Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 120
5 sao 5 / 5 ( 128 đánh giá )

Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn - Chương 12

↓↓
Tôi cúi đầu, thế nhưng không ngờ lại vô tình nhìn thấy vật lạ ở dưới thân anh.

bạn đang xem “Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Mặt tôi đỏ tới mang tai, không biết làm sao, Diệp Tư Viễn nhìn tôi, rồi lại cúi đầu, lập tức hiểu rõ.

Anh bối rối xoay sang chỗ khác, nói với tôi: “Anh xin lỗi.”

“Đừng! Anh không phải nói xin lỗi đâu!” Không biết vì sao mà đột nhiên tôi lại nhớ tới lời nói của tên Tôn Diệu đáng ghét - tự lái máy bay! Tình trạng của anh như vậy, liệu anh có tự giải quyết được không nhỉ? Nếu như không thể, chắc chắn anh sẽ thấy khó chịu lắm.

Tôi lâm vào khó xử, nghĩ không ra biện pháp gì hay. Diệp Tư Viễn lại nói: “Tiểu Kết, em mau quay về phòng nghỉ ngơi đi, trời sắp sáng rồi.”

“Em. . .” Tôi do dự nhìn anh.

“Tiểu Kết, em vẫn còn nhỏ, chúng ta chưa thể đi tới bước này.” Dường như anh đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng tôi, dịu dàng nói.

“Diệp Tư Viễn, anh sẽ không sao chứ?” Tôi đành mặt dày hỏi anh.

“Anh thì có chuyện gì? Nếu em không đi, anh mới có chuyện đó.”

“A, được rồi, em đi đây.” Tôi xoay người chạy ra ngoài, trước khi đóng cửa còn nghiêng đầu nhìn anh một cái. Anh vẫn đứng bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn tôi.

Đèn nê-ông xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào căn phòng, hắt lên người Diệp Tư Viễn. Anh đứng đó thản nhiên nở nụ cười nhẹ nhàng, tay áo trống không buông thõng hai bên người, trông anh rất giống một tinh linh rơi xuống trần gian, chẳng qua tinh linh này đã mất đi đôi cánh huyền diệu, cho nên không thể bay lượn được nữa.

Sáng ngày thứ hai, tôi không ngồi dậy nổi để ăn bữa sáng, trùm chăn ngủ thẳng đến 10 rưỡi.

Sau khi tỉnh lại, tôi thấy có một bóng người ngồi bên mép giường, người ấy tặng cho tôi một nụ cười ôn hòa, nhìn tôi bằng cái nhìn dịu dàng đầy yêu thương.

Tôi không tự chủ được, vui mừng đưa hai tay về phía anh: “Diệp Tư Viễn. . .”

Anh ngẩn người nhìn đôi tay tôi thò từ trong chăn ra, ngay sau đó anh khom người hôn vào lòng bàn tay tôi.

Tôi chợt giác ngộ, Diệp Tư Viễn nhà tôi không có tay.

Tôi mặc một chiếc áo giữ ấm rồi chui nửa người ra khỏi chăn, trực tiếp nhào vào người anh, gắt gao ôm chặt anh trong lòng: “Buổi sáng tốt lành! Diệp Tư Viễn.”

Anh bị tôi ôm chặt đến không thể động đậy, đến khi anh giãy giụa, tôi mới buông lỏng tay ra một chút, anh đến gần hôn lên má, lên vành tai tôi rồi thì thầm: “Phải là buổi trưa chứ, Tiểu Kết.”

Tôi ngượng ngùng cười, hỏi anh: “Chị Uyển Tâm đâu rồi?”

“Cô ấy về trường trước rồi, cô ấy nói em vẫn đang ngủ nên không gọi em.”

Tôi cười khanh kháchkhông ngừng, nói: “Uyển Tâm còn lưu luyến cái giường hơn cả em đấy, chẳng qua chị ấy không muốn làm cái bóng đèn thừa thãi mà thôi .”

Anh có điểm thẹn thùng, cọ trán vào trán tôi: “Mau rời giường đi, chúng ta cũng phải quay về trường chứ.”

“Ok. . .” Rồi tôi nói, “Diệp Tư Viễn, anh có muốn tránh đi đâu đó một lát không, bởi vì hiện tại em chỉ mặc quần lót thôi.”

Mặt anh đỏ bừng, tôi vừa dứt lời anh đã nhanh chóng chạy vào phòng rửa tay.

Trả phòng xong, tôi cầm thẻ tín dụng đưa cho anh, anh ngồi trên ghế sa lông của khách sạn cởi giày, ngón chân kẹp thẻ bỏ vào túi xách, kéo khóa túi xong anh lại cúi thân xuống thấp, khoác túi lên người.

Sau đó anh đứng dậy, tôi liền nhét hai tay áo rỗng của anh vào trong túi áo.

Anh nhìn tôi cười, tôi phát hiện chúng tôi vô cùng ăn ý nhau.

Lúc rời khỏi khách sạn, có mấy cô phục vụ quăng ánh mắt không bình thường đến chỗ tôi, trong ánh mắt đó có đồng tình, có thương hại và tò mò. Tôi không thèm để ý tới bọn họ, ngẩng đầu lén lút quan sát Diệp Tư Viễn, gương mặt anh lúc này không biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt.

Mãi cho đến khi ngồi trên taxi, Diệp Tư Viễn vẫn im lặng, giờ tôi mới biết anh đang buồn bực.

“Anh làm sao vậy?” Tôi đưa cùi chỏ chọc chọc vào eo anh.

Anh cúi đầu nhẹ giọng bảo tôi: “Tiểu Kết, nếu chúng ta ở chung một chỗ, em sẽ luôn bị người khác nhìn ngó chỉ trỏ.”

Tôi vòng tay ôm hông anh, dựa đầu vào bờ vai rắn chắc của anh nói: “Em không sợ.”

“Em có cảm thấy… anh giống một con quái vật không?”

Tôi lập tức trừng mắt với anh: “Diệp Tư Viễn, anh đang nói linh tinh cái gì thế?”

“Không có. . . Chỉ cần làm chuyện gì ở bên ngoài, anh đều bị người khác chỉ trỏ. Bản thân anh đã coi nó là thói quen, còn bây giờ có em ở bên cạnh, anh không muốn em cũng phải chịu đựng những ánh mắt khác thường đó. . . nhưng anh không thể ngăn cản họ, anh vốn. . . rất quái dị.”

“Diệp Tư Viễn! Anh không cần như vậy.” Tôi lại đặt đầu lên bả vai anh, hai tay ôm chặt eo anh, nói tiếp “Hãy sống là chính mình, anh cứ làm những gì anh muốn, đừng để ý tới ánh mắt người khác làm gì. Thật đấy! Từ nhỏ đến lớn, chính em cũng sống với nguyên tắc như vậy.”

Anh không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng thở dài rồi hôn lên đỉnh đầu tôi một cái.

Tôi nhắm mắt lại, nghĩ thầm, Diệp Tư Viễn, Diệp Tư Viễn, xin anh đừng bi thương như vậy.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Giáo Sư Thường Dịu Dàng

Giáo Sư Thường Dịu Dàng

Giáo Sư Thường Dịu Dàng là một truyện ngôn tình sủng kể về một anh chàng mang trong

22-07-2016 10 chương
Cẩm Dạ Lai Phủ

Cẩm Dạ Lai Phủ

Truyện ngôn tình của Huyền Mật luôn mang lại cho độc giả những cái nhìn đầy chân

26-07-2016 1 chương
Em Có Tin Vào Định Mệnh?

Em Có Tin Vào Định Mệnh?

Em Có Tin Vào Định Mệnh? là một truyện ngôn tình của tác giả Dư Lạc Thần, bạn có

21-07-2016 34 chương
Kiều Thê 19 Tuổi

Kiều Thê 19 Tuổi

Anh là một quân nhân anh tuấn khí phách, phụ nữ si mê anh còn nhiều hơn cả sao trên

23-07-2016 9 chương
Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật

Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật

Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật là một trong những tiểu thuyết ngôn tình khá hay được đăng

22-07-2016 77 chương
Đồ cũ

Đồ cũ

  Cả anh và bà lặng người. Thằng bé bị bố mắng, ngơ ngác! ***   Nhà có những

29-06-2016
Trong Veo

Trong Veo

Đâu phải lúc nào tình yêu nơi đây cũng là lợi dụng. *** Yêu tặng Trong Veo - cô bé

24-06-2016
Những mùa hè xanh

Những mùa hè xanh

Cho bản thân một ngày khác đi, cho mình một ngày thư thái, để suy ngẫm, để đạp xe ba

25-06-2016
Dì Nhỏ Của Tôi

Dì Nhỏ Của Tôi

Tên truyện: Dì Nhỏ Của TôiTác giả: Nguyễn Bích Hồng (Caycodai)Thể loại: Truyện

26-07-2016 26 chương

Old school Swatch Watches