Polly po-cket
Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 120
5 sao 5 / 5 ( 42 đánh giá )

Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn - Chương 45

↓↓
"Lừa người!"

bạn đang xem “Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Anh đột nhiên nói tiếp: "Đúng rồi, Tiểu Kết, em còn chưa có nói cho anh biết tại sao phải trở về trường học trước đấy."

"Chính là phải. . . trở về sớm một chút chứ sao." Tôi ngượng ngùng cười, nhưng đầu dần dần cúi thấp xuống.

"Có phải em cùng ba em cãi nhau hay không?" Diệp Tư Viễn nhẹ giọng hỏi tôi, giọng nói rất bình tĩnh.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, tâm loạn như ma, suy nghĩ một chút vẫn gật đầu, "Ừm" một tiếng.

"Là bởi vì anh sao?"

"Không phải vậy, Tư Viễn, anh đừng nghĩ lung tung."

"Tiểu Kết, nói thật."

Tôi thở dài, nói: "Ba embiết chuyện của chúng ta rồi."

"Cũng biết anh không có tay?"

"Đúng vậy."

"Ba em tức giận?"

"Ba em. . ." Tôi lựa chọn từ để nói, cảm thấy nói thế nào cũng không đúng, chỉ có thể trả lời, "Chỉ là có chút mất hứng."

"Sau đó em liền cùng ba cãi nhau?"

"Cũng không ầm ĩ." Tôi nhỏ giọng nói.

"Không ầm ĩ thì làm sao em lại về trường trước." Anh nhẹ nhàng nở nụ cười, nói, "Ba em tức giận là bình thường, không có cha mẹ nào sẽ hi vọng con gái của mình tìm một người tàn tật không có cánh tay làm bạn trai."

"Tư Viễn, ba em còn chưa biết anh tốt thế nào, còn chưa từng thấy anh, anh không nên nghĩ bậy bạ." Tôi kéo hông của anh, nói, "Chúng ta phải có lòng tin."

Anh khe khẽ thở dài: "Tiểu kết, ngày mai em gọi điện thoại cho ba em đi, nói cho ông ấy biết em vẫn ổn."

"Vâng."

"Đợi thời cơ chín muồi, anh sẽ cùng em đi gặp ông ấy, anh sẽ nói cho ông biết, mặc dù anh không có tay nhưng có thể cho em hạnh phúc. Đến lúc đó, anh sẽ xin ông ấy đồng ý để cho chúng ta sau khi tốt nghiệp thì kết hôn, sau đó chúng ta có thể cùng đi ra nước ngoài học tập."

"Tư Viễn. . ." Tôi có chút lo lắng, cảm giác anh nghĩ mọi việc quá đơn giản.

"Tiểu Kết, anh không sợ, chúng ta phải vượt qua bước này có phải hay không?"

"Vâng!" Tôi dùng sức gật đầu, tôi luôn tin tưởng anh tuyệt đối. Có lẽ, chuyện vốn là đơn giản như vậy, nhà Diệp Tư Viễn tốt như vậy, ba và dì cũng sẽ không làm như không thấy.

Nghĩ như vậy, tôi liền cảm thấy dễ chịu rất nhiều.

Tôi đột nhiên nghĩ đến một vấn đề khác, hỏi anh: "Aizz, ngày mai em đi có thích hợp không?"

"Không có chuyện gì đâu, anh họ thì đã sớm biết em, bọn họ đều là người đặc biệt tốt, còn có ông bà anh, cũng là những người suy nghĩ rất thấu đáo."

"Vâng. . ."

Tôi ôm cổ anh: "Em cảm thấy mình rất liều lĩnh, gần sang năm mới rồi còn đến nhà anh, ba mẹ của anh có lẽ sẽ cảm thấy em không đáng tin."

"Sẽ không đâu, yên tâm đi." Anh ôn nhu nói.

"Tư Viễn, em muốn ngày mai trở về trường học."

"Hả?"

"Em không bảo anh cùng em trở về, anh hãy ở lại."

"Tiểu Kết, em quên ngày kia là ngày gì sao?"

"Hả? Ngày gì?"

"Là ngày chúng ta chưa bao giờ cùng nhau trải qua, nhưng thuộc về của chúng ta."

". . ." Tôi tính toán một chút, kinh ngạc kêu lên, "Valentine sao?"

"Ừm." Anh chậm rãi nói, "Em nói đi, em muốn ngày mai một mình về trường hay là ở lại với anh vài ngày?"

". . ." Tôi là không thể nào bảo anh theo tôi trở về trường, xem ra tôi chỉ có thể là ở lại.

Diệp Tư Viễn nở nụ cười: "Thật ra thì anh chưa từng nghĩ có thể ở cùng em trong ngày Valentine đâu, là bản thân em tự động đưa tới cửa, thực sự là không tồi."

"Em chưa chuẩn bị quà Valentine cho anh đâu!"

"Anh cũng vậy, ha ha."

"Thật không có thành ý."

"Anh tặng mình cho em đấy."

"Em không cần! Đồ xấu xa! Ưm. . ."

Anh lại cúi đầu ngậm môi tôi, sau một lúc lâu, nói: "Anh phải lên rồi."

Tôi luyến tiếc ôm anh một cái thật chặt: "Đi đi."

Anh đứng lên, lúc này, ti vi yên lặng một chút, đột nhiên lại vang lên một đoạn nhạc.

Tôi và Diệp Tư Viễn cũng bị hai người trên màn hình hấp dẫn.

Người con trai mặc áo sơ mi màu xanh nhạt đứng ở bên cửa sổ, gọi một cô gái đang đi dưới lầu:

"Này!"

Mái tóc dài của cô gái bị gió thổi rối loạn, cô dừng bước lại khoanh tay hỏi:

"Sao vậy?"

"Đi sao?"

"Đúng vậy."

"Đi đâu?"

"Về nhà."

"Sau đó thì sao?"

"Đi làm."

"Không đi làm có được hay không?"

"Không đi làm thì cậu nuôi tôi à?"

Người con trai trầm mặc, cười cười không nói gì.

Cô gái tiếp tục đi, người con trai chạy tới, đứng ở sau lưng gọi cô ấy:

"Này!"

Cô gái đốt một điếu thuốc, quay đầu lại hỏi: "Sao nữa?"

Người con trai hít sâu, nói to:

"Tôi sẽ nuôi em!"

Cô gái đứng ở bờ biển, tóc dài tung bay trong gió.

Người con trai vẫn đứng đợi cô trả lời.

Cô gái từ từ quay đầu lại, bật cười một tiếng, nhún vai nói: "Trước tiên cậu hãy tự nuôi mình đi, đồ ngốc."

Người con trai đưa mắt nhìn cô gái xoay người rời đi.

Ở trên xe taxi, cô gái che miệng, nước mắt rơi xuống như mưa.

Tôi ôm Diệp Tư Viễn, đầu tựa vào ngực anh, nhẹ giọng hỏi anh: "Diệp Tư Viễn, nếu em không đi làm thì anh có nuôi em không?"

"Anh sẽ nuôi em."

"Trước tiên anh hãy tự nuôi mình đi, đồ ngốc."

Anh cười, vành mắt tôi lại hồng hồng.

[1] Một loại dưa ngọt ở vùng Tân Cương, Trung Quốc

Chương trước | Chương sau

↑↑
Đồ Chơi Của Tổng Tài

Đồ Chơi Của Tổng Tài

Trích đoạn:Đối với biểu lộ Hạ Cảnh Điềm đứng ngồi không yên, Kỷ Vĩ Thần

20-07-2016 125 chương
Truy đuổi - Nhan Tiểu Ngôn

Truy đuổi - Nhan Tiểu Ngôn

Giới thiệu: Mỗi thành phố đều có một tên vô lại một tay che trời, Tiêu Trạch vừa

09-07-2016 74 chương
Phản Nghịch

Phản Nghịch

Thêm một truyện ngôn tình của tác giả Điểm Tâm mình giới thiệu cho các bạn, nếu ai

22-07-2016 9 chương
Chạm đến tinh khôi

Chạm đến tinh khôi

Trong cơn mơ, tôi thấy một bìa rừng chạy dài hun hút, xa xa thấp thoáng một ánh mắt

23-06-2016
Thằng giựt đồ

Thằng giựt đồ

Kéo nón kết thắp xuống để gương mặt chỉ còn một phần ẩn dưới đèn đường vàng

24-06-2016
Chuyện bạn bè

Chuyện bạn bè

Nhưng tôi lại nghĩ tình bạn cũng cần có cái "duyên", tôi cũng chẳng biết giải thích

24-06-2016
Ngọc núi

Ngọc núi

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Nhỏ ôm chầm

27-06-2016