Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 120
5 sao 5 / 5 ( 15 đánh giá )

Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn - Chương 75

↓↓
Đi Italy Tiên Sư Mày!

Tôi nằm ở trên giường hai ngày hai đêm, không ăn cơm, không ngủ, không nói lời nào, cũng không chịu tiến hành vật lý trị liệu.

Tôi mặc cho bọn họ nói chuyện ở bên tai tôi, giúp tôi vô nước biển, giúp tôi xoa bóp, giúp tôi mát xa, chỉ là không muốn động một chút nào.

Tùy tiện bọn họ làm cái gì thì làm. Dù sao, tôi đã chết rồi.

bạn đang xem “Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Hai ngày sau, Tần Lý đến thăm tôi.

Nhìn thấy anh ta, tôi lại không nhịn nổi nữa, lập tức khóc lần nữa. Tôi khóc đến kinh thiên động địa, ở trên giường thiếu chút nữa sặc khí. Tần Lý gọi bác sĩ, y tá đi ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa lại rồi điều khiển xe lăn trở lại bên cạnh tôi.

"A Lý, tại sao? Anh biết tại sao! Đúng không?" Tôi khóc hỏi anh, nắm chặt tay trái của anh, giống như nắm một cây cỏ cứu mạng.

Tần Lý mím môi, anh thở dài, trở tay nắm tay của tôi, trầm giọng nói: "Tiểu Kết, em tỉnh táo một chút, hãy nghe anh nói."

Tôi lập tức ép buộc mình ngừng khóc thút thít, tràn đầy mong đợi nhìn anh.

"Anh cũng là hôm qua mới biết, trong điện thoại." Anh nhìn tôi, ánh mắt rất dịu dàng, "Tiểu Kết. Chuyện này, anh có thể hiểu Tư Viễn, nhưng vô cùng không đồng ý, nhưng mà anh lại không khuyên nổi hắn."

"A Lý, không phải anh ấy, anh ấy gặp phải chuyện gì chứ?"

"Anh không rõ ràng lắm. Nhhưng Tiểu Kết, anh không đồng ý cách làm của Tư Viễn, nhưng mà anh lại tôn trọng quyết định của hắn. Em cũng giống như anh hiểu rõ tính tình của hắn, chuyện hắn đã quyết định, không dễ dàng thay đổi."

Tôi đương nhiên hiểu rõ Diệp Tư Viễn, chuyện không có suy tính rõ ràng, anh sẽ không nói với tôi, nhìn tổng hợp tình huống mấy tháng gần đây, chuyện này anh đã suy tính lâu rồi.

"Nhưng A Lý! Em nghĩ không thông!" Tôi lau nước mắt, "Em làm gì sai sao? Anh ấy lại vẫn muốn gạt em, nói anh ấy yêu người khác! Không phải anh ấy ngã bệnh? Hoặc là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ? A Lý! Có phải như vậy không?"

"Không phải, Tiểu Kết, Tư Viễn hắn không có việc gì." Tần Lý lại lần nữa thở dài. Anh duỗi cánh tay xoa đầu tôi, lòng bàn tay ấm áp vuốt ve tóc của tôi, "Tiểu Kết, hiện tại anh không biết nên nói như thế nào, chuyện này thật sự rất đột ngột, anh hoàn toàn không ngờ tới Tư Viễn sẽ quyết định như vậy. Anh sẽ không thay hắn giải thích cái gì, cũng sẽ không bảo em đừng trách hắn, trên thực tế, tự anh cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cảm thấy hắn làm một quyết định sai lầm cực đoan. Nhưng. . . . . . Tiểu Kết, anh tin tưởng Tư Viễn làm như vậy luôn là có lý do của hắn. Anh chỉ hi vọng em có thể nhìn về phía trước, giai đoạn hiện nay, trước hết để cho mình hổi phục trở lại, ăn cơm thật ngon, rèn luyện, trị liệu thật tốt, tất cả chuyện chờ thân mình tốt hơn rồi lại nói, có được hay không?"

"A Lý, anh ấy không cho em lý do." Tôi cười thê thảm, lắc đầu nói, "Em và anh ấy ở cùng nhau hơn hai năm, nhưng ngoài một câu chia tay, anh cũng không nói gì cả."

Cái gì cũng không có, không có mơ ước, không có ánh sáng, không có tương lai. Lòng của tôi hoàn toàn chết, ở nơi này hai ngày hai đêm, tôi hoàn toàn không cách nào suy tư.

Tôi che ngực của mình, nơi đó đang chảy máu ào ào.

Nghĩ đến anh sẽ biến mất trong tương lai cuộc đời tôi, tôi đã từng cho rằng anh sẽ dính líu cả đời với tôi, biến mất khỏi sinh mệnh của tôi! Tôi chỉ cảm giác không khí trong ngực đang từ từ bị rút đi, tôi thật vất vả sống lại, thời gian xuân về hoa nở lại một lần nữa ngã vào địa ngục. Người từng hứa vô số cam kết với tôi, cứ như vậy không cần tôi nữa.

Tôi thật sự ngu! Thật khờ! Tôi hậu tri hậu giác phát hiện, trong mấy tháng này Diệp Tư Viễn khác thường như thế, anh một lần cũng không trở lại, bắt đầu từ lễ giáng sinh, anh ở trong điện thoại và video cũng sẽ không thân thiện, luôn là một bộ dáng u sầu.

Tôi còn ngu ngốc cho là anh đang lo lắng cho tôi, bây giờ nghĩ lại, thời điểm đó anh đã có ý nghĩ này rồi.

Nhưng đến tột cùng là tại sao vậy chứ?!

Tôi còn không biết là tại sao!!

"Tiểu Kết, anh có chuyện muốn nói với em." Đột nhiên Tần Lý có chút muốn nói lại thôi, anh nghĩ nghĩ, còn mở miệng, "Anh tôn trọng quyết định của Tư Viễn, cho nên hắn nhờ vả anh làm một chuyện, anh phải giúp hắn làm được."

"Chuyện gì?"

"Nhà ở chung cư Prague đứng tên của Tư Viễn, hắn đang ở Italy làm công chứng ủy thác, để anh giúp một tay chuyển thành tên của em, còn có một tấm chi phiếu. . . . . ."

"Tần Lý, anh đừng nói nữa." Tôi ngắt lời anh, "Hắn không nợ em."

"Tiểu Kết, em tỉnh táo một chút, Tư Viễn hắn. . . . . ."

"Em không phải tình nhân hắn bao nuôi, vật của hắn, em đều không cần."

"Nhưng. . . . . ."

"Tần Lý, em còn xem anh là bạn bè. Nếu như anh không muốn, bây giờ em sẽ đuổi anh ra khỏi đây, anh tốt nhất đừng nhắc thêm một chữ nữa." Tôi dừng một chút, còn nói, "Nhưng tiền thuốc thang hơn nửa năm nay, bây giờ em vẫn không trả nổi, ba em cũng không trả nổi, em chỉ có thể thiếu trước."

"Em đang nói cái gì đó? Tiểu Kết, ai cần em trả rồi hả?"

"Không sai, em cũng có thể không trả, đây là em nên có." Tôi nhìn chằm chằm Tần Lý, "Em phục vụ quên mình để đổi lấy, đúng không?"

". . . . . ." Anh ta không nói nữa.

"Em sẽ tiếp tục trị liệu, em sẽ khá hơn. Tần Lý, giúp em chuyển một câu nói cho Diệp Tư Viễn, anh hãy nghe cho kỹ. Không có thứ gì có thể bồi thường cho em, hắn vốn cũng không có thiếu em cái gì, hắn chỉ nợ em một lý do. Cho nên, em sẽ chờ lý do của hắn, em sẽ chờ hắn, chờ hắn trở về. Nhưng mà em lại không phải ngu ngốc, em sẽ không chờ đợi vô kỳ hạn. Anh giúp em nói với hắn, em chờ hắn năm năm. Năm năm, tính từ ngày hắn rời đi, ngày 27 tháng 9. Đến ngày 27 tháng 9 năm năm sau, em chờ hắn đến cho em một lời giải thích."

"Tiểu Kết, em đừng nói càn. Em. . . . . . quên hắn đi, em còn trẻ tuổi như thế, thân thể cũng lập tức có thể khôi phục khỏe mạnh, tương lai em còn dài mà, Tư Viễn sẽ không nguyện ý gặp lại em trong bộ dáng này."

"Bộ dáng em như thế nào?" Tôi lớn tiếng kêu, "Những ngày sau này, em sẽ trôi qua thật vui vẻ khoái lạc! Hắn không muốn nhìn thì không cần nhìn! Em thích chờ, mắc mớ gì tới hắn!"

"Tiểu Kết. . . . . ."

"Tần Lý, anh chỉ cần nhớ, giúp em chuyển lời là được." Tôi cười lên, đột nhiên cảm thấy dễ dàng, "Em sẽ sống tiếp thật tốt, anh yên tâm."

Tôi bắt đầu liều mạng tập vật lý trị liệu, chịu đựng đau đớn kịch liệt trên thân thể.

Tâm đã chết đã từ từ sống lại, thân thể vô lực giống như được rót vào một cỗ lực lượng mới.

Tôi rời giường đúng giờ, ngủ đúng giờ, ăn cơm đúng giờ, rèn luyện đúng giờ, uống thuốc đúng giờ, chưa bao giờ có nguyện vọng muốn khỏe lên mãnh liệt như vậy! Trần Kết, mày nhất định phải khôi phục thành bộ dáng vui vẻ lúc trước.

Ở phòng ngoài phơi nắng một lúc lâu, tôi cong khóe miệng lên mỉm cười.

Hắc! Diệp Tư Viễn, anh đừng xem thường tôi! Anh cho rằng tôi sẽ sa sút đến muốn sống muốn chết sao?! Anh nghĩ rằng cho tôi một phòng ốc đáng chết, cho tôi thêm một khoản tiền là có thể xóa sạch hơn hai năm tình cảm của chúng tôi sao?!

Anh sai lầm rồi!!

Không có anh, tôi cũng có thể sống sót! Cũng có thể sống rất tốt!!

@@@@@@@@@@@

Trung tuần tháng 6, tôi hoàn toàn khỏi hẳn, rốt cuộc xuất viện.

Trước tiên tôi đi vào nhà tù thăm Uyển Tâm.

Uyển Tâm lại mập hơn một chút, chị cắt tóc ngắn, mặc màu quần áo tù của nữ màu xanh đen, nhìn khí sắc cũng không tệ lắm.

Thấy chị, tôi liền khóc.

"Tiểu Kết, đừng khóc, chị không sao." Uyển Tâm lôi kéo tay của tôi, nở nụ cười, "Thân thể em có khá hơn chút nào không?"

"Tốt hơn rất nhiều, hoàn toàn không có việc gì rồi. Uyển Tâm, chị. . . . . . chị thật ngốc."

"Khụ! Nói cái gì đó, chị cũng không phải là vì em, chị là vì chính mình." Uyển Tâm nhéo tay của tôi, "Em gái ngốc, đừng khóc, em dám nhảy lầu, chị đây coi là cái gì chứ."

"Sao chị có thể nói như vậy! Vì hắn, vì em! Không đáng giá đâu!" Tôi khóc đến rất lợi hại, "Uyển Tâm, chị có sao không, có người khi dễ chị không?"

"Không có. Ai u, em đừng khóc, thật không có." Uyển Tâm chỉ chỉ mặt của mình, "Không phải chị còn mập lên sao? Ở chỗ này, họ đối với chị cũng đặc biệt khách khí. Thật rất kì quái, anh Tiểu Báo và anh thủy thủ đều tới thăm chị, anh Tiểu Báo nói hắn đã an bài, chị không có việc gì."

"Tần Lý cũng đã nói. À, chính là anh họ Diệp Tư Viễn."

"Thật ra thì. . . . . .chị biết rõ, còn có một người giúp chị thu xếp. Em nhất định không đoán được."

"Ai?"

"Bạn gái hắn."

"Hả? Hạ Thư Ý sao?" Tôi kinh ngạc.

"Cô ấy tới thăm chị." Uyển Tâm nháy nháy mắt, "Không ngờ chứ? Cô ấy thật là một cô gái vô cùng tốt, người kia không quý trọng cô ấy, hai người bọn họ ở chung một chỗ đã bảy năm, trong đại học liền bắt đầu lui tới."

Uyển Tâm thở dài, còn nói, "Lúc cô ấy đến thăm chị, chị thật sự cảm thấy rất áy náy, không phải vì chị làm chuyện này, mà bởi vì những chuyện trước kia. Tiểu Kết, chị không sớm nghe lời của em, chị thật sự là váng đầu rồi."

"Diệp Tư Hòa. . . . . ." Lần đầu tiên tôi nhắc tới tên của hắn, vẫn chần chờ một chút, "Bây giờ tình huống hắn như thế nào rồi? Chị biết không? Tần Lý và đám người Vương Giai Phân đều không nói cho em biết."

"Sẽ không có chuyện đi, chị cũng không biết. Tiểu Kết, chị đâm hắn bốn dao." Uyển Tâm có chút đắc ý giơ bốn ngón tay lên với tôi, "Nhưng mà chị lại không muốn để hắn chết, cho nên chị lại báo cảnh sát."

"Chị. . . . . ." Tôi cảm thấy rợn cả tóc gáy, Uyển Tâm lại có thể mạnh mẽ như vậy.

"Có một dao xuyên phá thận của hắn, giống như bị cắt đi thận bên phải, còn bị cắt lá lách, chị chỉ biết như thế thôi." Chị nhún nhún vai, giữa lông mày là vân đạm phong khinh.

"Uyển Tâm, chị . . . . ." Tôi thật sự không nói được gì.

Uyển Tâm nhìn tôi, nói: "Tiểu Kết, em yên tâm, chị sẽ không nhớ thương hắn nữa, Tô Uyển Tâm chị không phải loại người như vậy, chị dám làm thì sẽ dám nhận. Lúc ấy ở bệnh viện, cảnh sát cho Diệp Tư Viễn làm biên bản, chị biết rõ chuyện đã xảy ra sau đó, hiểu rất rõ, chị nhẫn nhịn không được. Luật pháp không thể trừng phạt hắn, vậy thì để chị, để chị thay em, thay Diệp Tư Viễn, thay Hạ Thư Ý đi kết thúc tất cả."

"Chị trả giá quá lớn rồi! Tô Uyển Tâm!"

"Chị chưa từng hối hận." Uyển Tâm cười, "Mỗi ngày đều ngủ ngon giấc, ngược lại hắn, chắc sẽ gặp ác mộng hàng đêm đi."

Mãi cho đến khi rời khỏi ngục giam, tôi cũng không nói với Uyển Tâm, tôi và Diệp Tư Viễn chia tay rồi.

Tôi xin anh thủy thủ, anh Tiểu Báo, Lưu Nhất Phong và Phùng Khếu Hải, ai cũng không cho phép nói cho chị biết.

Tài xế của Tần Lý chờ tôi ở trước cửa ngục, hắn mang tôi trở lại tòa nhà Prague, từ từ đi lên lầu. Tôi cảm thấy được chỗ này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, tôi từng ở nơi này một năm, lại rời đi gần một năm.

Thấy cửa phòng gắn một cái ghế kiểu xếp mở ở trên tường, tôi lập tức giơ chân lên đạp mặt ghế xuống, sau đó ngồi lên.

Diệp Tư Viễn ngồi ở chỗ này vô số lần, dùng chân kéo túi xuống đất, ngón chân linh hoạt gắp cái chìa khóa từ trong túi ra, mở cửa vào nhà.

Nhớ lần đầu tiên được anh mang theo tới chỗ này, anh đã cười đến rất vui vẻ, cúi đầu cạ đầu của tôi, nhỏ giọng nói: "Nếu như em thích, cũng có thể thêm tên của em."

Dường như đã qua mấy đời.

Tôi ngồi một lát, đứng lên mở cửa.

Trong phòng vẫn là dáng vẻ xảy ra chuyện vào ngày đó, chỉ là đã không thấy bóng dáng va ly hành lý lớn ở góc tường phòng khách.

Chỉ còn lại đống mảnh ghép hình còn tán loạn đầy trong hộp, đã sớm phủ kín một lớp bụi thật dày.

Hình như không có ai từng tới nơi này.

A, không đúng, cảnh sát đã tới, bọn họ tới lấy chứng, tôi có thể nhìn thấy được dấu vết những tơ nhện kia.

Tôi đi một vòng trong nhà, trong phòng ngủ. Diệp Tư Viễn cũng không có lấy toàn bộ quần áo, trong tủ treo quần áo cũng còn rất nhiều. Đồ dùng trên giường vẫn như tháng chín năm trước, tay sờ lên đều là bụi bậm.

Trong thư phòng, tôi nhìn hai bàn làm việc một cao một thấp đối diện với nhau, máy vi tính của tôi vẫn còn, bên Diệp Tư Viễn thì đã trống rỗng rồi.

Trong phòng vẽ tranh còn bày ra dụng cụ vẽ tranh của anh, thuốc màu đã sớm khô cạn.

Trang phục trong phòng làm việc của anh vẫn lộn xộn như cũ, trên thực tế, sau khi học kỳ mới năm ngoái bắt đầu, anh đã không tiến vào nơi này.

Trong phòng bếp là thiên hạ của tôi, không nhìn ra có gì thay đổi.

Trong phòng vệ sinh, trên móc vẫn còn treo khăn mặt, khăn tắm của chúng tôi, tất cả đều khô cứng.

Còn có dụng cụ hỗ trợ đi vệ sinh của Diệp Tư Viễn, anh cũng không có mang bọn chúng đi, vẫn thật chỉnh tề treo ở trên tường bên bồn cầu tự hoại.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ám dục (18+) - Thánh Yêu

Ám dục (18+) - Thánh Yêu

Giới thiệu: Anh, sở hữu một cuộc sống đẳng cấp, phụ nữ đẳng cấp, quyền lực

09-07-2016 147 chương
Shock tình - Kawi

Shock tình - Kawi

Giới thiệu: Sự trở lại của một Kawi độc đáo hơn, cá tính hơn và sắc nhọn

15-07-2016 127 chương
Trăng Trong Kính

Trăng Trong Kính

Trăng Trong Kính kể về một cô bé không biết vì nguyên nhân nào mà thân thể lại trôi

20-07-2016 23 chương
Hệ Thống Sủng Phi

Hệ Thống Sủng Phi

Hệ Thống Sủng Phi là một truyện ngôn tình sủng có nội dung khá hấp dẫn mà các bạn

23-07-2016 103 chương
Cực Phẩm Công Tử

Cực Phẩm Công Tử

Cực Phẩm Công Tử là một truyện võng du được đăng tải miễn phí tại KhoTruyenHay.Gq

19-07-2016 105 chương
Sủng Thê Đại Trượng Phu

Sủng Thê Đại Trượng Phu

Truyện ngôn tình hiện đại với độ dài 10 chương nhưng nội dung theo mình thì ổn. Mọi

22-07-2016 10 chương
Sáng nay, Hà Nội vào thu

Sáng nay, Hà Nội vào thu

Cái nắng gay gắt của một mùa hè đã đi qua. Hà Nội giờ này chắc đang đắm mình trong

24-06-2016
Một chút mỗi ngày

Một chút mỗi ngày

Bạn đã bao giờ thích một cô gái ngay lần đầu tiên gặp mặt? Tôi như thế, chỉ từng

26-06-2016
Người bới rác

Người bới rác

Có một đêm, ông cai thầu đi kiểm tra, từ rất xa, ông ta đã nghe thấy những tiếng rên

30-06-2016
Đêm tân hôn

Đêm tân hôn

Với mỗi cặp vợ chồng, đêm tân hôn để lại nhiều kỷ niệm đáng nhớ, đáng trân

30-06-2016
Những ngày như thế

Những ngày như thế

Tự dưng, tất cả mọi chuyện khác trôi qua, nhẹ nhàng như gió, quan trọng là giờ tất

27-06-2016

Polaroid