Lâm Mỹ Hàm vui sướng hôn lên gò má Lãnh Liệt Hàn một cái, sau đó khinh thường nhìn ba người còn lại, xoay người rời đi.
bạn đang xem “Nữ Vương Trở Về Tổng Giám Đốc Chớ Trốn ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!“Này, yêu nghiệt. Anh không phải hồ đồ rồi đấy chứ? Cô ta không phải Hạ Du Huyên đâu, là Lâm Mỹ Hàm, là một người phụ nữ vô cùng ghê tởm.” Đường Sâm tức giận nói, không hề nhận ra rằng, trong vô thức lại một lần nữa nhắc đến cái tên Hạ Du Huyên.
“Hạ Du Huyên? Cậu ta lại nhắc đến cái tên này.” Lãnh Liệt Hàn khó chịu liếc nhìn Đường Sâm.
“Cái này….” Đường Sâm liếc nhìn Thanh Long cùng Ngân Long một cái. Cũng không nói thêm điều gì.
“Được rồi, tôi còn có chuyện phải xử lý. Các cậu ra ngoài trước đi.” Rõ ràng Lãnh Liệt Hàn đã không còn kiên nhẫn.
Ba người còn lại đành phải nhún nhún vai, rời khỏi văn phòng.
“Này, người phụ nữ đó, thừa dịp con mèo nhỏ Huyên Huyên không có ở đây, đã muốn tới câu dẫn Hàn.” Đường Sâm càng nói càng tưc, tuy anh luôn đấu võ mồm với Hạ Du Huyên, thế nhưng, ở sâu trong lòng, anh đã coi Hạ Du Huyên như em gái của mình.
“Đúng vậy. Tuyệt đối không thể để người phụ nữ đó tiếp cận Đương gia.” Thanh Long cũng căm giận nói.
“Không sai, chúng ta phải đợi tiểu thư Huyên Huyên trở về. Tiểu thư Huyên Huyên nhất định sẽ trở về. Chúng ta phải thay tiểu thư Huyên Huyên trông chừng đương gia. Như vậy cung là vì suy nghĩ cho đương gia.” Ngân Long cũng nói.
“Không sai. Chúng ta bây giờ đã ngồi trên cùng một chiếc thuyền.” Ba người, ba bàn tay cùng đặt chung một chỗ, kết thành đồng minh ‘bảo vệ hạnh phúc cho tiểu miêu Huyên Huyên và siêu cấp đại yêu nghiệt.’
Đợi ba người rời đi, Lãnh Liệt Hàn cầm ly rượu lên, đi đến bên cửa số sát đất “Huyên Huyên… Bảo bối, khi nào em mới quay về?”
Đảo địa ngục.
Mái tóc màu đỏ rượu của cô được cố định bởi một chiếc kẹp tóc màu bạc sáng như trăng rằm, cột thành hình đuôi ngựa đơn giản. Tóc mái trước trán có chút lộn xộn, mang theo một độ cong nhất định, khuôn mặt trái xoan, hai hàng mi cong vút đen tuyền, ánh mắt lấp lánh có hồn, đôi mắt màu hồng mang theo một chút lãnh khí. Cánh mũi thon dài, đôi môi anh đào đỏ mọng khẽ nhếch.
Toàn thân quân trang đen tuyền, mang theo khí thế lão luyện.
Đứng trước lối vào của đảo địa ngục rậm rạp u tối, khóe miệng Hạ Du Huyên mang theo một độ cong nhất định. Dưới sự chiếu rọi của vầng trăng sáng, nụ cười ấy dường như vô cùng ác nghiệt.
“Đảo địa ngục. Liệt Diễm, Liệt Hỏa, tôi sẽ khiến cho hai người sống không bằng chết.” Tính cách hồn nhiên ngày nò của Hạ Du Huyên giờ đã không còn.
Biểu tình trên mặt vô cùng lãnh khốc, giống như một nữ ác ma.
Từng bước từng bước tiến vào đảo địa ngục.
Nghênh đón cô là một đàn quạ đen đông nghịt.
“Cạc cạc cạc” Toàn bộ đều muốn bay ra ngoài, số lượng vô cùng nhiều, có không ít con trực tiếp bay thẳng về hướng Hạ Du Huyên.
Hạ Du Huyên không tránh khỏi hoảng sợ. Trên cánh tay đều đã bị đàn quạ mổ lên đầy những vết máu.
Cô khẽ nhíu mày. Mặc kệ đi, cứ tiếp tục đi sâu vào bên trong.
‘Cạch cạch’ ‘ Cạch cạch’
Bàn chân dẫm lên những cành cây khô, phát ra âm thanh.
‘Oa, oa ~ ~’
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Du Huyên bỗng giật mình: Sói?!
Hạ Du Huyên đi đến gần một thân cây, bên cạnh bàn chân xuất hiện một con rắn nhỏ yếu ớt.
Thân rắn rất đẹp, tựa như san hô.
Hạ Du Huyên tiến lại gần, cho dù con rắn này khá yếu ớt, thế nhưng trên thân nó vẫn thoát ra luồng khí thế vô cùng oai hùng.
“Mọi ngời đều nói, cái gì càng đẹp thì càng độc, tựa như cây thuốc phiện.” Hạ Du Huyên không hề sợ hãi chút nào, đem con rắn ôm vào trong ngực.
“Được rồi, nhóc con, chị gọi em là Su Su nhé, thấy thế nào?” Hạ Du Huyên giống như đang hỏi ý kiến con rắn.
Con rắn nhỏ cuộn mình trong lòng Hạ Du Huyên, tựa hồ rất thích tiếp xúc với cô.
“Ừm, nhìn bộ dạng em cũng khá hài lòng. Được rồi, về sau, em chính là bạn chị…” Từ khi gặp chuyện không may, Hạ Du Huyên khó có được một nụ cười chân thật như giờ này…
‘xoẹt xoẹt’ Su Su nhẹ nhàng khạc ra lưỡi rắn.
Hạ Du Huyên lấy gói thuốc ra, giúp Su Su cầm máu.
“Su Su, ai làm tổn thương em nghiêm trọng như vậy a.” Hạ Du Huyên than thở, đau lòng nhìn Su Su.
“Xong rồi, thuốc anh trai đưa cho thật hữu dụng. Nhóc con, nhìn xem, vết thương trên người anh em đều đã khá hơn rồi đó.” Hạ Du Huyên hài lòng nhìn qua từng vết ngưng kết trên miệng vết thương.
Su Su nhẹ nhàng khạc ra lưỡi rắn: Ân Ân, chủ nhân giỏi quá!
“Trời cũng đã muộn như vậy rồi, chúng ta trước ngủ một lát đã.” Nói xong, Su Su từ trong lòng nhảy xuống mặt đất, dẫn Hạ Du Huyên tiếp tục đi về phía trước.
Su Su bò lên một thân cây cao lớn, hướng về phía Hạ Du Huyên đnag đứng dưới mặt đất, khạc ra lưỡi rắn: Chủ nhân, mau lên đây đi.
Mặc dù vừa mới quen nhau, thế nhưng lại giống như một đội bạn thân vô cùng ăn ý.
Hạ Du Huyên nhếch môi, cười nhẹ “Em muốn chị chèo lên đó?”
Su Su lắc lắc thân rắn.
“Được rồi, chị lên đây.” Đúng vào lúc Hạ Du Huyên muốn chèo lên cây, lại phát hiện không khí xung quanh có chút khác thường.
Xoay người lại, cảnh giác nhìn ngó khắp nơi.
Trong màn đêm đen kịt, lại xuất hiện từng cặp rồi từng cặp con ngươi đỏ au.
Trên tàng cây cao, đôi mắt tím rực của Su Su cảnh giác trừng mắt nhìn những điểm sáng đỏ như máu.
Hạ Du Huyên cắn chặt răng, chỉ một chút không cẩn thận thôi cánh tay đang bị thương lại ma sát với cành cây khô thô ráp.
Máu, lại tràn ra ngoài.
Một đàn sói lớn hung dữ hiện ra trước mặt.
Hạ Du Huyên khẽ nhíu mày, cầm chặt khẩu súng trong tay.
Hướng về phía đàn sói bắn từng phát đạn một.
Thật bất đắc dĩ, đàn sói càng ngày càng nhiều, có lẽ, do máu của mình đã dẫn đàn sói tới đây.
Hạ Du Huyên nhìn cây súng trong tay đã bắn hết đạn, lại nhìn về phía cây đại thụ to lớn.
Thân thể linh hoạt nhảy lên, bắt lấy một cành cây rắn chắc leo lên trên. Ai ngờ, đúng lúc này, Su Su thế nhưng lại đi xuống.
"Su Su, leo lên đi. Những con sói này không phải là cừu non đâu." Hạ Du Huyên vừa mới leo lên đến nơi, lại lên tiếng hô to.
Thế nhưng, Su Su vẫn không nghe lời, Hạ Du Huyên đành phải nhảy xuống.
Cô khom lưng, đem Su Su ôm vào trong ngực "Su Su, em không thể chạy loạn a"
Xoay người, cảnh giác nhìn bầy sói. Ai ngờ, bầy sói vốn đang khí thế hừng hực, trong nháy mắt đã bị . . . Su Su ở trong ngực Hạ Du Huyên làm cho yếu đi.
Thế nhưng, ỷ vào số đông, khí thế ấy lại một lần nữa nổi lên, chỉ là không còn hùng tráng như vừa rồi nữa
Hạ Du Huyên nhìn thoáng qua bầy sói, đem Su Su một lần nữa thả lên trên cây.
"Su Su, không cho phép xuống dưới. Còn xuống lần nữa chị liền không quan tâm đến em." Hạ Du Huyên vừa cưỡng bức vừa dụ dỗ, Su Su ủy khuất lắc lắc thân rắn, cuối cũng vẫn là ngoan ngoãn nghe lời.
So với trước đó, bầy sói đã ít hơn rất nhiều. Ước chừng chỉ còn dưới 10 con ở hai bên trái phải.
Hạ Du Huyên lấy ngân châm ra, thật chăm chú nhìn vào bầy sói. Mặc dù không biết vì sao bầy sói đột nhiên lại ít đi nhiều như vậy, thế nhưng trong lòng vẫn thầm than may mắn: Thật tốt, có lẽ mẹ bọn chúng đã gọi về ăn cơm rồi.
Chỉ có thể nói, đại tiểu thư Huyên Huyên, sức tưởng tượng của cô quá giỏi rồi!
Hạ Du Huyên nhắm mấy con sói, hung hăng phi ngân châm. Những cây châm này đều là độc châm trí mạng do cô tự nghiên cứu ra.
Cho dù là người hay là cái gì đi chăng nữa, chỉ cần chạm tới những cây châm này, trong nháy mắt đều sẽ chết đi.
Điều này so với cái chết từ từ như cắt cổ tay hay uống thuốc ngủ tự tử thì thống khoái hơn không biết bao nhiêu lần.
Thế nhưng, vẫn còn lại ba con sói, là sao bây giờ? Chỉ có thể dùng tay thôi!
Ba con sói nhìn ngó những con sói đã chết ở xung quanh, trong ánh mắt lộ ra chút hoảng sợ.
"Ai nha. . . Ngại quá, đã đem đám bạn của các ngươi miểu sát hết rồi." Hạ Du Huyên khoát tay, ngoài mặt thì không sao cả, trong lòng lại khẩn trương muốn chết.
" Oa Hú" Ba con sói đồng loạt gầm rú.
Rồi lại đồng loạt nhìn về phía Hạ Du Huyên.
Hạ Du Huyên thần tốc lấy ra con dao nhỏ, đâm trúng một con sói, rồi nhanh chóng rút ra, lại đâm vào một con sói khác, rồi trong nháy mắt cũng rút dao ra.
Chỉ là, cánh tay đã bị con sói thứ ba cắn lên.
"A." Hạ Du Huyên cắn răng nhịn đau, hung hăng đạp một cước thật mạnh vào con sói.
"Chết tiệt." Hạ Du Huyên bất chợt vung con dao lên nhanh chóng đâm vào mắt con sói.
"Oa Hú" Con sói lập tức nhảy ra.
Có lẽ do mùi máu trên cánh tay Hạ Du Huyên, cũng có lẽ là do mùi máu của đồng loại, đã khơi dậy thú tính của hai con sói khác.
Đột nhiên cùng chạy về phía Hạ Du Huyên.
Hạ Du Huyên cắn chặt răng, lại rút một cây ngân châm ra, cầm con dao găm trực tiếp đâm vào con sói ở gần mình nhất, một cước hung hăng đá ra xa.
Dùng toàn bộ khí lực trong cơ thể, chạy về phía con sói thứ hai. Kỳ quái là, cây ngân châm trực tiếp đâm thủng con sói thứ hai, bay đến đâm vào con sói thứ ba.
"Giỏi quá." Âm thanh vui sướng vang lên, giờ đây Hạ Du Huyên cũng đã quên mất trên cánh tay mình vẫn đang bị thương.
Su Su lúc này mới nhảy xuống đất, khạc ra lưỡi rắn, nhẹ nhàng leo lên bả vai Hạ Du Huyên.
Hạ Du Huyên bất đắc dĩ cười nhẹ. Mày cũng không nhăn chút nào, tự xử lý vết thương của mình.
Về sau, những loài động vật hung ác hơn thế sẽ càng xuất hiện nhiều hơn a! Chút khó khăn này còn không vượt qua được, làm sao có thể báo thù?
Ba năm sau
Trung Quốc
"Oa!! nguy hiểm thật nguy hiểm thật." Đường Sâm nhìn chằm chằm vào tư liệu trong máy tính.
"Đường đại thiếu, lại làm sao vậy?" Thanh Long không kiên nhẫn hỏi.
Chương trước | Chương sau