Ring ring
Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 120
5 sao 5 / 5 ( 35 đánh giá )

Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn - Chương 80

↓↓
Những Năm Kia.



Thẩm Tri đứng ở trong mưa, tôi nói: "Thật sự không cần, không bắt được xe thì tôi có thể ngồi xe buýt."

"Trần tiểu thư, cô vì hoạt động của chúng tôi mà bận rộn rất lâu, hiện tại thân thể lại không thoải mái, nếu mắc mưa bị bệnh thì chúng tôi sẽ rất áy náy, quả thật nơi này rất khó bắt xe, cô nên lên xe đi."

bạn đang xem “Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Anh ta mở cửa xe sau cho tôi, tôi nhẹ nhàng nhìn thoáng qua cả người Diệp Tư Viễn, anh yên tĩnh ngồi ở chỗ đó, nghiêng đầu nhìn tôi, "Đôi tay" của anh xuôi ở bên người, "Mu bàn tay" khoác lên đệm dựa ghế ngồi, không có sức sống.

Tôi thở dài, dù sao bọn họ cũng là khách hàng của tôi, tương lai mọi người còn phải hợp tác, lại còn có Tiểu Chương đang ở bên cạnh, giằng co không lên xe nhất định sẽ làm cho cô ấy cảm thấy kỳ quái, tôi cúi người một cái, cười nói với Diệp Tư Viễn đang ở trong xe: "Được rồi, vậy thì thật là cám ơn Diệp tiên sinh."

Tôi lên xe, vẫy vẫy tay với Tiểu Chương, xe liền khởi động .

Diệp Tư Viễn ngồi bên trái, tôi dán thật chặt vào cửa xe bên phải, cố gắng duy trì khoảng cách lớn nhất với anh.

Tôi nói địa chỉ cho tài xế sau đó không nói lời nào nữa, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong xe yên tĩnh khác thường, âm nhạc cũng không có mở, chỉ có thể nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa xe. Tôi cảm thấy cực kỳ khó chịu khi ngồi ở bên cạnh Diệp Tư Viễn.

Tôi không có quay đầu liếc anh một cái nhưng tôi biết anh đang nhìn tôi, nhưng mà có gì để nhìn đây? Tôi đã cho anh thời gian, đã cho anh cơ hội, thời gian dài như vậy, anh không có ý nghĩ quay trở lại thì bây giờ lại định làm gì?

Tài xế không quen đường, thỉnh thoảng hỏi tôi phải đi như thế nào, tôi trả lời ngắn gọn, xe chạy qua cái cầu cao, lại qua mấy cái đèn xanh đèn đỏ, rốt cuộc cũng dừng lại ở cửa chung cư tôi thuê.

"Đến rồi, cám ơn các anh đã đưa tôi về, hẹn gặp lại." Sau khi nói xong câu này với Thẩm Tri đang ngồi phía trước, cũng không nhìn người bên cạnh một cái, cầm lấy túi xách bước nhanh xuống xe.

Tôi nghe thấy phía sau có người xuống xe, mở cửa xe, tiếp sau đó có một người khác xuống, tôi chạy chậm lại, thật sự là vì đang mang giày cao gót nên chạy không nhanh, người kia vẫn đi theo sau tôi cho đến khi tôi đi tới đầu hành lang.

Rốt cuộc tôi cũng dừng bước lại, hai tay chống lên cửa sắt ở hành lang, nhỏ giọng thở hổn hển.

Tôi đã chuẩn bị tư tưởng, tâm lí rất nhiều nhưng không có chuẩn bị việc đột nhiên quay lại quá khứ, đột nhiên đối mặt với anh.

"Có chuyện gì không?" Đèn đường mờ mờ, mưa phùn sương mù, tôi nhìn chằm chằm mắt Diệp Tư Viễn, muốn từ trong đó đọc được một ít suy nghĩ của anh.

Nhưng không có gì cả, anh chỉ đứng cách xa khoảng 5- 6m, lẳng lặng nhìn tôi, mặc nước mưa xối lên trên người, mím môi trầm mặc không nói .

"Diệp tiên sinh, anh thật sự không cần phải như vậy." Tôi ôm lấy cánh tay, cảm thấy có chút lạnh: "Hai chúng ta đã không còn ân oán gì nữa, bộ dạng này của anh sẽ quấy nhiễu tới em."

Anh vẫn không nói gì, chỉ là cúi đầu thở dài thườn thượt một hơi. Hồi lâu về sau, anh lại ngẩng đầu nhìn tôi, hỏi: "Tiểu Kết, thân thể em không thoải mái sao?"

"Rất tốt, trời mưa sẽ hơi khó chịu một chút, không có gì đáng ngại."

"Có muốn anh đưa em đến bệnh viện hay không? Sắc mặt của em không được tốt lắm."

"Không cần, bệnh cũ thôi."

"Đã đi khám bác sĩ chưa?"

"Rồi, Tây y ,Trung y đều khám qua."

"Bác sĩ nói như thế nào?"

"Bác sĩ nói. . . . . . Em đáng đời." Diệp Tư Viễn ngẩn ra, tôi lại bị lời nói của chính mình chọc cho cười lên, nhún bả vai, khoát tay với anh: "Dù sao cũng từng bị thương nhiều chỗ, có lành thì cũng không giống trước được, bệnh nhỏ, quen là tốt rồi."

Anh nhìn tôi hồi lâu, đột nhiên nói: "Thật xin lỗi."

Tôi ngây ngẩn cả người. Thật xin lỗi? Xin lỗi cái gì?

Tôi nháy mắt, sống lưng tựa vào trên cửa sắt, vô lực lắc đầu với anh: "Không có quan hệ gì với anh, Diệp tiên sinh. Anh về đi, em mệt mỏi rồi."

Anh còn muốn nói cái gì nữa nhưng tôi đã xoay người móc cái chìa khóa ra mở cửa đi vào, trước khi đi vào, tôi nghĩ nghĩ, quay đầu cười với anh: "Đúng rồi, còn chưa có chúc mừng anh, công ty mới khai trương, chúc anh buôn bán thịnh vượng, tiền vào như nước."

Anh có chút xấu hổ thì tôi đã đi vào trong nhà, "Rầm" một tiếng đóng cửa sắt lại.

Trở lại phòng nhỏ của mình, tôi không có mở đèn, chỉ đi tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa sổ hở ra một chút để nhìn xuống dưới lầu, anh vẫn đứng ở nơi đó như cũ, không nhúc nhích.

Tôi nhìn anh, thật lâu về sau, Thẩm Tri che dù đi tới, nói với anh gì đó, Diệp Tư Viễn gật đầu cùng Thẩm Tri sóng vai rời đi.

Nhìn bóng lưng của anh đi xa, "Hai cánh tay" treo ở bên người vẫn không nhúc nhích khiến cho tư thế đi có chút quái dị.

Thời gian thật sự là một cái gì đó không lí giải nổi, chúng tôi đã từng thân mật không có khoảng cách, đã từng cho rằng đối phương chính là tất cả, nhưng bây giờ bốn mắt nhìn nhau thì tôi lại hoàn toàn không biết nên nói với anh cái gì. Tôi nghĩ, chúng tôi thật sự đã hết rồi, không phải là chấm dứt vào kỳ hạn chót mấy ngày trước mà là rất nhiều năm trước, khi anh rời bỏ tôi thì chúng tôi đã định trước là —— kết thúc.

Tắm xong, nằm ở trên giường suy nghĩ lung tung thì điện thoại di động vang lên, là Trình Húc. Hai ngày trước anh trở về nhà nghỉ lễ Quốc khánh, anh ta biết hai ngày nay công việc của tôi rất bận nên mới không có gọi điện thoại cho tôi.

“ Hoạt động khai trương có thuận lợi không? Anh xem dự báo thời tiết nói thành phố H mưa, thân thể của em vẫn còn tốt đó chứ?"

"Tạm được, hoạt động rất thuận lợi, em đã về đến nhà rồi."

"Thừa dịp Quốc Khánh nên nghỉ ngơi tốt một chút, đã rất lâu em không có nghỉ ngơi rồi."

"Ừ." Tôi nghĩ nghĩ, đột nhiên hỏi anh ta: "Đúng rồi, lần trước anh nói anh phải đến dự tiệc cưới một người bạn, là ngày nào vậy?"

"Ngày 6, thế nào?"

"Em muốn ra ngoài đi dạo, có hoan nghênh em tới uống ké rượu mừng không?"

Trình Húc sửng sốt hồi lâu, đột nhiên bật cười: "Dĩ nhiên hoan nghênh rồi! Chừng nào thì em tới đây? Anh tới sân bay đón em."

"Em không ngồi máy bay." Vừa nói xong tôi đã quyết đinh: "Ngày 5 em sẽ đến thành phố J, đến lúc đó sẽ gọi điện thoại cho anh."

"Được!"

Cúp điện thoại, tôi nhảy xuống giường, xếp hành lí của mình vào balo.

@@@@@@@@@@

Vì vậy cuộc hành trình nghỉ lễ Quốc Khánh của tôi bắt đầu.

Sáng sớm ngày 3 tháng 10, tôi ngồi xe lửa tới Thượng Hải trước, đi thăm công viên Thế Bác và bảo tàng nghệ thuật Trung Quốc. Thật sự là có rất nhiều người nha! Sau khi xếp hàng 3 tiếng đồng hồ tôi mới được vào tham quan nhưng cảm giác vẫn rất tốt.

Buổi tối đi đến miếu Thành Hoàng Nam Tường ăn bánh bao hấp, lại đi nhìn ngắm cảnh đêm, cuối cùng đi dạo một vòng ở đường Nam Kinh, mua cho mình một bộ váy xinh đẹp để đi dự tiệc cưới rồi mới hài lòng trở về khách sạn.

Sáng sớm ngày 4 tháng 10, tôi lại ngồi xe lửa đến Nam Kinh, buổi sáng chơi ở lăng Trung Sơn, buổi chiều đi thăm quan bảo tàng Đại Đồ Sát Nam Kinh, thẳng đến khi da đầu tê dại mới chạy trốn khỏi đó. Buổi tối tôi hăng hái đi miếu Phu Tử ăn món canh miến tiết vịt nổi tiếng, cuối cùng mua mấy quả cam xách về khách sạn.

Sáng sớm ngày 5 tháng 10, tôi đến bến xe trung tâm Nam Kinh ngồi xe buýt đến thành phố J, dọc đường ăn ăn ngủ ngủ, 4 giờ sau đã tới nơi.

Đi ra khỏi bến xe thì thấy Trình Húc đang vẫy tay với tôi, tôi mang balo chạy đến bên người anh ta, cười với anh ta: "Trần kết nhảy dù!"

"Hoan nghênh hoan nghênh!" Trình Húc nhận balo trên lưng tôi: "Nghĩ như thế nào mà đeo balo du lịch một mình?"

"Hiếm khi được nghỉ ngơi, Thế Vận Hội năm ngoái em không có cơ hội đi xem vì vậy muốn đến thăm quan bảo tàng nghệ thuật Trung Quốc một chút."

"Cảm thấy thế nào? Năm anh tới đó người ta đi thăm quan rất đông, một chút ý tứ cũng không có."

"Tạm được, động Thanh Minh Thượng Hà Đồ là thú vị nhất, em xem rất lâu !"

"Cái đó cũng không tệ." Vừa nói chuyện chúng vừa ngồi lên xe taxi.

"À, Trình Húc, thương lượng với anh chuyện này."

"Chuyện gì?"

"Ngày mai đi dự tiệc cưới, có thể đừng nói em là bạn gái của anh hay không?"

"Vậy nói gì?" Anh cau mày cười khổ.

"Bạn bè bình thường không được sao, tới ăn chực đấy!" Tôi cười ha ha: "Gần đây ăn uống không tốt, nghĩ tới tiệc cưới nhất định là sẽ có tôm hùm bào ngư gì đó! Vừa đúng dịp bồi bổ lại."

"Đó là nhất định. Điều kiện của bạn anh rất tốt, cam đoan tiệc cưới ngày ngày mai sẽ làm cho em hài lòng. Chẳng qua lúc đó anh không thể đi với em được, anh phải làm phù rể."

"Không có chuyện gì, cho em địa chỉ, khi đến lúc em trực tiếp đi đến là được."

Chúng tôi trở về bệnh viện nhỏ nhà Trình Húc, ba Trình nhìn thấy tôi đến thì rất vui vẻ, lôi kéo tôi đi nhìn con chó nhà ông đã sinh được mấy con chó con: "Tiểu Trần, con xem, mấy tháng không thấy, Đại Hoàng nhà bác đã làm mẹ rồi."

"Thật đáng yêu!" Tôi đứng ở ổ chó bên, nhìn mấy con chó con chen chúc bú sữa mẹ, thân thể nhỏ bé, lông tơ mềm mịn ủn tới ủn lui , vô cùng thú vị.

"Thích không? Thích thì lấy một con về nuôi." Trình Húc ngồi chồm hổm xuống, chỉ vào một con chó con màu vàng, nói với tôi: "Con này rất đần, luôn bú không đủ cho nên gầy nhất."

"Thật thú vị." Tôi vươn tay vuốt lưng con chó nhỏ, Đại Hoàng dịu ngoan nhìn tôi, không kêu cũng không động đậy.

"Có muốn không?"

"Vẫn là. . . . . . Thôi đi, em ở một mình, ban ngày đi làm, bỏ nó ở nhà một mình chắc nó sẽ buồn chết mất."

"Anh định mang một con về nuôi, anh cũng ở một mình, rất buồn chán."

Giọng của Trình Húc thật trầm thấp, trong lòng tôi giật mình, nhìn anh ta một cái, tranh thủ thời gian đứng dậy: "Vậy anh mang về đi, về sau cho em mượn chơi một chút."

Anh ta cũng đứng lên: "Chúng ta có thể cùng nhau dắt chó đi dạo, JO¬JO, em thấy thế nào?"

Trình Húc nhìn tôi, ánh mắt ôn hòa, tôi quay đầu cười ha hả: "Đến lúc đó rồi hãy nói, lúc tan làm em rất mệt mỏi."

"Anh có thể tới đón em tan việc, mang theo nó." Anh chỉ vào con chó nhỏ kia, nói với tôi.

". . . " Lòng tôi loạn như ma, cười xin lỗi với anh: "Trình Húc, thật xin lỗi, chúng ta đừng nói tới chuyện này nữa được không?"

"Được." Trình Húc nhún nhún vai: "JO¬JO, anh nói rồi, anh sẽ cho em thời gian."

". . . " Tôi thầm nghĩ chẳng lẽ quyết định lần này đến thành phố J là sai lầm rồi sao?

Ăn cơm tối xong, Trình Húc đi tham dự party độc thân của bạn anh ta còn tôi thì ở lại trong khách phòng bệnh viện xem ti vi.

Đến hơn 11, đột nhiên anh ta gọi điện thoại cho tôi: "Ha ha! JO¬JO, có cái này muốn cho em xem?"

"À? Sao?"

"Em ra ngoài đi, anh ở trong sân chờ em."

Tôi mặc áo khoác vào, đeo kiếng cận đi ra ngoài thì thấy Trình Húc đang đút tay vào túi đứng ở trong sân, ngẩn người nhìn bầu trời đêm.

Chờ tôi đến gần mới phát hiện ra anh ta uống hơi nhiều, trên người tản ra mùi rượu, gương mặt hồng hồng, ánh mắt cũng có chút mê ly.

Tôi học bộ dáng của anh ta ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, bệnh viện nhỏ này ở vùng ngoại ô, ngắm sao rõ hơn nhiều so với thành phố.

Anh ta cúi đầu xuống, hất cằm nói với tôi: "Có mắc bệnh sợ độ cao không ?"

"Không có." Tôi lắc đầu.

"Vậy thì được, đi theo anh."

Chương trước | Chương sau

↑↑
Gả Hạnh Không Hẹn

Gả Hạnh Không Hẹn

Mời bạn đọc truyện Gả Hạnh Không Hẹn của tác giả Trùng Tiểu Biển và viết cảm

23-07-2016 37 chương
Đại Sói Hoang Ôn Nhu

Đại Sói Hoang Ôn Nhu

Đại Sói Hoang Ôn Nhu là một truyện ngôn tình sủng kể về một cô tiểu thư đã đến

21-07-2016 10 chương
Ác ma - Liên Liên

Ác ma - Liên Liên

Giới thiệu: Trích đoạn 1 "Cháu sẽ biết điều nghe lời. . . . . ." Thấy lão gia gia

15-07-2016 11 chương
Hoàng tử Mèo

Hoàng tử Mèo

Từ nhỏ, tôi đã thích mèo. Thích một cách cuồng si. Nhưng tiếc là, bố mẹ tôi lại

28-06-2016
Lãng đãng cuối tuần

Lãng đãng cuối tuần

Với hắn, một tuần được bắt đầu từ lúc 7h sáng thứ hai và kết thúc vào lúc 5h

24-06-2016
Thư tình viết muộn

Thư tình viết muộn

Sống với nhau hơn 60 năm, "sáu mươi năm cuộc đời" được 14 mặt con mà mình chưa bao

30-06-2016
Người tình của cha

Người tình của cha

Cha tôi nói, trong gia đình, quan trọng là người đàn bà. Giữ được êm ấm hay đổ vỡ

30-06-2016
Anh em sinh đôi

Anh em sinh đôi

Audio - Sinh đôi nhưng anh trai em gái. Anh hai tên Nhô, cao kều, cận thị, suốt ngày dí mũi

01-07-2016
Đáng sợ nhất!

Đáng sợ nhất!

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Truyện kinh dị số 1") Ma quỷ, phải

27-06-2016