Tôi cúi đầu nhìn thấy một tin nhắn vừa được gửi đến, là của Diệp Tư Viễn:
bạn đang xem “Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Trần Kết, tôi không chắc chắn.
Tôi lập tức nhắn lại không chút do dự: Nhưng em lại rất chắc chắn, Diệp Tư Viễn!
Anh không trả lời tin nhắn của tôi nữa, tôi ngồi nghĩ miên man một lúc liền thiếp đi.
Nghỉ ngơi một đêm, năm giờ sáng hôm sau tôi tỉnh dậy, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, ngồi cả đêm nên toàn thân đau nhức, nhưng tôi biết thời gian khó chịu đựng nhất đã qua. Đi tàu rất đông người nên lúc nào cũng phải chen chúc, tôi đứng xếp hàng đánh răng rửa mặt, ngửi mùi của mì ăn liền, không muốn ăn nên tôi đi ra ngoài ngắm phong cảnh.
Trời vẫn chưa sáng hẳn, chỉ có điều phía chân trời đã xuất hiện tia sáng màu xanh lam. Đoàn tàu lướt nhanh qua một vùng quê nhỏ, tôi nhìn thấy từng tảng đá lớn, ao hồ có nước trong xanh, tôi biết mình sắp về đến nhà.
Đến trưa, tôi bỏ ra 20 tệ mua một hộp cơm cá ăn cho đỡ đói, ăn không ngon, nhưng vẫn phải cố nuốt.
Diệp Tư Viễn không nhắn tin, tôi cũng không liên lạc với anh nữa.
Chạng vạng tàu mới vào tới địa phận của tỉnh tôi, người trong tàu không còn nhiều. Một hàng ghế 3 người ngồi giờ chỉ còn một mình tôi, tôi cởi giày dựa vào ghế ngồi, không hiểu sao tôi lại nhắn tin thông báo cho Diệp Tư Viễn: Em sắp về đến nhà.
Lần này, anh đáp lại: Em có mệt không? Đã 26 tiếng rồi.
Tôi nhắn: Em tốt lắm, đích đến ngay trước mắt rồi.
Lúc này, tôi nhận được một cái tin nhắn, không phải của Diệp Tư Viễn mà là tin thông báo: Điện thoại của tôi được nạp 200 tệ.
Tôi sửng sốt ngó ra ngoài trời sắp sập rồi sao?
Còn chưa kịp vui vẻ, chuông điện thoại đã vang lên, là Diệp Tư Viễn gọi tới.
Tôi nghe máy, thấy anh bảo rằng: “Trần Kết, tiền điện thoại là anh nạp cho em.”
“Tại sao?” Tôi khó hiểu.
“Bởi vì anh muốn em gọi điện thoại.” Anh nhẹ nhàng trả lời “Anh muốn nghe thấy giọng nói của em.”
Lòng tôi mềm nhũn, tôi biết anh nói câu này với tôi chắc chắn phải hạ quyết tâm rất lớn!
Tôi nói: “Gọi điện thì gọi điện thôi, tại sao lại nạp tiền cho em, điện thoại của em đâu phải không gọi nổi, nhưng thôi dù sao anh cũng nạp rồi , em không thèm so đo với anh nữa.”
Anh cười, nói: “Cứ như em là người bị thiệt thòi nhỉ.”
“Thì sao! Em chưa bao giờ chiếm tiện nghi của một người con trai nào về phương diện kinh tế đâu!”
“Vậy bây giờ tính sao?”
“Đành xem như em phá lệ một lần vậy.”
“Nếu vậy, anh quả thật rất xin lỗi em.”
“Đừng nói vậy. Diệp Tư Viễn à, với em mà nói, anh không giống bất kỳ tên con trai nào.”
Tôi tự nhiên nói với anh như vậy, xong rồi giật nảy mình. Tôi không biết sau khi nghe xong những lời vừa rồi anh sẽ có phản ứng gì, nhưng mà với tôi đây chính là lời nói thật lòng của tôi.
Diệp Tư Viễn trầm mặc một hồi rồi đáp: “Trần Kết, em thật sự chắc chắn?”
“Đúng, em chắc chắn, Diệp Tư Viễn, em vô cùng chắc chắn!”
Anh cười, một nụ cười thật êm tai: “Trần Kết, kỳ nghỉ đông còn một tháng nữa mới hết, thế nhưng hiện tại anh đã muốn gặp em rồi.”
Tôi đáp: “Chuyện này có gì khó đâu! Chụp ảnh là được mà.” Không đợi anh phản ứng tôi liền cúp điện thoại, bật chức năng chụp ảnh, sau đó tạo dáng trước ống kính, chụp một bức chia sẻ cho Diệp Tư Viễn.
Trong ảnh, tôi mặc chiếc áo khoác bông đỏ chót, mái tóc lâu chưa gội dính bết lại vì mồ hôi, nụ cười lại vô cùng rực rỡ, bối cảnh xung quanh là khoang tàu hỗn loạn.
Một lát sau, anh nhắn tin cho tôi: Rất đẹp.
Tôi nói: Diệp Tư Viễn, anh có biết trả lễ không? Chụp ảnh của anh gửi lại đi chứ.
Anh thật sự đã chụp ảnh rồi gửi sang cho tôi. Trong ảnh, Diệp Tư Viễn khẽ mỉm cười, mắt sáng long lanh, gương mặt chiếm tới ba phần tư màn hình, bên dưới thêm phần cổ và một chút bả vai.
Một chút cũng không nhìn ra anh là người không trọn vẹn.
Diệp Tư Viễn không chỉnh sửa, không photoshop, để ảnh của mình nguyên bản gốc, có thể nhìn thấy rõ ngũ quan của anh, khuôn mặt anh mỉm cười nhẹ nhàng tràn đầy hơi thở thanh xuân, tôi nhìn anh trong bức ảnh mà trái tim nhộn nhịp đập, lòng như nở hoa. Tôi biết, tấm cửa sổ ngăn cách giữa chúng tôi đã được tháo bỏ.
Chương trước | Chương sau