XtGem Forum catalog
Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 120
5 sao 5 / 5 ( 37 đánh giá )

Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn - Chương 77

↓↓
Tại Sao Hắn!



Tôi lấy khăn quàng cổ, bao tay xuống. Trình Húc mời tôi ngồi vào trên ghế sa lon, rót trà cho tôi, sau đó nâng một chồng sách tuyên truyền cùng ngồi xuống.

"Giám đốc Trần, đây là sách tuyên truyền công ty chúng tôi làm vào hai năm trước, bởi vì hai năm gần đây mới làm xong rất nhiều công trình, cho nên tính toán làm lại. Hàng năm chúng tôi phải tham gia hội triển lãm rất nhiều lần, lượng sách dùng vẫn rất lớn."

bạn đang xem “Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

"Quản lý Trình, ngài ngàn vạn đừng gọi tôi là giám đốc Trần, gọi tôi là JOJO, hoặc là Tiểu Trần, Trần Kết đều được. Tôi vẫn là một người mới, còn có thật nhiều chuyện muốn xin ngài chăm sóc đấy."

Anh ta cười một tiếng, nói: "Được, vậy tôi gọi cô là JO¬JO đi."

Tôi nhận lấy sách tuyên truyền trong tay anh ta lật xem một chút, thiết kế xác thực tương đối cũ, sau đó thảo luận với anh ta hiệu quả muốn đạt tới của một quyển sách mới, thiết kế của chúng tôi cần có tư liệu sống.

"Rất nhiều công trình làm đến cực kỳ xinh đẹp. Cô có biết rạp hát lớn thành phố H không? Chính là thiết kế của công ty chi nhánh chúng tôi, cũng là kiến trúc thuộc trách nhiệm của công ty chúng tôi, chỉ là hình trong tay chúng tôi không phải đặc biệt tốt, có vài thực cảnh công trình còn cần các cô phái nhiếp ảnh gia đi đến tận nơi chụp vài tấm."

"Cái này không có vấn đề. A! Thì ra rạp hát lớn là công ty các anh xây sao? Tạo hình rất đẹp mắt! Tôi đặc biệt thích." Tôi tin tưởng ánh mắt của mình nhất định tràn ngập vẻ sùng bái, thiên xuyên vạn xuyên vuốt đuôi không xuyên, đây đơn giản là lời khách sáo lộ liễu.

Trình Húc lắc đầu cười lên: "Tạm được, bên ngoài khí thế rất rộng lớn, nhưng nhìn cũng biết lại chịu không được khảo nghiệm thời gian, giống như trạm xe lửa thành phố H, tôi vẫn cảm thấy tạo hình giống như đập nước lớn."

Tôi không nhịn được cười lên, người này thật thú vị, tôi nói: "Thật may tôi không phải là người địa phương, nếu không khẳng định phải tranh cãi với ngài, trạm xe lửa này là kiêu ngạo của người thành phố H đó, nghe nói năm đó nhận hết vinh dự và tán dương!"

"Rất khó coi. Thật ra thì tôi cũng không phải là người địa phương, cô là người nơi nào?"

"Tình K, cách chỗ này rất xa."

"A, khẩu âm nghe không quá khác. Tôi là thành phố J, gần hơn cô nhiều".

"Tôi ở chỗ này học đại học, tốt nghiệp liền lưu lại,cơ hội phát triển ở nơi này tốt hơn ở quê nhiều."

"Tôi thì tốt nghiệp xong mới tới, cô bao nhiêu tuổi rồi? Tôi nhìn cô chắc mới hơn hai mươi".

"Tới cuối năm là hai mươi bốn rồi, tôi đi làm từ năm trước." Hàn huyên mấy câu, tôi phát hiện hai chúng tôi đang nói chuyện tào lao rồi. Tình trạng này thật không tệ, đổi thành bình thường, tôi nhất định nói chuyện với anh ta một lát, nhưng hôm nay thân thể của tôi thật không thoải mái, vội vàng muốn trở về ổ nhỏ đi ngủ.

"Quản lý Trình, tôi đã hiểu gần hết, cáo từ trước, ngày mai tôi sẽ liên lạc bằng điện thoại với ngài, ngài gửi cho tôi một chút tài liệu. Trên danh thiếp có số QQ của tôi, nếu hình ảnh không phù hợp quy cách, chúng tôi liền tự đi chụp, hoặc là chỉnh sửa lại, anh thấy được không?"

"Được." Thấy anh ta nhìn đồng hồ, nói, "A! Cũng sắp tan việc, cô về công ty hay là về nhà? Có lái xe tới không?"

"Về nhà. Tôi thuê xe tới."

"Tôi cũng nên đi, cô ở đâu? Thuận đường thì để tôi tiễn cô, hôm nay tuyết rơi, sẽ khó bắt xe"

Tôi nghĩ nghĩ, vẫn là cự tuyệt: "Không cần, nơi này có xe buýt có thể đến nhà tôi, rất thuận tiện. Quản lý Trình, tôi đi trước, ngài bận rộn, ngày mai liên lạc bằng điện thoại."

Anh ta có hơi thất vọng: "Được, gặp lại sau, cô đi đường cẩn thận."

"Tôi biết rồi, hẹn gặp lại."

Tôi nhất định bảo trì nụ cười nghề nghiệp, đi ra khỏi phòng làm việc mới thở ra một hơi.

Lại là một người đàn ông cảm thấy hứng thú với tôi, tôi nhún nhún vai đi tới giữa thang máy. Gương trên cửa thang máy chiếu ra bộ dáng của tôi -- tóc hơi xoăn xõa trên vai, trên mặt trang điểm trang nhã, trên người mặc áo khoác ngoài màu xám tro nhạt, trên cổ quấn khăn quàng cổ sợi len to màu hồng, dưới quần bò là một đôi giày tuyết màu xám tro. Ừ, hôm nay bộ dạng tôi tựa như nữ chính trong phim ngôn tình, trong ngọt ngào còn mang theo một ít điềm đạm đáng yêu, quả nhiên là mẫu hình yêu thích của đàn ông.

Ở trước nghỉ lễ mừng năm mới, tôi và Trình Húc lại gặp mặt mấy lần. Nhà thiết kế của công ty chúng tôi thiết kế một bản phác thảo cho bọn họ, Trình Húc hoàn toàn hài lòng, chỉ là còn phải đợi lãnh đạo của anh ta trở lại từ chuyến du lịch nước ngoài định đoạt lần nữa. Sau khi thảo luận mấy lần, chúng tôi đẩy thời gian sửa bản thảo tới năm sau.

Trước khi chuẩn bị về nhà mừng năm mới, Tần Lý lại tới thành phố H.

Tinh thần của anh ấy không tốt lắm, tôi cảm thấy được, nhìn anh gầy hơn rất nhiều, cho dù là mặc áo vét tông dày, ngồi ở trong xe lăn nhưng vẫn giống như mỏng manh. Nhất là đôi chân, cho dù có quần bọc, vẫn gầy đến khiến tôi không dám nhìn.

"Anh làm sao vậy? Thân thể không tốt à?" Ngồi xuống ở trong phòng Phàm Nhân Hiên, tôi có chút lo lắng hỏi anh.

"Không có gì, gần đây em khỏe không?" Anh không có cười rực rỡ như năm trước, sắc mặt lộ ra một chút u buồn.

"Không tệ, gần đây thật lạnh, thật ra thì anh không cần phải đến thăm em, em cũng có thể đi thành phố D gặp anh mà."

"Anh cũng là thuận tiện đến xem chi nhánh chỗ này một chút." Tần Lý khẽ thở dài, anh xoay ly trà trên bàn. Một lát sau ngẩng đầu nhìn tôi, nói, "Tiểu Kết, sau này anh sẽ không tới đây nữa."

Giọng điệu của anh rất nhạt, tôi kinh ngạc nhìn anh, không hiểu lời của anh là có ý gì.

"Phàm Nhân Hiên ở thành phố H, anh quyết định chuyển nhượng rồi, cũng đã tìm được người mua."

"Tại sao? Làm ăn không tốt ư? Em không cảm thấy vậy nha, mỗi lần tới đều rất nhiều người." Tôi cực kỳ khó hiểu.

"Có nhiều nguyên nhân. Tóm lại, hôm nay là lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta."

Tôi ngây dại, nói không ra lời.

Tần Lý cười lên: "Đừng làm bộ dáng này, chúng ta cũng không phải là tình nhân chia tay, không cần khổ sở."

Sao lại không phải? Anh là liên lạc duy nhất của tôi và Diệp Tư Viễn. Vốn còn Lưu Nhất Phong và Phùng Khiếu Hải, nhưng một năm trước, tôi không liên lạc được với Lưu Nhất Phong rồi, nghe Phùng Khiếu Hải nói hình như hắn trở về quê phát triển. Mà Phùng Khiếu Hải, hắn nói Diệp Tư Viễn không có liên lạc với hắn. Tôi không biết hắn có gạt tôi không? Nhưng nếu hắn đã nói như vậy, tôi cũng không hỏi tới nữa.

Dù sao tôi còn có Tần Lý, Tần Lý thường xuyên gọi điện thoại với tôi. Mùa đông hàng năm, Tần Lý đều đến thăm tôi. Nhưng bây giờ, anh lại có thể nói với tôi, chúng tôi sẽ không không gặp mặt nhau nữa.

Chẳng lẽ tất cả, đều là ý của Diệp Tư Viễn?

"A Lý, em có thể đi thành phố D gặp anh không?" Tôi cẩn thận từng li từng tí hỏi.

Tần Lý nhìn tôi một lát, mím môi lắc đầu một cái: "Tiểu Kết, anh sẽ không gặp em."

Tôi cầm túi đứng lên liền đi ra bên ngoài, nghe Tần Lý ở phía sau gọi tôi: "Tiểu Kết!"

Tôi hít sâu một hơi, quay đầu lại nhìn anh: "A Lý, mấy năm này, cám ơn anh. Chẳng qua hiện tại tâm tình em rất không tốt, em không muốn ăn cơm, cũng không muốn nói chuyện với anh. Xin anh nhắn dùm với hắn, em sẽ đợi đến đúng thời gian, thời gian vừa đến, Trần Kết em lập tức quên hắn! Dù là một giây đồng hồ cũng sẽ không nhớ hắn nữa! Hắn không cần thiết làm những việc này, hắn dựa vào cái gì chứ!"

Tần Lý cau mày nhìn chăm chú vào tôi, cuối cùng vẫn không nói gì.

"A Lý, hẹn gặp lại." Tôi nở nụ cười với anh, xoay người rời đi.

Tôi mặc áo khoác ngoài, đi ở trên đường, bước đi, bước đi, rốt cuộc không nhịn được khóc lên. Tôi gọi điện thoại cho Vương Giai Phân, kiềm nén nước mắt hỏi cô ấy buổi tối có rảnh không?

Vương Giai Phân không phát hiện tôi khác thường, xin lỗi nói buổi tối muốn đi chụp ảnh cưới với bạn trai, hỏi tôi hôm sau gặp mặt có được không.

Tôi đồng ý, cúp điện thoại, phát hiện mình không muốn về nhà.

Cái ổ nho nhỏ đó chỉ là một chốn nương thân, đâu được coi như là nhà.

Ở trên đường đi một tiếng đồng hồ, tôi moi ruột gan mà nghĩ mình nên đi nơi nào, cuối cùng vẫn không có đầu mối.

Tôi và anh đã từng đi qua rất nhiều nơi, bước chân trải rộng từng ngóc ngách của thành phố này. Nhưng hôm nay không có anh, đến cuối cùng, thành phố này sao có thể chân chính chấp nhận tôi?

Cuối cùng, tôi vẫn trở về nhà.

Mùa xuân năm ngoái, Vương Giai Phân thông qua đồng nghiệp tụ hội biết được một người đàn ông, người đàn ông kia theo đuổi cô ấy hai tháng, cuối cùng cô ấy đồng ý lui tới. Bọn họ đã quen nhau gần một năm, quyết định kết hôn vào tháng năm năm nay.

Tôi đã thấy người đàn ông kia, anh ta đang đi làm ở một khu chính phủ thành phố H, là một nhân viên công vụ, thân hình cao lớn đôn hậu, mặt mày ôn hòa. Vương Giai Phân đứng ở bên cạnh hắn, hoàn toàn là bộ dáng chim nhỏ nép vào người.

Ngồi ở trong quán cà phê, nhìn khuôn mặt tươi cười tràn đầy hạnh phúc của Vương Giai Phân, tôi vẫn bày tỏ không hiểu: "Thật không biết cậu nghĩ như thế nào, muốn sớm lập gia đình như vậy."

"Tớ đã sắp 25 rồi, sớm lập gia đình sinh đứa bé sớm, không tốt sao? Hơn nữa, anh ấy cũng 31 rồi."

Tôi có chút thổn thức, thì ra là thời gian thật không đợi người, tôi còn nhớ tình cảnh vừa tới trường học báo danh, mới gặp gỡ Vương Giai Phân ở phòng ngủ. Khi đó cô ấy còn chưa có đầy 19 tuổi, khuôn mặt trẻ trung non nớt, ánh mắt nhìn tôi rất thân thiết, hình như chỉ là trong nháy mắt, đã qua gần sáu năm.

"Tiểu thư, cà phê của cô." Nhân viên phục vụ bưng đồ uống và điểm tâm lên cho chúng tôi, trước mặt của tôi là Cafe Đen mấy năm không đổi.

"Cám ơn."

"Cần đường và sữa không?"

"Không cần."

Nhân viên phục vụ tránh đi, Vương Giai Phân nhìn tôi, nói: "Tiểu Kết, cậu thật sự còn đợi hắn sao?"

Tôi nhíu mày: "Tại sao lại không chứ? Đã sắp ba năm rưỡi, thắng lợi trong tầm mắt."

"Nếu như tháng chín sang năm, hắn vẫn không trở về thì sao?"

"Tớ liền chôn hắn, quên không còn một mống."

". . ." Vương Giai Phân do dự một chút, không tiếp tục nói nữa.

Tôi biết rõ cô ấy muốn nói gì, tôi đã nói với cô quyết định của Tần Lý, chúng tôi cũng biết chủ ý của Diệp Tư Viễn là không trở lại.

Một năm rồi lại một năm, thật ra thì tự tôi cũng không rõ ràng, đến tột cùng tôi đang đợi gì.

Đầu mùa hè, Vương Giai Phân kết hôn.

Tôi đương nhiên sẽ làm phù dâu của cô ấy. Ngày hôm đó, cô ấy cực kỳ xinh đẹp. Ngày hôm đó, tôi lại có chút thương cảm.

Bận rộn cả ngày, tôi rốt cuộc vui vẻ uống quá nhiều ở bữa tiệc, chạy tới phòng vệ sinh ói rối tinh rối mù.

Sau khi ngã lầu, dạ dày tôi vẫn không tốt lắm, thật sự không thích hợp uống rượu, nhưng ngày đó tôi vẫn phóng túng mình. Lảo đảo đi ra từ toilet, tôi thiếu chút nữa đụng vào một người.

"Xin . . .xin lỗi!" Tôi ngẩng đầu lên, cười đến run rẩy hết cả người, "Chúc mừng phát tài! Vạn sự như ý! Tân hôn hạnh phúc!"

Vẻ mặt người đàn ông trước mắt rất kinh ngạc, tôi lấy lại bình tĩnh mới nhìn rõ, lại là Trình Húc.

"JO¬JO? Cô làm sao vậy?" Hắn móc khăn giấy ra đưa cho tôi, tôi mới phát hiện, mình đã khóc.

Đây đã là mấy tháng sau tôi và Trình Húc biết nhau, nghiệp vụ hai bên công ty đã sớm hoàn thành, tôi và anh ta đã hai tháng không liên lạc với nhau.

"A, không có chuyện gì, hôm nay bạn học cũ tôi kết hôn, tôi rất vui mừng." Tôi vịn tường, tiếp tục cười.

"Bạn trai cũ à? Tôi thấy cô đang trốn khóc."

"Đâu có! Nữ! Bạn học nữ!" Tôi che miệng cười, nước mắt lại vẫn chảy xuống.

"Cô ở phòng tiệc nào? Tôi đưa cô đi qua, cô đi đường cũng không ổn."

Anh ta không nói lời nào đỡ cánh tay của tôi, điện quang trong lòng tôi chợt lóe, lập tức bỏ rơi anh ta, bước chân lảo đảo lui về sau hai bước.

Trình Húc có chút sững sờ, nhìn tôi giống như con nhím, sắc mặt lúng túng: "Thật xin lỗi."

"Không có chuyện gì. Tự tôi có thể đi." Tôi đi tới phòng bữa tiệc của Vương Giai Phân, cảm giác ở đây đều sáng ngời.

Trình Húc đi theo bên cạnh tôi: "Cô uống rất nhiều rượu."

"Một chút xíu rượu đỏ." Tôi cười với hắn, "Thêm một chút bia nữa, một chút xíu rượu trắng."

"Cô uống nhiều loại rượu à!" Trình Húc nhíu mày lại, "Sắc mặt cô nhìn qua thật không tốt. JO¬JO, nếu cô không gấp? Tôi cảm thấy tốt nhất cô nên đi bệnh viện xem một chút, bộ dạng này của cô thật không giống như là uống nhiều bình thường đâu."

"Tôi. . ." Tôi còn muốn nói gì, bụng đột nhiên đau kịch liệt. Tôi che bụng, thân thể mềm nhũn, trước mặt bỗng tối sầm, tiếp liền mất đi tri giác.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chàng Ngốc Bám Người

Chàng Ngốc Bám Người

Chàng Ngốc Bám Người thuộc thể loại truyện ngôn tình sủng mời các bạn đọc truyện

20-07-2016 18 chương
Tạm biệt tình đầu

Tạm biệt tình đầu

Giới thiệu: Vào một buổi chiều cuối tháng chín, tôi được chọn tham gia lớp bồi

09-07-2016 1 chương
Người Kia, Lão Bản

Người Kia, Lão Bản

Người Kia, Lão Bản là một tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Kim Huyên mời

21-07-2016 10 chương
Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Trích đoạn:Mà cả nhà Ôn đại nhân lúc tiếp chỉ nghe được câu ”Quá mức được

23-07-2016 121 chương
Những ngày mưa bay

Những ngày mưa bay

Tiếng đàn ấy luôn phát ra từ cửa sổ tầng hai nơi phòng nhạc. *** Dành tặng tôi và

28-06-2016
Có bao giờ...

Có bao giờ...

Nếu bạn thật lòng trao đi lòng tốt, hãy tin tưởng rằng, những điều tốt đẹp sẽ

24-06-2016
Bố...!!!

Bố...!!!

Nhìn trên tay bố còn mấy chục ngàn tiền lẻ, con không lấy trả lại cho bố, bố cũng

29-06-2016
Đó có phải là...yêu?

Đó có phải là...yêu?

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện: "Tháng năm không trở lại") Đừng nói

27-06-2016
Falling slowly

Falling slowly

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình

28-06-2016
Lưu Luyến Không Quên

Lưu Luyến Không Quên

Xuyên suốt câu chuyện là những yêu thương đang cần được tháo gỡ, những vướng mắc

20-07-2016 50 chương