vai rộng rãi, eo thon , trên bụng có những khối cơ cứng chắc rõ ràng, thân thể hình như so năm năm trước bền chắc một chút.

Khi áo sơ mi ném trên mặt đất, rốt cuộc tôi cũng thấy được rõ ràng chi giả của Diệp Tư Viễn.

Đây là vật quái quỷ gì vậy! Khác hoàn toàn so với trí tưởng tượng của tôi! Phần lớn chi giả là màu da, bả vai, khuỷu tay còn có kết hợp với cả kim loại , từng cái khớp xương cũng có vẻ đặc biệt kì lạ giống như người máy ở trong phim điện ảnh.

Tôi kéo "Tay" anh lại nhìn kỹ, đoạn từ cổ tay cho đến ngón tay khoảng 15 cm là đoạn cánh tay được thiết kế đặc biệt tinh xảo, tuy là đồ giả nhưng nhìn qua rất giống cánh tay thật. Thế nhưng tại sao cánh tay ấy lại cứng rắn, giá lạnh như vậy, ngón tay co duỗi một quái dị, đột nhiên còn động đậy nữa.

Tôi sợ hết hồn, ngẩng đầu nhìn Diệp Tư Viễn: "Nó, tại sao nó lại cử động được?"

"Thông qua việc khống chế phần bắp thịt còn lại của chân tay đã bị cụt, đây là cơ điện tay." Anh làm mẫu cho tôi xem một chút, bả vai cử động, "Cánh tay phải" của anh liền cong lên: "Anh không sử dụng nó thành thạo được, vì trước kia không có luyện tập cho nên gần như không làm được chuyện gì."

"Vô dụng thì không cần mang nữa!" Tôi bắt đầu muốn tìm hiểu về chi giả của anh, mặc dù hoàn toàn không biết phải hiểu như thế nào nhưng tôi vẫn không ngừng kéo mấy cái dây nịt kia, giống như đang giận dỗi .

Diệp Tư Viễn thở dài, nhẹ giọng nói với tôi, rốt cuộc tôi cũng cởi ra được mấy cái dây nịt làm cho người ta chán ghét sau đó cởi hai cánh tay giả xuống.

Trước ngực và sau lưng của anh bị hai cái dây nịt siết chặt, hằn thành hai đường thật sâu, thậm chí bả vai chỗ gắn chi giả còn bị đỏ một mảng, tôi kiềm chế không được khóc lên, vuốt ve phần da kia và phần còn lại của cánh tay đã bị cụt, hô to: "Tại sao anh phải làm vậy! Tại sao lại muốn mang vật quái quỉ này! Anh không cảm thấy đau sao ? Tại sao anh phải gánh chịu những chuyện này! Ô ô ô ô ô. .."

Diệp Tư Viễn có chút gấp gáp, anh cúi người để cho đầu của tôi tựa vào trong ngực anh, giọng nói của anh nghẹn ngào: "Tiểu Kết, đừng khóc, đừng khóc, anh không đau , đã thành thói quen rồi. Anh cũng không mang chi giả thường xuyên, em không cần phải khóc, Tiểu Kết, đừng khóc."

Tôi vẫn khóc nức nở như cũ, Diệp Tư Viễn dùng một nụ hôn để ngăn tiếng khóc của tôi lại, lần này anh hôn rất dịu dàng, nhẹ nhàng liếm mút, triền miên dây dưa, rốt cuộc tôi cũng ngưng khóc thút thít, giơ tay lên ôm chặt lấy thân thể của anh.

Trên người của anh đã không còn những thứ dư thừa kia cản trở. Vừa hôn lẫn nhau, tôi vừa cởi áo khoác lông của mình và đồ lót, sau đó giúp Diệp Tư Viễn cởi dây nịt, cởi quần dài và quần lót của anh.

Hai người chúng tôi dùng phương pháp nguyên thủy nhất để thẳng thắn thành thật với nhau.

Vị trí của chúng tôi rất kín đáo, cho dù đứng ngoài cửa sổ cũng không thể nhìn thấy chúng tôi.

Tôi và Diệp Tư Viễn ôm nhau thật chặt đi tới bên cạnh bàn ăn, không cần lên tiếng thì chúng tôi vẫn biết nên làm như thế nào.

Tôi nằm ở trên bàn ăn, Diệp Tư Viễn đứng trên mặt đất, anh cúi người 90 độ, cả người đều nằm ở trên người tôi, ngọt ngọt mật mật hôn tôi.

Hôn môi của tôi, lỗ tai của tôi, gương mặt của tôi, tôi rơi nước mắt, sau đó anh liền hôn đến cổ của tôi, xương quai xanh của tôi —— đó là chỗ mà Tư Viễn thích nhất.Anh hôn nơi đó một lúc lâu, vừa liếm vừa cắn, hàm răng cắn lên xương của tôi làm tôi đau đớn nhưng mà trong nội tâm lại cực kỳ tê dại.

Anh hôn lên bộ ngực mềm mại của tôi, dần dần đi xuống, đi xuống, cuối cùng, hôn lên trên bụng bằng phẳng.

Nơi đó là nơi có hình xăm, Diệp Tư Viễn nhẹ nhàng hôn nơi đó, tôi có thể cảm nhận được có chất lỏng ấm áp rơi xuống, một giọt một giọt rơi xuống trên da thịt của tôi.

Hai tay của tôi nâng vai anh lên, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, từ từ chạm đến phần còn lại của hai cánh tay.

Thân thể khuyết tật của anh đã từng khiến tôi say mê rất lâu, mặc dù đã qua năm năm nhưng vẫn có thể làm tâm tình của tôi dâng trào, ý loạn tình mê như cũ. Tôi vuốt ve hai cánh tay của anh, phần còn lại vừa ngắn lại vừa nhỏ đang run rẩy từng hồi ở trong tay tôi.

Thật ra trong phòng rất lạnh nhưng chúng tôi thì lại mồ hôi đầy người. Tôi mở hai chân ra, vòng qua eo của Diệp Tư Viễn thật chặt, tay phải tìm tòi, nắm lấy Tiểu Viễn đã sớm cứng rắn đứng thẳng. Cảm giác quen thuộc như thủy triều đánh tới, Diệp Tư Viễn ngầm hiểu điều chỉnh lại tư thế, anh đứng thẳng người, phần hông đẩy lên trên liền khiến cho Tiểu Viễn tiến vào thân thể của tôi.

Thân thể của tôi ướt át lại cô đơn tịch mịch, sau khi Tiểu Viễn tiến vào, tôi giống như được kết nối với máy sạc điện, cảm giác thật là đê mê, thỏa mãn, hình như thân thể của tôi vẫn luôn đợi thời khắc này, chờ đợi tôi và Diệp Tư Viễn kết hợp một lần nữa.

Diệp Tư Viễn rên lên một tiếng, lập tức chuyển động kịch liệt, hai mắt của tôi giống như bị sương mù giăng kín, lớn tiếng rên rỉ, đôi tay nắm chặt mép bàn ăn, nhận lấy từng đợt từng đợt tiến công mãnh liệt của Diệp Tư Viễn.

Tôi nằm ở trên bàn ăn nhìn anh, anh cũng đứng ở nơi đó nhìn tôi.

Vẻ mặt của anh có chút thê lương, con mắt sưng đỏ, che kín một tầng hơi nước, ánh mắt phức tạp làm tôi không phân biệt rõ, tôi tin tưởng chính mình cũng giống như vậy.

Nước mắt không kịp khống chế rơi xuống, tại thời khắc vui vẻ như vậy, thân thể của tôi lại đang hưởng thụ vui vẻ cực hạn nhưng mà trong nội tâm lại khổ sở đến mức làm cho tôi phát điên.

Diệp Tư Viễn vừa mạnh mẽ co rúm lại, vừa động đậy bả vai, phần còn lại của cánh tay đã bị cụt hơi cử động, hình ảnh không trọn vẹn này làm lòng tôi rung động thật sâu, tôi cứng rắn nhắm mắt lại, mặc cho mình ở trong tình huống khó có thể dùng lời để diễn tả được đạt tới vui sướng tột cùng.

Tiểu Viễn vẫn dong ruỗi ở trong thân thể của tôi như cũ, tôi nghe thấy càng ngày tiếng hít thở của Diệp Tư Viễn càng dồn dập, rốt cuộc biên độ chuyển động của anh càng lớn, tốc độ càng ngày càng nhanh, Diệp Tư Viễn gầm lên, đó là một loại rên rỉ khó khống chế được, tiếng rên này thuộc về một người đàn ông ẩn nhẫn lại kích tình. Tiểu Viễn kịch liệt nhảy lên, tôi có thể cảm thấy nó đang ở trong thân thể tôi phóng ra cực hạn .

Tất cả đều kết thúc.

Diệp Tư Viễn cúi người, thân thể ướt mồ hôi lại nóng bỏng của chúng tôi chặt chẽ dán sát vào nhau.

Nhưng mà linh hồn đâu?

Còn có quá khứ như vậy, có thể giống như không hề có lỗ hổng mà kết hợp với nhau hay sao?

Hoặc là thật sự muốn rời xa nhau?

Từ đầu tới đuôi tôi vẫn luôn khóc, vào giờ phút này tôi cũng không biết đáp án là như thế nào nữa.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Cảnh Xuân Nam Triều

Cảnh Xuân Nam Triều

Sau khi trải qua mấy chục năm náo động, Văn đế kế vị ở nước Trần, nam bắc hai

20-07-2016 208 chương
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Trâm – Nữ Hoạn Quan

Trâm – Nữ Hoạn Quan

Dù mới ra mắt nhưng Trâm – Nữ Hoạn Quan đã để lại những ấn tượng sâu sắc trong

21-07-2016 17 chương
Tình yêu quý tộc - Luxu

Tình yêu quý tộc - Luxu

Giới thiệu: Diệp Xuân (17 tuổi) : nữ nhân vật chính, là một người hiền lạnh nhưng

14-07-2016 97 chương
Đồ Chơi Của Tổng Tài

Đồ Chơi Của Tổng Tài

Trích đoạn:Đối với biểu lộ Hạ Cảnh Điềm đứng ngồi không yên, Kỷ Vĩ Thần

20-07-2016 125 chương
Sẽ không để em xa anh

Sẽ không để em xa anh

Sa biết, người con trai này có thể sẽ không thuộc về mình. Ngoài trời đang mưa, nó

01-07-2016
Số phận

Số phận

(khotruyenhay.gq) Tôi nấu xong và đã thu xếp mang ra bàn ngồi chờ anh về... Nhưng sao anh đi

01-07-2016
Ngày ấy và bây giờ

Ngày ấy và bây giờ

Ngày ấy, có biết bao nhiêu chuyện để giận hờn, có vô số cớ để trách

23-06-2016
Ai mà biết...

Ai mà biết...

- Ba ơi sao ba chết sớm thế, ba ơi con chưa kịp phụng dưỡng ba lấy một ngày ba đã đi

23-06-2016
Tình yêu Giông Bão

Tình yêu Giông Bão

(Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau đi")   Tôi đã

26-06-2016