Ngày hôm sau
Lãnh Liệt Hàn ôm Hạ Du Huyên xuống lầu, vừa xuống đến nơi liền nhìn thấy Tạ Mẫn cùng Ngải Lệ đang ngồi trên ghế sofa thong thả uống trà.
Nhìn thấy hai người xuống lầu, Tạ Mẫn cùng Ngải Lệ liếc mắt nhìn nhau, nở nụ cười sáng tỏ.
"Mẹ, dì Lệ, hai người tại sao lại ở đây?" Hạ Du Huyên nhất thời kinh ngạc, nhìn vào hai người đang ngồi trên sofa.
bạn đang xem “Nữ Vương Trở Về Tổng Giám Đốc Chớ Trốn ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!"Mẹ, dì Mẫn." Lãnh Liệt Hàn nhàn nhạt chào hỏi.
"Hàn nhi, Huyên Huyên, đến đây." Ngải Lệ cười ôn nhu. Hài lòng nhìn cô con dâu tiêu chuẩn.
"Nha đầu, có đàn ông liền không thèm quay về thăm mẹ rồi hả?" Tạ Mẫn nhíu mày, cố ý làm dáng vẻ bất mãn.
Hạ Du Huyên bĩu môi, từ trong ngực Lãnh Liệt Hàn nhảy xuống, đi đến bên cạnh mẹ mình, lấy lòng kéo tay Tạ Mẫn "Mẹ, nữ vương đại nhân. Người không phải rất bận hay sao? hơn nữa, đều do người nào đó, cả ngày khóa chặt con bên người."
Hạ Du Huyên đẩy trách nhiệm sang cho Lãnh Liệt Hàn, Lãnh Liệt Hàn không nói gì, nhếch môi. Cô nhóc này càng ngày càng lớn gan rồi, tuy nhiên nói cũng không sai.
"Ha ha. . . con, nha đầu này." Tạ Mẫn nhẹ nhàng vỗ trán Hạ Du Huyên.
"Mẹ, dì Lệ, vô sự không đăng tam điện bảo, nói đi. Tìm chúng con có việc gì?" Hạ Du Huyên giả dạng bề trên, làm bộ làm tịch đứng lên, nghiêm túc nhìn hai người nói.
"A đúng rồi, dì và mẹ con đang chuẩn bị đi du lịch khắp nơi. Vì thế, đến nói cho các con một tiếng." Ngải Lệ cười nhẹ.
"Đi du lịch? Con cũng muốn đi." Hạ Du Huyên kinh hỉ mở lớn hai mắt.
"Không cho phép."
"Không cho phép."
"Không cho phép." Ba âm thanh đồng thời vang lên.
Hạ Du Huyên nghi hoặc nhìn ba người.
"Mọi người từ khi nào thì ăn ý như vậy?" Hạ Du Huyên cuối cùng đem ánh mắt dừng trên người Lãnh Liệt Hàn.
"Hix. . .Huyên Huyên, dì và mẹ con đều đã hoa tàn ít bướm, nếu như con đi cùng chúng ta, sẽ ngột ngạt chết mất. Chúng ta chỉ là đi đâu đó một chút để giải sầu thôi a." Ngải Lệ nói lung tung.
"Huyên Huyên, ngoan ngoãn ở bên Hàn nhi đi, các con nên cố gắng bồi dưỡng tình cảm thật tốt." Tạ Mẫn nói.
"Bảo bối, lại đây." Lãnh Liệt Hàn nhíu mày.
Hạ Du Huyên vẫn chưa hiểu gì, chỉ là đi chơi thôi mà, cho mình đi cùng cũng không có việc gì a.
Nghe lời ngồi xuống bên cạnh Lãnh Liệt Hàn "Tại sao anh cũng không cho em đi?"
"Nhóc con, em không có ở đây. Không sợ anh sẽ đi tìm người phụ nữ khác sao?" Lãnh Liệt Hàn nhíu mày.
"Anh dám! Ngày hôm qua anh còn. . ." Hạ Du Huyên lỡ miệng, vội vàng ngậm miệng lại. Lắc đầu, hừ. Người đàn ông này còn nói chỉ có một mình cô, thế mà bây giờ đã nói muốn đi tìm người phụ nữ khác rồi ! ! !
"Vậy em vẫn đi sao?" Lãnh Liệt Hàn tiếp tục hỏi.
"Hừ." Hạ Du Huyên hừ lạnh một tiếng, xoay người đi lên lầu, 'Bịch' một tiếng đóng cửa phòng lại.
Ngồi ở trên giường ôm gối trút giận.
"Nha đầu này, càng ngày càng không hiểu chuyện rồi." Tạ Mẫn lắc đầu nói.
"Không có chuyện gì, tính cách như vậy tôi rất thích. Hàn nhi con nói có phải không?" Ngải Lệ nhìn vẻ mặt tà mị của con trai mình.
"Dì Mẫn, mẹ. Chỉ sợ hai người lần này không phải là đi du lịch đơn giản như vậy." Lãnh Liệt Hàn không trả lời, nói sang một câu khiến cho hai người không khỏi run lên.
"Ha ha không hổ là Lãnh đương gia, quả nhiên thông tuệ hơn người." Tạ Mẫn tán thưởng nhìn Lãnh Liệt Hàn, giao con gái cho hắn, bà yên tâm hơn rồi.
Lãnh Liệt Hàn chỉ nhếch môi, không nói lời nào.
"Quả thật không phải chúng ta đi du lịch, mà là đi Anh quốc." Tạ Mẫn cảm thấy Lãnh Liệt Hàn dường như đã biết gì đó, cũng không muốn tiếp tục giấu diếm nữa.
"Tìm cha của Huyên Huyên?" Lãnh Liệt Hàn nói.
"Đúng vậy. Cha của Huyên Huyên, kỳ thực vẫn luôn ở Anh quốc, chỉ là không thể phân thân, cho nên vẫn chưa thể trở về. Từ ngày Huyên Huyên được sinh ra, cũng 19 năm rồi, đằng đẵng 19 năm trời, ông ấy đều không về lấy một lần. Thậm chí một cú điện thoại cũng không có." Tạ Mẫn cười khổ.
Lãnh Liệt Hàn nhíu mày.
"Kỳ thật con đã sớm phát hiện, ở một thời điểm không xác định nào đó đôi mắt màu hồng của Huyên Huyên sẽ chuyển sang màu tím, có phải không?" Một câu nói của Tạ Mẫn đã gợi lên hứng thú của Lãnh Liệt Hàn. Đơn giản bởi vì điều này có liên quan đến Hạ Du Huyên !
"Ừm."
"Kỳ thật, vào lúc Huyên Huyên ra đời, tử tinh thạch cũng đã tiến nhập vào hai mắt con bé, đó là sự lựa chọn của tử tinh thạch, lựa chọn Huyên Huyên." Tạ Mẫn nói.
"Nói cách khác, tử tinh thạch, vẫn luôn nằm trong mắt Huyên Huyên?" Lãnh Liệt Hàn bình tĩnh nói. Tử tinh thạch a, người người trong giớ hắc đạo đều muốn chiếm đoạt.
Thế nhưng nó lại nằm trong mắt Huyên Huyên! Điều này nếu như bị người khác biết được, cuộc sống sau này của Huyên Huyên, tuyệt đối sẽ không yên bình, cho dù có Lãnh Liệt Hàn anh ở đây, khả năng Huyên Huyên gặp nguy hiểm vẫn cực kỳ cao.
"Lần này dì cùng mẹ con đi Anh quốc, chính là vì muốn giúp đỡ Tu, đem tử tinh thạch từ trong mắt Huyên Huyên lấy ra. Nếu không lấy được, đôi mắt của Huyên Huyên, theo thời gian, sẽ vĩnh viễn không nhìn thấy gì." Tạ Mẫn ưu thương nói ra.
"Không nhìn thấy? Vĩnh viễn?" Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, nhóc con của anh hoạt bát như vậy, mỗi ngày đều muốn một thứ gì đó mới lạ xảy ra, nếu có một ngày biết được mình không thể nhìn thấy gì, chắc chắn sẽ phát điên mất.
"Đúng vậy, cho nên, con nhất định phải chăm sóc Huyên Huyên cho tốt, hiện tại ở chỗ Tu đã có chút hi vọng, chỉ cần nghiên cứu thành công, tử tinh thạch trong mắt Huyên Huyên có thể sẽ lấy ra được. Đây chính là lý do lần này chúng ta đi Anh quốc."
"Nếu như không thành công?" Lãnh Liệt Hàn đưa ra câu hỏi, cũng là vấn đề mà mọi người không muốn nghĩ đến.
Đúng vậy a, nếu không thành công, chẳng lẽ phải chấp nhận nhìn Huyên Huyên càng ngày càng suy sụp? Đến cả đôi mắt cũng mơ mơ hồ hồ không nhìn thấy gì?
Ba người đều không nói gì.
"Chuyện này, không thể để Huyên Huyên biết được." Tạ Mẫn nhíu mày, mở miệng.
Thế nhưng, bọn họ trăm triệu lần cũng không ngờ được rằng, một cô nhóc bướng bỉnh ham chơi, giờ phút này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã mất đi ánh hào quang, vô thức vươn tay lấy tai nghe bluetooth xuống.
Thì ra, trong mắt mình vẫn luôn cất giấu tử tinh thạch mà cả giới hắc đạo đều mơ tưởng tranh đoạt. Thì ra, cha mình vẫn luôn ở Anh quốc. Thì ra cha không có biến mất, chỉ là vì tử tinh thạch trong mắt mình, vì tương lai đôi mắt của mình, vẫn đang không ngừng làm thí nghiệm.
Đợi hai vị phu nhân rời đi, Lãnh Liệt Hàn mới đứng dậy, đi lên lầu hai.
Mở cửa phòng, Hạ Du Huyên vẫn đang ôm gối, vẻ mặt bất mãn.
"Bảo bối, tức giận?" Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, đến gần Hạ Du Huyên, sủng nịnh vuốt vuốt cánh mũi xinh xắn của cô.
"Hừ, em cũng không dám tức giận, nếu không ngày nào đó Lãnh thiếu lại cùng em đại chiến 300 hiệp." Hạ Du Huyên tức giận phồng má, tỏ vẻ cô vợ nhỏ bị ức hiếp.
Lãnh Liệt Hàn cũng không giận. Nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên "Nhóc con, em đúng thật là tiểu yêu tinh, tại sao lại dễ dàng trộm mất trái tim của anh như vậy."
Hạ Du Huyên sửng sốt, người đàn ông này cũng sẽ nói những lời ngon ngọt?
". . ."
"Bảo bối, em có mệt không?" Lãnh Liệt Hàn đột nhiên mở miệng hỏi.
"Không mệt a, sao vậy?" Hạ Du Huyên nghi hoặc, nhìn Lãnh Liệt Hàn, bản thân mình ăn ngon ngủ ngon, cái gì cũng không phải làm, sao có thể mệt mỏi được?
"Còn nói không mệt. Em cả ngày chạy tới chạy lui trong đầu của anh, làm sao không mệt được đây?"
"Hàn. . ." Hạ Du Huyên bỏ gối đầu xuống, ôm chặt Lãnh Liệt Hàn.
Hành động xảy ra bất ngờ, khiến cho Lãnh Liệt Hàn khá sửng sốt. Tại sao hôm nay lại chủ động ôm ấp yêu thương như vậy?
"Bảo bối, làm sao vậy? Có phải đột nhiên phát hiện ra người đàn ông của em rất đẹp trai hay không? " Lãnh Liệt Hàn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, chóp mũi chạm chóp mũi.
"Anh một chút cũng không đẹp trai." Hạ Du Huyên khinh thường hừ lạnh. Trong mắt một mảng sáng trong.
Lãnh Liệt Hàn tưởng rằng cô bị mình làm cho cảm động, nhếch môi làm càn "Bảo bối, làm sao bây giờ? Anh rất muốn hôn em, cùng em yêu yêu."
"Không được, phía dưới em vẫn chưa khá hơn a." Hạ Du Huyên hơi hơi chu miệng, lại chạm phải đôi môi của người đàn ông.
Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, từ từ mê luyến hôn lên cái miệng nhỏ nhắn, ôn nhu triền miên.
Nước mắt, lặng lẽ rơi xuống, Hạ Du Huyên ôm chặt người đàn ông trước mặt, nếu. . . nếu có một ngày mình không nhìn thấy gì, cô nhất định không muốn mình làm liên lụy đến người đàn ông này.
——— ———–
Sân bay
"Mẫn nhi, tại sao vừa rồi không nói với Hàn nhi, thật ra Huyên Huyên vẫn còn một người anh trai cũng đang ở Anh quốc?" Ngải Lệ khó hiểu.
"Lệ, chuyện này, chỉ có hai chị em chúng ta cùng Tu và Thiên Ngạo biết." Tạ Mẫn không muốn Hạ Du Huyên biết chuyện này sớm như vậy.
"Vì sao?"
Tạ Mẫn vẫn lắc đầu như cũ "Em thử nghĩ xem, thân phận của Thiên Ngạo cùng Hàn nhi là ngang vai ngang vế, thực lực tương đương. Trong giới hắc đạo, có không ít người muốn mạng của Tu. Đến bây giờ vẫn không ngừng tìm kiếm tung tích của Tu. Nếu để bọn họ biết thân phận thật sự của Thiên Ngạo, không phải mọi chuyện sẽ loạn đến gà bay chó sủa hay sao?"
Ngải Lệ cẩn thận suy nghĩ " Cũng có lý. Thế nhưng, chị thật nhẫn tâm, vẫn luôn để cho Huyên Huyên bị người khác nói là không có cha. Ngay cả sự tồn tại của anh trai mình cũng không biết?"
Tạ Mẫn cũng đã từng nghĩ đến, bà làm sao không hy vọng người một nhà có thể đoàn tụ cùng một chỗ đây? Chỉ là, vì sự an toàn của Huyên Huyên, không thể được, ít nhất, hiện tại không thể để Huyên Huyên biết toàn bộ sự thật.
Hoàng Ngọc Oánh cười khẽ một tiếng "Nha đầu kia quả thật sắp tiến hành giáo dục lễ nghi thục nữ rồi."
"Tốt, Mộc Y Sương, thế nhưng không nói cho mình biết." Hạ Du Huyên căm giận nhớ lại.
"Sương Sương có nói bao giờ thì về không?" Hoàng Ngọc Oánh ôn nhu hỏi.
"Ngắn thì một tháng, dài thì ba tháng." Đường Sâm vừa ăn táo vừa nói.
"A. . . Thật sao." Hai tròng mắt của Hạ Du Huyên đảo tán loạn.
Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, không biết cô nhóc này lại muốn làm gì đây?
Sau khi rời khỏi bệnh viện
Hạ Du Huyên đột nhiên xoay người lại, ôm Lãnh Liệt Hàn "Hàn, chúng ta đi hẹn hò có được không?"
"Hẹn hò?" Lãnh Liệt Hàn nhíu mày.
"Đúng vậy đúng vậy. Hẹn hò, lần hẹn hò đầu tiên của chúng ta a. . ."
"Ừm" Lãnh Liệt Hàn gật đầu.
"Em muốn đi Anh quốc hẹn hò." Hạ Du Huyên vui vẻ hô to.
Mọi người xung quanh đều nhìn qua, hẹn hò thì hẹn hò a, còn muốn đi Anh quốc hẹn hò?
Chương trước | Chương sau