XtGem Forum catalog
Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 120
5 sao 5 / 5 ( 118 đánh giá )

Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn - Chương 85

↓↓
Chỉ Vì Em

Tôi ép buộc mình ở lại, miễn miễn cưỡng cưỡng ăn xong một bữa cơm. Đóa Đóa vẫn còn rất nhỏ, náo loạn nửa ngày liền ngủ thiếp đi ở trong ngực Vương Giai Phân. Mọi người chuẩn bị về, Phùng Tiếu Hải và Uyển tâm còn chơi chưa đã, hai người tay trong tay nói muốn đi xem phim, Lưu Nhất Phong nói anh ta sẽ đưa tôi về nhà, nghĩ đến việc sẽ cùng Diệp Tư Viễn ngồi chung một xe thì tôi lập tức cự tuyệt, nói còn chưa muộn lắm, muốn đi dạo một chút rồi mới trở về nhà.

Diệp Tư Viễn vẫn đứng ở một bên không lên tiếng, lúc này đột nhiên mở miệng: "Anh đưa em đi, một mình em đi không an toàn."

"Không cần, cám ơn." Tôi nhìn anh ta một cái, phất tay với những người khác rồi một mình đi ra khỏi phòng ăn.

bạn đang xem “Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Diệp Tư Viễn còn lâu mới để ý đến sự cự tuyệt của tôi, đi theo ra ngoài.

Tôi không để đến anh, cầm túi xách đi ở trên đường, Diệp Tư Viễn theo sát ở sau người tôi không xa không gần.

Tôi đi rất chậm, dần dần, anh đi tới bên cạnh tôi.

Ban đêm hai bên đường phố có bày rất nhiều sạp hàng, chủ cửa hàng đang treo những bóng đèn lên, dọn hàng hóa ra đặt ở trên giá hàng. Tôi vừa đi vừa nghỉ, dừng chân ở trước mỗi một gian hàng, sờ mó một chút đồ trang sức nhỏ, đi dạo thoải mái vui vẻ.

Diệp Tư Viễn vẫn trầm mặc đi theo bên cạnh tôi.

Thời tiết rất lạnh, tôi không có mang bao tay, áo ấm cũng không có túi, tay phơi ra ở trong gió rét cóng, thỉnh thoảng tôi lại xoa xoa đôi tay, còn để ở khóe miệng hà hơi. Diệp Tư Viễn đi bên cạnh tôi, tôi lặng lẽ nhìn anh một cái, nhớ lại lúc mùa đông chúng tôi còn ở chung một chỗ, gặp phải tình huống như thế anh sẽ bảo tôi vòng tay qua hông của anh, nhét vào trong túi áo khoác của anh, nhiệt độ ấm áp xuyên qua hai tay truyền đến trên người tôi rồi chạm vào trong lòng tôi.

,

Tôi liền hạnh phúc như kẻ ngu ngốc đu lên trên người anh, hai người gần như là dán tại một chỗ. Mặc dù đi bộ như vậy cũng không thoải mái lắm, thậm chí sẽ dẫm lên chân đối phương nhưng mà tôi vẫn làm không biết mệt như cũ, có lúc ra cửa còn cố ý không mang bao tay, chỉ vì muốn hưởng thụ cảm ngọt ngọt ngào ngào giác lúc dính chung một chỗ với anh. Diệp Tư Viễn sẽ không ngại cúi thấp đầu nhìn tôi, ánh mắt nhu tình tựa như nước, khóe môi nhếch lên, nụ cười yếu ớt, nụ cười của anh lập tức hóa giải mùa đông rét lạnh.

Thời điểm đó tôi sẽ ngước mặt lên cười với anh, cảm giác mình là cô gái hạnh phúc nhất trên thế giới này.

Tôi đắm chìm trong ký ức, lúc đi ngang qua một gian hàng, Diệp Tư Viễn đột nhiên gọi tôi: "Tiểu Kết."

Tôi quay đầu lại nhìn anh.

"Nơi này có bán bao tay." Anh dùng cằm chỉ một gian hàng: "Mua một đôi đi, anh thấy tay của em bị lạnh tới mức đỏ lên rồi."

Tôi đi ngược trở lại, nhìn bao tay nhiều màu sắc khác nhau trong gian hàng, bà chủ nhiệt tình mời gọi tôi.. tôi tùy ý cầm lên một đôi bao tay len sợi màu xanh đen lên, hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

"15 khối."

"Bớt một chút ."

"12 khối cho cô đó, bán mở hàng."

"8 khối."

"10 khối! 10 khối là thấp nhất!"

"8 khối." Tôi nhíu mày nhìn bà ấy.

Diệp Tư Viễn đang bên cạnh trợn mắt há mồm nhìn tôi.

Mặt bà chủ rối rắm: "Được rồi được rồi, bán cho cô một đôi, cô gái trẻ, cô thật biết trả giá. Xem thử có thích cái khác hay không, tôi bán rẻ cho cô một chút."

Tôi đưa cho bà chủ 20 đồng, bà chủ liếc nhìn Diệp Tư Viễn, đột nhiên cầm một đôi găng tay nói với anh: "Ừ, đôi bao tay mà cô chọn vừa rồi là bao tay tình nhân, có của nam nữa, có muốn mang cùng nhau hay không, tổng cộng là 15 khối."

Lòng của tôi giống như bị thứ gì đó hung hăng nhéo một cái, lập tức nói: "Không cần."

"Ai nha, mang cùng nhau đi." Bà chủ cười hì hì tiếp tục khuyên tôi: "Trời lạnh như thế này, mang bao tay tình nhân thật là tốt, nhìn hai cô cậu rất xứng đôi, đeo bao tay của tôi lên bảo đảm rất đẹp mắt."

Đeo bao tay thì có gì đẹp, giọng tôi lớn lên: "Tôi nói không cần!"

Bà chủ bị tôi rống đến sững sờ, đột nhiên Diệp Tư Viễn nói: "Tiểu Kết, mua cho anh một đôi đi."

"Anh. . . " Thiếu chút nữa tôi đã bật thốt lên, câu nói đã ở trên bờ môi liền bị nuốt xuống.

Vẻ mặt Diệp Tư Viễn cũng không có lúng túng, ngược lại cười nhàn nhạt, còn trừng hai mắt với tôi.

Bà chủ cười, lập tức bỏ hai đôi bao tay vào một cái túi ny lon, thối lại cho tôi 5 đồng tiền giống như sợ tôi sẽ đổi ý.

Tôi cầm túi ny lon, trừng mắt nhìn Diệp Tư Viễn rồi xoay người đi, anh lập tức đi tới bên cạnh tôi.

"Mang vào đi, sẽ hơn ấm một chút."

"Ai cần anh lo!"

"Tiểu Kết, mang vào."

Tôi lấy bao tay ra tháo nhãn rồi mang vào tay, tiếp đó cột túi ny lon lại hỏi anh: "Tại sao anh lại muốn mua?"

"Trời lạnh như vậy, bọn họ làm ăn cũng không dễ dàng gì." Anh nở nụ cười: " Người đi dạo cũng không có nhiều, một đêm đoán chừng cũng không bán được bao nhiêu."

"Vậy thì tự anh bỏ tiền đi! Lãng phí tiền của em!"

"Trong túi anh có tiền, em tự lấy đi.” Anh chỉ chỉ vào túi quần mình.

"Ai mà thèm!" Được rồi, tôi thừa nhận là mình đang cố ý chọc tức anh.

"Cũng không lãng phí đâu, em có thể đưa cho những người khác."

" Bao tay tình nhân, em đưa cho người nào đây? "

“. . ." Anh nghĩ nghĩ: "Em có thể đưa cho Trình Tiên Sinh."

Vẻ mặt còn rất nghiêm túc.

"Này! Diệp Tư Viễn! Anh có ý gì?" Tôi sắp tức chết rồi.

"Đưa cho Trần dạ cũng được, hoặc là cho ba em." Anh giật giật khóe miệng, mặt lại có chút đỏ.

Tôi phục rồi, thật sự là phục sát đất.

Đi qua một ngã tư đường, đang sáng đèn đỏ, tôi dừng bước lại chờ đợi. Dòng xe chạy ở trước mặt lướt qua tôi, bên cạnh là những người xa lạ cũng đang chờ đợi, có người vẻ mặt mệt mỏi, có nhân viên tan việc về nhà, cũng có những đôi tình nhân đang ôm nhau thân thiết, có cặp vợ chồng già sau khi ăn xong cùng nhau đi ra ngoài tản bộ, cũng có những người lớn tuổi dẫn cháu đi dạo.

Tôi nhìn một cô gái nhỏ trên ghế sau xe đạp, nhận thấy tôi đang nhìn mình, cô bé cũng nhìn về phía tôi ngượng ngùng nở nụ cười, hai má phúng phính bị gió lạnh làm cho đỏ ửng lên, ánh mắt trong suốt sáng ngời.

Ánh mắt của đứa bé là thuần khiết, chân thành nhất, nhìn cô bé tôi không tự chủ cười lên, cho đến khi ba cô bé xe đạp đi thì tôi mới ý thức được đèn xanh đã sáng.

Dòng người chen chúc băng qua đường cái không tránh khỏi va chạm lẫn nhau.

Bọn họ chen qua người tôi mà đi nhưng tôi lại không có cất bước, chỉ là từ từ nhìn dòng người đang di chuyển.

Không khí đột nhiên lạnh lẽo, nhiệt độ đã xuống rất thấp, Diệp Tư Viễn đứng trước mặt tôi, ống tay áo trỗng rống được nhét trong túi quần bị gió thổi bay. Thân thể anh cao lớn, tóc có chút xốc xếch, sắc mặt trầm ổn, ánh mắt sáng quắc chăm chú nhìn tôi.

Tôi cười hỏi anh: "Diệp Tư Viễn, đến tột cùng là anh đi theo em làm cái gì?"

“Anh lo lắng một mình em đi sẽ không an toàn."

"Haha...!" Tôi ngẩng đầu lên cười: "Diệp Tư Viễn, một mình em ở thành phố này đã rất nhiều năm, thường xuyên làm thêm giờ về nhà muộn, không có xe, chỉ có thể đi bộ, khi đó anh có lo lắng đến an toàn của em hay không?"

". . . "

"Em gặp phải ăn trộm, bị trộm điện thoại di động và ví tiền, thời điểm ngồi xe buýt còn gặp phải bọn quấy rối tình dục, lúc lái xe chạy bằng điện đi làm không cẩn thận bị một chiếc xe hơi đụng phải, bị ngã, trên đùi bị bầm tím một mảng lớn, rõ ràng không phải lỗi của em nhưng em vẫn phải chịu bị người ta chất vấn oán giận, bảo em phải bồi thường vì xe hắn ta bị trầy xước, em tiếp khách hàng ăn cơm uống rượu bị ói, thiếu chút nữa bị vô lễ, thật may là đồng nghiệp ra mặt giúp em giải vây, em cảm cúm nóng sốt, một mình đi bệnh viện truyền dịch, bệnh nhân ở đó đều có người đi cùng chỉ có em là cô đơn một mình, dĩ nhiên là có rất nhiều đàn ông đuổi theo em nhưng mà em vẫn luôn nói với bọn họ em có bạn trai đang ở nước ngoài, em đang chờ anh ấy trở về! Cũng có rất nhiều bạn tốt vẫn ở cùng với em, em còn có người nhà, mỗi lần về nhà, em đều cảm thấy mình thật hạnh phúc! Em đã từng cho là mình đối với cái nhà kia mà nói hoàn toàn không còn gì nữa nhưng mà bây giờ em đã hiểu một cách sâu sắc, ba, Trần Dạ, dì xinh đẹp đều rất yêu em, em cũng thương bọn họ! Cho nên tất cả khó khăn em đều có thể chịu đựng được, cô đơn tịch mịch em cũng có thể chịu đựng được! Em vẫn luôn rất cố gắng, vì mình, vì những người em yêu mà cố gắng sống tốt!"

Nhìn mắt Diệp Tư Viễn, tôi mỉm cười, không có rơi nước mắt, nói tiếp:

"Không sai, em rất nhớ anh, Diệp Tư Viễn, em vô cùng nhớ anh, trong nháy mắt nhìn thấy anh, em biết ngay mình hoàn toàn không có quên anh. Em cho anh một kỳ hạn là hi vọng anh có thể trở lại, em không biết năm đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nếu không phải là em có vấn đề vậy thì là anh có vấn đề, chúng ta cứ tách ra như vậy, thậm chí cũng không có nói một tiếng hẹn gặp lại. Nhưng anh một mực không có trở lại , vẫn luôn không có. . . Em đợi anh nhiều năm như vậy, mỗi ngày đều gối lên nỗi nhớ mà ngủ, ảo tưởng ngày mai anh lại đột nhiên xuất hiện! Hiện tại kỳ hạn đã qua, tất cả đều không còn ý nghĩa nữa. Diệp Tư Viễn, nếu anh thật chỉ là trở lại xem em có sống tốt hay không thì OK, anh đã thấy được rồi đó, em rất tốt, anh không cần thiết phải lo lắng , thu hồi diễn xuất giả mù sa mưa của anh đi! Cái gì mà sợ em về nhà một mình không an toàn, Trần kết em ngay cả chết cũng không sợ! Còn sợ đi phải về nhà một mình sao? !"

Nói xong đoạn văn này, tôi xoay người nhìn sắc mặt đã trắng bệch của anh, cười lớn rồi xoay người nhanh chóng rời đi.

Không thể chạy, không thể lảo đảo, phải ngẩng đầu ưỡn ngực, phải ung dung, phải ưu nhã, phải kiêu ngạo, phải tự tin.

Ở trong trận chiến tình yêu này, không có thắng bại nhưng tôi vẫn kiên định cho là mình không thẹn với lương tâm, Diệp Tư Viễn, chúng ta quên nhau thôi! Không gặp lại!

Chúc anh hạnh phúc.

Lúc Quan tiểu thư gọi điện thoại cho tôi thì đã là hai tuần lễ về sau, trong thời gian này, Diệp Tư Viễn hoàn toàn biến mất.

Quan tiểu thư hẹn tôi gặp mặt, tôi đang sửa chữa xe chạy bằng điện ở ven đường, xin lỗi với cô ấy nói một lát nữa tôi sẽ tới A. R. .

"Là về phương diện hợp đồng công việc, Trần tiểu thư, bộ dạng này của cô sẽ làm cho tôi cảm thấy được cô không có thành ý hợp tác. Phải biết ở thành phố H này không chỉ có một mình công ty quảng cáo của cô, thái độ của cô như vậy khiến tôi không thể không suy tính sau này có nên hợp tác với cô nữa hay không."

"Thật xin lỗi… thật xin lỗi, như vậy đi, một tiếng sau tôi sẽ tới, có được không?"

"Một tiếng sau tôi phải đi rồi, cô cũng không cần tới nữa."

Tôi ngẩng đầu lên xem thử mình đang ở chỗ nào rồi nói với cô ấy: "Bây giờ tôi đang ở rất gần cửa hàng của công ty của cô, không biết có thể hẹn cô nói chuyện ở trong cửa hàng đó hay không, 20 phút sau là tôi có thể chạy tới đó rồi."

Cô ấy chần chờ một chút, cứng rắn nói: "Được rồi, một lát nữa gặp."

Cúp điện thoại, tôi nhìn chiếc xe của mình một chút sau đó nói với người sửa xe tối nay tôi sẽ trở lại lấy xe rồi cầm túi xách gọi xe taxi đến cửa hàng của công ty A. R.

Trước đó tôi đã đi tới chỗ này rất nhiều lần, trước khi khai trương trong tiệm cần phải lắp đặt bố trí thiết bị thì tôi cũng có vô tình đi ngang qua đây mấy lần, sau khi khai trương biết đây là nhãn hiệu đồng phục của Diệp Tư Viễn thì tôi không đến đây một lần nào nữa.

Tôi tới tương đối sớm, Quan tiểu thư vẫn còn chưa tới, trong quá trình chờ đợi, tôi liền tùy ý bắt đầu đi dạo ở trong cửa hàng.

Đối với phong cách thiết kế của Diệp Tư Viễn, tôi vẫn luôn hiểu rất rõ, bây giờ nhìn đến những mặt hàng mà anh đã lãnh đạo toàn đội thiết kế ra đồng phục thì trong lòng lại có cảm giác khác biệt.

Cửa hàng của A. R. có hai tầng, diện tích rất lớn, tủ kính trưng bày hàng hóa cũng tương đối khác nhau, bây giờ đang trưng bày quần áo mùa đông, còn có một số ít quần áo mùa xuân, đó là quần áo của quý tiếp theo, tất cả đều không có giảm giá, giá tiền cũng không rẻ.

Tôi vừa đi vừa nhìn, cô bán hàng vẫn mỉm cười đi theo bên cạnh tôi, trong lúc vô tình quay đầu tôi liền thấy được một gian trưng bày, ở phía trước là áo T-Shirt được sắp xếp rất ngay ngắn, bên cạnh treo các mẫu quần áo giống vậy nhưng khác màu.

Đây là một việc rất bình thường nhưng mà tôi lại trợn to hai mắt vì bị các mẫu T shirt này hấp dẫn.

Đưa tay lên sờ chất vải thuần cotton, nghe thấy cô bán hàng nói ở bên tai tôi: "Đây là T shirt thuộc bộ sưu tập mùa xuân mới nhất của chúng tôi, là do A. R thiết kế. Nó có tên là ...khu vui chơi."

Trên chiếc áo T shirt đáng yêu này là hình một cái vòng quay lớn, trắng đen đang xen nhau, thế nhưng tôi lại cảm thấy được nó có tới 5 màu sắc.

" Tổng cộng mẫu T shirt này có 8 màu sắc, đen, trắng hồng, vàng, xanh da trời, xanh lá, tím, phấn hồng, hàng năm chúng tôi cho ra hai bộ sưu tập, đều liên quan tới chủ đề khu vui chơi, cái vòng quay này đã là bộ thứ 5 rồi."

"Vậy bốn bộ trước kia là hình gì?" Tôi hỏi.

"Cầu bập bênh, bàn đu dây, cáp treo và vòng xoay ngựa gỗ." Cô bán hàng kiên nhẫn trả lời, "Mùa xuân thì cho ra T-shirt dài tay, mùa hè cho ra T shirt ngắn tay, đều là hàng số lượng có hạn, bán xong sẽ không còn nữa."

Tôi gật đầu một cái, tầm mắt chuyển đến một chỗ , đột nhiên thấy bên cạnh có treo một cái T shirt màu cam.

Tôi chỉ vào nó: " Có thể cho tôi xem cái đó được không?"

Cô bán hàng không có lập tức lấy xuống mà là nhìn từ trên xuống dưới đánh giá tôi một chút, cười lên: "Tiểu thư, cô thật có mắt nhìn, cái áo màu cam này là bản số lượng có hạn trong bản số lượng có hạn, nó chỉ có một size S nên ở Italy có rất ít người mặc được, ở trong nước thì cũng chỉ có những cô gái có chiều cao khoảng 160 cm và da trắng thì mặc mới đẹp. Tôi thấy vóc người của cô cũng rất thích hợp."

Tôi im lặng không lên tiếng, nhận lấy áo rồi vào trong phòng thay đồ mặc thử.

T shirt màu cam , màu sắc vừa phải, không có quá chói, cũng không có quá mờ, nhìn đặc biệt ấm áp sáng ngời, tôi thay T shirt soi vào gương, màu cam ấm áp làm cho làn da của tôi trắng giống như tuyết, sắc môi mềm mại, hình như ngay cả ánh mắt cũng sáng lên một chút. Áo rất vừa người, nhất là vai, ngực, áo dài vừa phải, tay cũng dài vừa phải, giống như là được may riêng cho tôi, chỉ là eo hơi rộng một chút.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ám dục (18+) - Thánh Yêu

Ám dục (18+) - Thánh Yêu

Giới thiệu: Anh, sở hữu một cuộc sống đẳng cấp, phụ nữ đẳng cấp, quyền lực

09-07-2016 147 chương
Cảnh Xuân Nam Triều

Cảnh Xuân Nam Triều

Sau khi trải qua mấy chục năm náo động, Văn đế kế vị ở nước Trần, nam bắc hai

20-07-2016 208 chương
Hệ Thống Sủng Phi

Hệ Thống Sủng Phi

Hệ Thống Sủng Phi là một truyện ngôn tình sủng có nội dung khá hấp dẫn mà các bạn

23-07-2016 103 chương
Cây Xương Sườn Thứ Hai

Cây Xương Sườn Thứ Hai

Trì Đông Chí có chút nhức đầu, Lương Hạ không có tiền đồ, cứ mãi ồn ào như

21-07-2016 53 chương
Tha hương

Tha hương

(khotruyenhay.gq) Mấy năm trước, Hồng làm công nhân ở khu công nghiệp của thành phố.

27-06-2016
Một ngày cúp điện

Một ngày cúp điện

Đã lâu rồi Huế mới có một ngày cúp điện. *** Trưa nóng như đổ lửa chợt cúp

24-06-2016
Cuộn báo đi lạc

Cuộn báo đi lạc

Chúng tôi có một con chó cái dễ thương giống Labrador với bộ lông màu nâu sậm. Nó

30-06-2016
Gái già

Gái già

Kim ngồi phịch xuống giường sau khi đi dự đám cưới của một người bạn cùng phòng.

30-06-2016
Ở trọ

Ở trọ

- Em đúng là đồ ngốc! Một con nhóc khờ khạo! Anh quay lưng bước. Những bước chân

26-06-2016
Thời gian muộn

Thời gian muộn

Thầy Đức vừa bước ra khỏi lớp, Linh liền quẳng ngay cuốn sách Hóa xuống đất rồi

29-06-2016
Thu không anh

Thu không anh

"Chào em nhé, anh sắp bay rồi, em ở lại học giỏi, mạnh khỏe và phải luôn hạnh phúc

01-07-2016