Polly po-cket
Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 120
5 sao 5 / 5 ( 113 đánh giá )

Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn - Chương 15

↓↓
Làm Chuyện Anh Muốn Làm



Trong phòng ngủ, tôi và Diệp Tư Viễn được bao phủ bởi một tầng hơi thở mập mờ không rõ ràng.

Ánh sáng trong phòng rất tối.

bạn đang xem “Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Tôi vừa hôn anh vừa đưa bàn tay trái dò xuống tên tiểu tử đã ngóc đầu dậy, khi tay tôi chạm được vào thì toàn thân anh lập tức run một cái. Anh buông môi tôi ra, nhìn xuống dưới nói: “Tiểu Kết, em đang làm gì thế?”

Tôi mềm nhũn đáp: “Tư Viễn, em làm chuyện anh muốn làm.”

Anh nhẹ nhàng lắc đầu, nhỏ giọng: “Không được, em còn quá nhỏ, chúng ta không thể đi tới bước này.”

“Em không nhỏ, em sắp 19 tuổi rồi.” Tôi ghé vào tai anh thì thầm, tay trái dứt khoát đi vào trong.

Cái quần nào của Diệp Tư Viễn cũng là lưng dây thun cho nên tay tôi dễ dàng tiến vào.

Anh cảm nhận được động tác của tôi nên hết sức khẩn trương nhưng không có biện pháp ngăn cản, các vùng cơ rắn chắc ở bụng căng thẳng thít chặt.

Thậm chí anh còn đưa ngón chân kẹp lấy quần tôi rồi giật giật.

“Tiểu Kết! Dừng tay lại!” Anh cúi đầu ngăn cản.

“Em không dừng.” Tôi nhìn anh cười, tay dùng lực kéo mạnh cả quần lót lẫn quần ngủ của anh xuống.

Tiểu Viễn nhà tôi lập tức lộ ra trước mặt tôi.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy nó.

Cũng là lần đầu tiên tôi thấy nó chân thật.

Trước kia tôi và Uyển Tâm có xem mấy bộ phim đen của Nhật Bản, khi nhìn thấy cái bộ phận đó của đàn ông trên màn hình không hiểu sao tôi lại thấy khó chịu, vừa kinh ngạc vừa hiếu kỳ, nhìn động tác của bọn họ lại càng thấy không thể tin được.

Cuối cùng tôi cũng được xem vật thật, mà đó lại là tiểu tử của Diệp Tư Viễn mà tôi yêu nhất nữa.

Nó sinh trưởng giữa một mảnh rừng rậm, hình dáng đẹp mắt, màu giống như vẻ mặt của tôi lúc này, tôi nhìn chằm chằm vào nó, đánh bạo duỗi ngón tay chạm một cái lên đầu nó, Diệp Tư Viễn lập tức rên rỉ một tiếng. Tôi nuốt một ngụm nước bọt, sau đó đưa cả bàn tay nắm nó.

“Ư. . . A. . . Tiểu Kết! Dừng tay! Dừng tay!” Diệp Tư Viễn cau mày lại, tôi thấy đầu gối anh cong lên, ngón chân bấm chặt xuống ga giường.

“Tư Viễn, Tư Viễn, em là của anh, anh có thể làm những chuyện anh muốn làm.” Nói xong, tôi hôn lên môi anh, liếm nhẹ lên vành tai, tay trái không ngừng đưa đẩy Tiểu Viễn. Tôi không biết mình lấy dũng khí lớn như vậy từ đâu bởi vì tôi hoàn toàn không có kinh nghiệm, vào giờ phút này, tôi chỉ muốn làm chuyện tôi đang làm thôi.

“A… a…” Diệp Tư Viễn không chịu nổi sự kích thích của tôi, anh cong người, qua lớp vải áo tôi cảm nhận được sự run rẩy khe khẽ ở phần tay còn lại hai bên bả vai của anh.

Tôi tiếp tục di chuyển Tiểu Viễn, thỉnh thoảng còn vuốt ve đỉnh đầu của nó, cái bộ phận đó rất mềm mại, khi sờ vào thật thoải mái. Diệp Tư Viễn bị tôi kích thích đến mức đứng ngồi không yên, cả người ngã xuống giường.

Tôi ngồi dậy, nhanh chóng cởi quần áo của mình ra, tôi biết thân thể tôi rất đẹp, da trơn bóng nhẵn nhụi, cái eo thon và bộ ngực đẫy đà. Diệp Tư Viễn nằm nghiêng, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm tôi, than thể run rẩy từng hồi, không kìm được mà than nhẹ theo từng động tác lên xuống của tay tôi.

Khi tôi không còn mảnh vải che thân xuất hiện trước mắt anh, tôi nhận ra sự biến hóa rõ rệt trong đôi mắt nóng bỏng ấy.

Tôi biết anh rất muốn tôi.

Tôi cởi quần anh ra, hai chân thon dài cuối cùng cũng thoát khỏi sự vây hãm của chiếc quần dài.

Tôi đang định cởi áo cho anh thì anh lập tức thu bả vai lại, giơ chân lên ngăn tay tôi: “Tiểu Kết! Đừng! Cơ thể anh rất xấu.”

Ánh mắt anh đầy đau thương, tôi nhanh chóng buông tay, tôi không muốn miễn cưỡng anh.

Tôi cúi xuống hôn mặt anh, cắn vào vành tai, để bộ ngực đẫy đà ma sát người anh, đương nhiên là tay trái của tôi chưa lúc nào ngừng lại, thậm chí tôi còn cảm thấy vật nhỏ trong lòng bàn tay đang dần lớn hơn, nóng hơn.

“Tiểu Kết. . . A. . . Tiểu Kết. . . Diệp Tư Viễn nhìn tôi với ánh mắt mê mẩn, toàn thân đầy mồ hôi, tóc anh ướt nhẹp, anh thu hẹp bả vai, cong người lên như một con tôm đang hoảng sợ.

Rồi tôi không biết tiếp theo phải làm gì.

Tôi hỏi anh: “Diệp Tư Viễn, anh. . . làm thế nào để anh tiến vào cơ thể em?”

Anh nghe tôi hỏi vậy liền ngẩn người, chống vai xuống giường rồi ngồi dậy, anh nhìn Tiểu Viễn còn nằm trong tay tôi, nhỏ giọng nói: “Tiểu Kết, em chuẩn bị xong chưa?”

“Rồi!” Tôi không ngừng gật đầu.

“Vậy em ngồi lên người anh đi, anh. . . anh không thể tìm được nơi đó để đi vào nên em phải giúp anh.” Giọng anh bắt đầu khàn đục, tôi không ngờ có chuyện này, nhưng mà anh khó chịu thì tôi cũng chẳng dễ chịu gì.

Tôi ngoan ngoãn nghe lời “Vâng.” Tôi tách hai chân ngồi vào lòng anh, Diệp Tư Viễn dựa lưng vào đầu giường, giật giật cái mông bên dưới, điều chỉnh tư thế.

“Tiểu Kết, em chắc chắn là chuẩn bị xong rồi chứ?” Anh hỏi tôi thêm một lần nữa. Tôi ngẩng đầu ngắm nhìn gương mặt nghiêm túc và ánh mắt mơ màng của anh, hai bên vai là hai tay áo mềm rủ xuống.

“Sao hôm nay anh lại dài dòng vậy!” Tôi cáu với anh, tay vẫn không ngừng di chuyển Tiểu Viễn.

“A. . . A. . .” Diệp Tư Viễn cựa quậy, hổn hển nói, “Em nhanh lên, ngồi xuống đi. . . Anh… anh sắp không chịu đựng được nữa.”

“Là sao?” Tôi không hiểu.

Tôi nhớ lại tình tiết trong mấy bộ phim Nhật Bản rồi bắt chước theo, thử hạ thấp người, không ngờ khi tôi vừa chạm vào Tiểu Viễn thì Tư Viễn lại lớn tiếng kêu: “A… Tiểu Kết! Anh không nhịn được nữa!”

“Anh! Anh làm sao vậy?” Tôi luống cuống.

“Tiểu Kết! Anh muốn bắn rồi, em buông ra nhanh lên.” Anh cau mày nhìn, miệng thở gấp, ngay cả hai ống tay áo mềm nhũn cũng không ngừng rung động.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, tỉnh táo lại một chút, tôi nói: “Bắn đi, Diệp Tư Viễn, em ở đây này.”

Tôi biết phái nam khi muốn bắn tinh, nếu không có tiếp xúc với vật thể nào chắc chắn sẽ không thoải mái, cho nên tôi không có ý định buông tay ra, ngược lại còn cầm Tiểu Viễn bằng cả hai tay.

“A a… không được đâu… sẽ rất bẩn.” Anh nói nhỏ, trong khi đó, tôi đã cảm nhận được bắp chân anh cứng ngắc lại rồi.

“Không bẩn, Diệp Tư Viễn, không bẩn thật mà, nhìn em đi!”

“Tiểu Kết… buông tay ra… anh không nhịn được…” Anh vất vả lên tiếng. Còn tôi nhìn anh nói rành rọt từng chữ từng chữ một:

“Diệp Tư Viễn, em yêu anh.”

Tôi tăng nhanh động tác trên tay, Diệp Tư Viễn nhìn tôi thật sâu, sau đó anh nhướng mày, cơ thể run rẩy kịch liệt rồi phát ra mấy tiếng gầm nhẹ trong cổ họng, tinh dịch của anh bắn vào lòng bàn tay tôi.

Sau khi anh bắn xong, tay tôi vẫn còn một chút cảm giác giật nhẹ của Tiểu Viễn trong giây phút đó.

* * *

Tôi trần truồng bước xuống giường, đi rửa sạch chất lỏng nhớp nhúa ở tay mình, rồi mới quay ra mặc quần áo vào, sau đó mang một chậu nước ấm ra lau người cho Diệp Tư Viễn.

Diệp Tư Viễn vẫn khom người nằm nghiêng trên giường, quay mặt vào vách tường, đôi chân lõa lồ khép chặt lại.

Không nhìn thấy mặt anh nhưng tôi biết anh đang ngượng ngùng.

“Diệp Tư Viễn, quay lại đây, em lau người cho anh.” Tôi chọt lên hông anh, anh hơi nhúc nhích, tôi buồn cười vỗ “bốp”một phát lên cái mông trần truồng của anh.

Rốt cuộc anh cũng xoay người lại, chống vai ngồi dậy, hai chân ấn xuống ga giường, tôi biết anh đang cực kỳ khẩn trương.

Tôi cười, nói: “Diệp Tư Viễn, em là bạn gái của anh, không có gì phải ngại.”

Tôi vén vạt áo của anh lên ngắm nhìn Tiểu Viễn đã ngủ, biến thành vật mềm nhũn giữa hai chân anh, tôi cầm khăn lông thấm nước ấm cẩn thận lau thân cho anh, hỏi: “Anh có tự mặc quần được không?”

“Được.” Anh cúi đầu đáp một tiếng.

“Có cần em tránh đi không?” Tôi hỏi anh.

Anh nghĩ nghĩ, rồi lắc đầu nói: “Không cần.”

Tôi bưng chậu cất đi, lúc ra ngoài thấy anh đang mặc quần.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh mặc quần áo.

Anh ngồi trên giường, đưa chân cặp quần lên. Ngón chân anh điều chỉnh lại vị trí cho quần lót và quần dài, sau đó anh đưa chân vào hai ống, từng ngón chân thay phiên nhau kéo quần lên, quần lót dần dần được kéo qua đầu gối, đến bắp đùi, cuối cùng là vị trí quan trọng.

Lúc này anh duỗi dài đùi phải, dựa lưng vào tường, gắp một cái gậy nhỏ bên giường lên, cái gậy này làm bằng gỗ, có một đầu hình tròn, đầu còn lại hình lưỡi câu.

Diệp Tư Viễn ngậm cái đầu tròn vào trong miệng, sau đó tựa người vào chiếc gối ở đầu giường, bờ vai anh chống xuống giường, dùng lực ở bụng chống đỡ phần hông, anh cúi gằm mặt xuống, điều khiến cái lưỡi câu móc hai bên lưng quần lên, bên trái hạ xuống móc rồi bên phải hạ xuống móc, cứ lặp đi lặp lại như vậy, cuối cùng chiếc quần lót hoàn toàn yên vị ở đúng chỗ của nó.

Mặc xong quần lót anh mặc quần dài, cũng làm như vừa rồi, chỉ khác một điều là khi dùng lưỡi câu kéo quần, anh phải xuống giường đứng lên.

Tôi nhìn dáng người anh cao to đứng đó mặc quần bằng cách dung cái gậy có lưỡi câu, hai tay áo trống rỗng buông xuống bên người, theo thân thể mà đong đưa. Trong lòng tôi trăm mối cảm xúc, tôi kiềm chế hành động chạy tới giúp anh, tôi hiểu rõ cái anh cần nhất đó là khẳng định mình.

Cuối cùng anh cũng mặc xong, anh lắc lắc người rồi nâng chân phải chỉnh lại quần áo, sau đó thả cái gậy xuống giường. Làm xong tất cả, anh ngẩng đầu lên nhìn tôi.

Chúng tôi chỉ cần vài giây là mặc xong nhưng anh lại cần tới vài phút đồng hồ.

“Anh có thể mặc quần mà không cần lưỡi câu.” Anh nói “Chỉ là dùng lưỡi câu sẽ mặc nhanh hơn một chút.”

Tôi chạy tới ôm lấy anh, dựa đầu trong lồng ngực rắn chắc của anh.

“Diệp Tư Viễn, em biết anh không thích nghe em nói thế này nhưng em vẫn muốn nói, em thật sự khâm phục anh đấy.”

Anh rụt hai bả vai, phần còn lại của cánh tay bị cụt trong tay áo chạm vào mặt tôi, anh nói: “Tiểu Kết, dáng vẻ anh lúc này có phải rất xấu?”

“Không đâu, xấu thế nào được chứ.” Tôi ôm anh thật chặt.

“Em có. . . cảm thấy. . . anh rất vô dụng không?”

“Tất nhiên là không rồi.” Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, nói, “Anh đừng suy nghĩ lung tung.”

“. . . Chuyện xảy ra lúc nãy, đáng lẽ anh phải là người chủ động mới đúng, nhưng anh lại. . .” Anh khép hờ mắt, mặt ửng hồng.

“Diệp Tư Viễn, có gì đâu, tương lai chúng ta còn nhiều cơ hội.”

“Nhưng. . .”

“Không có nhưng nhị gì hết.” Tôi nói, “Diệp Tư Viễn, bây giờ em hỏi anh, vừa rồi anh có thoải mái không?”

Mặt anh càng đỏ hơn.

Tôi nhìn anh.

“Có.” Giọng anh nghe như muỗi kêu, còn nhè nhẹ gật đầu.

Tôi cười vui vẻ, nói: “Anh thoải mái là tốt rồi, anh thoải mái em sẽ vui.”

“Tiểu Kết. . .” Anh muốn nói gì đó nhưng lại do dự.

“Anh muốn nói gì?” Tôi tò mò hỏi anh.

Anh cúi đầu xuống, cắn nhẹ lên vành tai tôi, nhẹ nói: “Anh chưa từng thoải mái như vậy. . . Thật đấy. . . Thì ra là. . . . . . là cảm giác này.”

Chương trước | Chương sau

↑↑
Hoàng Hậu Xấu Xí

Hoàng Hậu Xấu Xí

Trích đoạn:Dám động vào Vương phi tương lai, không có chém đầu của nàng ta đã xem

20-07-2016 10 chương
Nước Chát Chấm Đậu Hũ

Nước Chát Chấm Đậu Hũ

Truyện có nội dung nhẹ nhàng đơn giản nhưng hấp dẫn được đăng tải miễn phí tại

20-07-2016 59 chương
Nắng gắt - Cố Mạn

Nắng gắt - Cố Mạn

Văn án: - Nếu như nhiều hơn thích một chút gọi là yêu, thì nhiều hơn yêu

11-07-2016 41 chương
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Tiêu Dao

Tiêu Dao

Cuộc đời có những khúc mắc, những khúc quanh mà chắc chắn ai cũng phải vượt qua, vui

22-07-2016 12 chương
Đồ Chơi Của Tổng Tài

Đồ Chơi Của Tổng Tài

Trích đoạn:Đối với biểu lộ Hạ Cảnh Điềm đứng ngồi không yên, Kỷ Vĩ Thần

20-07-2016 125 chương
Chiến Lang

Chiến Lang

Chiến Lang là một tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Hắc Khiết Minh có nội dung xoay

22-07-2016 50 chương
Người tình của cha

Người tình của cha

Cha tôi nói, trong gia đình, quan trọng là người đàn bà. Giữ được êm ấm hay đổ vỡ

30-06-2016
Anh sẽ đi cùng em chứ?

Anh sẽ đi cùng em chứ?

Con gái khi yêu, đúng là điên, chẳng lo cho bản thân mình, chỉ lo không về gặp được

26-06-2016
Anh yêu em bao nhiêu?

Anh yêu em bao nhiêu?

Ném những lời cay đắng nhất có thể nghĩ ra trong lúc ấy vào mặt anh bằng cái giọng

30-06-2016
Bất chợt ở La Mã

Bất chợt ở La Mã

Thêm một lần Tùng thất hứa với Thảo. Khi mùa xuân ấm áp làm nở những bông hoa xinh

27-06-2016
Khi cơn mưa trút xuống

Khi cơn mưa trút xuống

Dư vị những khoảnh khắc đó chưa bao giờ mất trong chị. Mỗi đêm nó trở về mơn man

30-06-2016