"Anh cũng nhớ em, mỗi phút mỗi giây đều nhớ đến em, Tiểu Kết." Diệp Tư Viễn nhăn mày: "Nghĩ đến về sau phải xa nhau lâu như vậy làm anh không biết nên làm cái gì bây giờ."
bạn đang xem “Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Tôi thở nhẹ một tiếng, kéo anh đến toilet, thô lỗ cởi áo của anh lại cởi quần dài, quần lót, Diệp Tư Viễn đều không nói gì chỉ nhẹ nhàng thở hổn hển, phối hợp với động tác của tôi.
Tôi nhanh chóng cởi váy và nội y của mình, không đợi tôi đứng vững thì Diệp Tư Viễn đã bổ nhào tới, cúi đầu hôn môi của tôi.
Anh dùng lực của bả vai và cánh tay nhỏ đụng vào vai tôi, miệng đứt quãng gọi tên tôi. Tôi ôm chặt anh, hai cơ thể trẻ trung gắt gao quấn nhau thành một ở dưới vòi sen, nước ấm giống như đang thiêu đốt tình cảm mãnh liệt của chúng tôi, tôi đã không đợi được đến lúc tắm rửa xong về giường mà dung hợp cùng Diệp Tư Viễn thành một thể dưới vòi nước nóng.
Anh dùng thân thể rắn chắc đè tôi trên tường gạch men sứ dưới vòi sen, hơi hơi khụy gối, Tiểu Viễn cứng rắn ở phía dưới tận tình rong ruổi trong cơ thể của tôi, đùi phải của tôi nâng lên giữa không trung, tay trái vòng qua eo anh, tay phải vỗ về chơi đùa cánh tay trái nhỏ của anh. Tôi có thể nghe thấy tiếng nước ào ào che lấp đi tiếng rên nhẹ của Diệp Tư Viễn, tôi còn có thể nghe thấy tiếng rên rỉ của chính mình, cảm giác này thật sự quá mức tuyệt mĩ, giờ phút này tình cảm mãnh liệt đã hoàn toàn bù đắp lại những trống rỗng hư không của chúng tôi một tháng trước.
Tôi biết chính mình và người đàn ông này sẽ vĩnh viễn không rời xa nhau được, thân thể tàn tật của anh làm tôi mê muội thật sâu, tôi cảm thấy được chính mình không có chút nào ngại ngùng về thân thể khiếm khuyết của anh, ở trong mắt tôi, Diệp Tư Viễn là một người đàn ông bình thường, anh cũng có hỉ nộ ái ố, có lý tưởng, có nghị lực, có mục tiêu thì đương nhiên anh cũng có thể hưởng thụ những điều mà người có thân thể kiện toàn được hưởng thụ.
Ví dụ như là...Tình yêu.
Chúng tôi đều hô to tên đối phương, trong dòng nước cả hai đều đồng thời đạt tới cao trào, tôi nhìn gương mặt của Diệp Tư Viễn, sương mù cùng hơi nước làm cho mọi việc hư ảo, tôi dịu dàng hôn lên môi anh, trong lòng đột nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều.
Ba... Ngày mai con sẽ dẫn bạn trai về nhà.
Tắm rửa xong tôi cực kì nghiêm túc cùng Diệp Tư Viễn thảo luận kế hoạch ngày hôm sau.
"Anh thật sự quyết định muốn gặp ba em sao?" Tôi nhìn ánh mắt anh hỏi.
Anh gật đầu.
"Diệp Tư Viễn, ba em gọi cú điện thoại kia cho anh, em thay ba nhận lỗi với anh, tuy em không biết rốt cuộc là ông đã nói gì nhưng chắc chắn là rất không tốt, em hi vọng anh không cần để ở trong lòng."
"Sẽ không." Diệp Tư Viễn lắc đầu: "Anh có thể hiểu được tâm tình của chú ấy, chú ấy làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho em, trên đời này có cha mẹ nào không đau lòng con cái của chính mình, cho dù chú ấy có nói gì thì anh cũng sẽ không để ý."
"Nhưng mà em lo lắng ông nhìn thấy anh có thể sẽ nói ra những lời khó nghe hơn hoặc là làm một số chuyện không thích hợp." Uyển Tâm nói không sai, ông thật sự có khả năng đuổi Diệp Tư Viễn ra khỏi nhà!
"Anh đã chuẩn bị tâm lý." Diệp Tư Viễn cười rộ lên: "Sớm hay muộn cũng phải đối mặt mà, phải không?"
"Ừ. Nhưng mà anh cứ yên tâm, nhất định em sẽ giúp anh!"
Anh cười càng vui vẻ hơn, dùng đầu tóc ướt sũng cụng vào trán tôi: "Đứa ngốc, anh tới chỗ này không phải là để cho em nhìn thấy anh và ba em cãi nhau, anh muốn để cho chú ấy tiếp nhận anh cho dù không được thì anh hi vọng có thể gặp được ba em một lần, như vậy ít nhất chú ấy có thể nhận ra anh."
"Đúng vậy! Vậy anh phải cố gắng lên! Diệp Tư Viễn, phải để cho ba em nhận ra anh tốt đến mức nào!" Tôi hưng phấn.
"Anh đâu có tốt như vậy." Anh cúi đầu, nhìn hai vai bị thiếu hai cánh tay của mình lại ngẩng đầu nhìn tôi: "Anh biết đối với người khác mà nói cơ thể của anh rất tệ. Anh không thể làm được rất nhiều chuyện nhưng mà Tiểu Kết mặc kệ ba em có nói gì hay làm gì với anh thì anh đều sẽ không buông tay, sẽ không lùi bước, sẽ không trốn tránh, anh sẽ làm cho chú ấy tin tưởng lựa chọn của em là đúng."
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Tư Viễn, tôi nở nụ cười: "Đúng vậy! Em đã chọn thì làm sao sai được."
... ...... ...... ...... .........
Ngày hôm là sau chủ nhật, buổi sáng tôi gọi điện xin phép chị chủ quán cho nghỉ vài ngày, khi đến chỗ Diệp Tư Viễn thì anh đã rời giường rồi, tôi cùng anh đi xuống nhà ăn ở khách sạn ăn buổi sáng sau đó hai người bàn kế hoạch khi nào thì đến nhà tôi.
Trở lại phòng đột nhiên Diệp Tư Viễn có chút khó xử nhìn tôi nói: "Tiểu Kết, em giúp anh đi mua một bộ quần áo, anh không thể mang theo quá nhiều hành lý chỉ có thể mang theo quần áo ngủ để tắm rửa, hình như...không được lịch sự cho lắm."
Tôi lấy balo trên vai anh xuống thì phát hiện anh thật sự chỉ mang theo một cái áo T-shirt cùng một cái quần lưng dây thun, trên chân mang đôi giày sandal mặc như thế này mà đi gặp ba tôi xác thực là không thích hợp, tôi ngồi lên chân anh, ôm cổ anh cười: "Trời nóng như thế này, anh muốn mặc cái gì? Tây trang sao?"
"Không phải, lịch sự một chút là được, em nói đi?"
"Được, vậy chúng ta liền đi qua bên kia, bên cạnh là cửa hàng tổng hợp đó."
Tôi thật sự cùng Diệp Tư Viễn đi dạo ở cửa hàng tổng hợp, anh là sinh viên chuyên ngàng thiết kế, việc chọn quần áo hoàn toàn không cần tôi quan tâm, không cần mất nhiều công sức liền chọn được hai cái áo T-shirt ngắn tay, tôi ở trong phòng thay đồ giúp anh thử áo sau cùng lôi kéo anh soi gương, khi đó tôi không khỏi khen ngợi mấy tiếng: "Ai nha! Đẹp trai chết người! Anh mặc màu xanh đậm thật sự rất đẹp!"
Vóc dáng Diệp Tư Viễn rất cao, làn da trắng nõn, áo T-shirt cổ lật màu xanh đậm mặc ở trên người anh cực kì vừa vặn làm nổi bật lên khuôn mặt đẹp trai của anh, khí chất trầm ổn lại che đi được mấy phần mệt mỏi vì đường dài.
Anh giật giật bả vai, xoay xoay thân thể đánh giá chính mình trong gương, cười nói: "Anh không quá rành rẽ việc chọn quần áo, có phải nhìn thấy rất kì lạ hay không?"
" Không có, đẹp chết người." Tôi giúp anh chỉnh lại áo lại kéo ống tay áo của anh, việc phía dưới trống không tôi đã sớm quen rồi, nhân viên cửa hàng cùng khách hàng đều đi qua lại đánh giá anh, ánh mắt né tránh nhưng lại không cưỡng được mà tò mò, đột nhiên tôi cảm thấy có chút khó chịu tuy đây không phải là lần đầu tiên tôi và Diệp Tư Viễn đi dạo phố nhưng mỗi lần ra ngoài tiếp xúc với những ánh mắt này thì trái tim của tôi vẫn co rút đau đớn như cũ.
Diệp Tư Viễn nhìn sắc mặt trầm trầm của tôi, thấp giọng nói: "Không sao, bọn họ muốn nhìn thì cứ để cho họ nhìn, anh không sao, em đừng không vui."
"Ừ." Tôi ngẩng đầu nhìn anh cười: "Áo được rồi, mua quần đi!"
Anh lại mua hai cái quần dài, đều là quần bò màu đen chỉ là quần như vậy cần phải có...dây nịt.
Lúc tôi ở phòng thử đồ giúp anh thay quần dài, sau khi cài dây nịt, tôi thỏa mãn cười rộ lên:" Cool! You are so handsome!"
Diệp Tư Viễn cúi đầu nhìn eo mình, anh vặn vẹo thân thể, cười khổ lắc đầu: "Anh chưa từng dùng dây nịt, thật sự là không quen."
" Không sao, em giúp anh cởi." Tôi vỗ vỗ mông anh, bộ dạng này của Diệp Tư Viễn cũng xa lạ đối với tôi, tôi có thói quen nhìn anh mặc đồ một cách dễ dàng nhàn nhã, nhất là vào mùa hè, lần đầu tiên nhìn thấy anh như vậy làm tôi cảm thấy cực kì mới mẻ.
"Tiểu Kết..." Diệp Tư Viễn có chút do dự giống như đang suy nghĩ nên nói với tôi như thế nào.
"Ừ."
Anh cúi đầu xuống, nói nhỏ vào bên tai tôi: " Bộ quần áo này làm anh không có cách nào tự mình đi toilet, làm sao bây giờ?"
Ặc...Tôi nhìn bả vai rộng lớn có hai cái tay ngắn của anh, phát hiện ra quả thực mình không có nghĩ tới điều này.
Chần chờ một lát, sau đó tôi nói: "Em giúp anh, được không?"
Lập tức mặt anh liền đỏ lên, khóe miệng cũng dẩu lên cao, thấp giọng nói: "Anh sẽ cố gắng không uống nước..."
"Đồ ngốc! Hiện tại đang là mùa hè, nhiệt độ ngoài trời là 37 độ đó! Nếu không uống nước thì anh sẽ ngất mất, không được!" Tôi đẩy anh ra phòng thử áo: "Nghe lời em đi, đến lúc anh không chịu được nữa thì hãy nói với em..."
"...Ừ..." Diệp Tư Viễn suy nghĩ một chút sau đó đành phải gật đầu.
Chúng tôi lại tới cửa hàng mua cho ba hai chai rượu ngon, sau đó trở lại khách sạn để lại những thứ không cần thiết, tôi và Diệp Tư Viễn liếc nhìn nhau, cả hai đều hiểu rằng sau khi chúng tôi bước ra ngoài căn phòng này thì chúng tôi sẽ phải đối mặt với những điều không thể lường trước được.
Ở dưới lầu tiểu khu mua thêm một giỏ trái cây lớn, một tay tôi cầm rượu một tay cầm giỏ trái cây dẫn theo Diệp Tư Viễn lên lầu.
Cửa vừa mở ra tôi nhìn vào trong phòng khách nhỏ hẹp đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Trong nhà vậy mà lại có nhiều khách đến vậy.
Là một nhà ba người của chú Hai, thím Hai và anh họ, chị dâu đang ôm đứa cháu 3 tuổi ngồi trong ở phòng khách xem tivi, đột nhiên thấy cửa mở ra thì chị ấy liền hoảng sợ sau khi thấy tôi thì chị ấy liền cười nói: " Ai nha Tiểu Kết, em đã về rồi sao? Chú Ba còn nói em đang đi làm..."
Nói còn chưa dứt lời thì chị ấy liền ngây ngẩn cả người, tầm mắt nhìn thẳng về phía bên cạnh tôi.
Tôi quay đầu nhìn Diệp Tư Viễn, anh vẫn đang bình tĩnh nhìn vào trong phòng, trên mặt cũng không có biểu tình dư thừa.
Ba và dì xinh đẹp nghe được động tĩnh liền từ trong phòng bếp đi ra trong chỉ là nháy mắt vẻ mặt của bọn họ đều ngưng trệ.
Chú Hai, thím Hai và anh họ cũng đi ra từ trong phòng khách, khi nhìn thấy tôi và Diệp Tư Viễn thì trên mặt bọn họ tràn đầy kinh ngạc còn có Trần Dạ, nó cũng chạy từ phòng mình ra, miệng kêu to: "Chị, hôm nay chị về sớm quá!"
Đợi cho tới lúc nhìn thấy Diệp Tư Viễn thì Trần Dạ lập tức ngậm miệng.
Tôi xấu hổ nhìn một phòng người không biết nên làm cái gì bây giờ, tôi cảm thấy được mình thật sự là đồ óc heo, trước tiên nên cân nhắc xem thử ba có muốn Diệp Tư Viễn tới cửa chào hỏi hay không nhưng vì cảm thấy nếu nói trước thì ông nhất định sẽ không đồng ý nên mới quyết định trực tiếp dẫn Diệp Tư Viễn về nhà, lúc này xem ra quyết định này thật sự là rất ngu xuẩn.
Ba là một người sĩ diện cho dù là đơn độc đối mặt với Diệp Tư Viễn cũng không thể đảm bảo ông có thể bình tĩnh vậy mà lúc này còn có một nhà chú Hai ở đây, có quỷ mới biết ông sẽ biến thành dạng gì, làm ra chuyện gì!
Tôi vội vàng lôi kéo Diệp Tư Viễn mở đường máu chạy trốn.
Trong không gian yên tĩnh thì giọng nói thanh thúy của đứa cháu Lỗi Lỗi vang lên, nó mở to hai mắt nhìn Diệp Tư Viễn sau đó lôi kéo áo của mẹ nó hỏi: "Mẹ, tại sao chú đó lại không có tay?"
Tôi nhắm hai mắt lại, cố gắng nhịn xuống kích động muốn rơi nước mắt, lúc này tôi nghe thấy ba nói: "Thất thần làm gì? Có chuyện gì thì bước vào rồi nói!"
Chương trước | Chương sau