Nói xong, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô. Sau khi đặt cô ngồi lên đùi mình, mới khởi động xe thể thao, chạy về hướng công ty.
bạn đang xem “Nữ Vương Trở Về Tổng Giám Đốc Chớ Trốn ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Lãnh Liệt Hàn ôm Hạ Du Huyên đi vào công ty, không để ý đến anh mắt mắt kinh ngạc của người xung quanh, trực tiếp đi vào thanh máy chuyên dụng cho tổng giám đốc.
"Hàn, thả em xuống đi. Rất nhiều người đang nhìn đó." Hạ Du Huyên khẽ nhíu mày, cô thực không thích người khác nhìn chằm chằm vào mình, loại ánh mắt này như muốn xuyên thẳng vào cô để giết chết cô.
Nghĩ lại, tất cả đều do người đàn ông này, không có việc gì thì lớn lên đẹp trai như vậy để làm chi.
"Bảo bối, ngoại hình đẹp trai không phải do anh quyết định. Cái này không thể trách anh, người em nên trách là mẹ anh." Lãnh Liệt Hàn nhàn nhạt lên tiếng, cuối cùng cũng lên đến tầng cao nhất.
"Tổng giám đốc, chào buổi sáng." Phác Cận Huệ nhìn thấy Lãnh Liệt Hàn đi tới, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn, nhưng khi tầm mắt dịch chuyển về phía Hạ Du Huyên đang dựa cả người vào lồng ngực người đàn ông, trong phút chốc ánh mắt hiện lên vẻ âm ngoan.
Lãnh Liệt Hàn đương nhiên nhìn thấy, thế nhưng không có nói gì.
Hạ Du Huyên nhíu mày, nhảy xuống, kéo cổ Lãnh Liệt Hàn hôn lên môi anh "Hàn, thật ngọt."
Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, tùy ý Hạ Du Huyên ôm cánh tay mình, đi vào phòng làm việc.
Sau khi bóng lưng hai người biến mất, khuôn mặt Phác Cận Huệ lộ ra vẻ hung ác "Con tiện nhân chết tiết, mày chờ đấy." (Ứ biết ai mới là tiện nhân hàng thật giá thật
Hạ Du Huyên biết, Lãnh Liệt Hàn giữ người phụ nữ đó lại đương nhiên là có chỗ hữu dụng, thế nhưng. . . Cô thật sự rất khó chịu khi nhìn thấy Phác Cận Huệ, lần nào cũng cảm thấy giống như cô ta đoạt mất thứ gì đó của cô.
Lãnh Liệt Hàn không phải đồ vật, lại càng không phải của Phác Cận Huệ! Thế nhưng hết lần này đến lần khác cô ta luôn luôn không biết xấu hổ bày ra bộ dàng cao ngạo khinh thường cô?
Hạ Du Huyên tức giận liếc nhìn Lãnh Liệt Hàn, vừa vặn, Phác Cận Huệ cầm tài liệu đi vào.
Khom lưng, làm lộ ra khe rãnh sâu hút, thậm chí là cả. . . . nhũ. . . ( ⊙⊙ ) !
Lãnh Liệt Hàn không thèm để ý, anh vẫn luôn sủng nịnh nhìn Hạ Du Huyên, điều này càng làm cho Phác Cận Huệ hận Hạ Du Huyên đến tận xương tận tủy.
Hạ Du Huyên khẽ cắn môi dưới, nhìn thoáng qua Phác Cận Huệ, đứng dậy. . .
"Ai nha. . ." Cực kỳ 'không cẩn thận' bổ nhào về phía Phác Cận Huệ.
'Xoẹt' một tiếng, chiếc áo sơmi của Phác Cận Huệ bị xé rách, làm lộ ra bộ phận no đủ bên dưới bra màu đen.
"A. . ." Phác Cận Huệ thét lên chói tai.
Hạ Du Huyên tỏ ra vô cùng sửng sốt, sau đó che hai mắt Lãnh Liệt Hàn lại "Hàn, anh không thể nhìn a. . . Cái này thiếu nhi không nên xem, nhìn vào sẽ bị đau mắt hột."
Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, nhưng không gỡ bàn tay nhỏ bé đang che mắt mình xuống, bàn tay to lớn dựa theo cảm giác chuẩn xác ôm chầm lấy cô nhóc trước mặt "Bảo bối, anh chỉ nhìn em."
Những lời nói này khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Du Huyên đỏ bừng, coi như không nhìn thấy sắc mặt xanh mét của Phác Cận Huệ đang đứng bên cạnh "Đáng ghét, làm sao anh có thể nói như vậy trước mặt người ngoài?"
Phác Cận Huệ không biết làm thế nào để che ngực mình lại "Cô. . .Cô. . ."
"Hix. . . thực xin lỗi a, thư ký Phác, tôi thật sự không phải cố ý. Cô cũng biết, nền nhà ở đây rất trơn mà."
Lời Hạ Du Huyên nói quả thật chính xác, nền nhà trong văn phòng của Lãnh Liệt Hàn được làm bằng đá cẩm thạch, cực kỳ nhẵn bóng, bình thường phải đi rất cẩn thận.
"Cô. . ." Phác Cận Huệ càng thêm tức giận, sàn nhà trơn sao? Rõ ràng cô ta cố ý lấy lý do này để khiến mình bị mất mặt mà.
"Ơ. . . Chị, chị đừng tức giận, em thật sự biết sai rồi. Hàn. . ." Hạ Du Huyên thấy Phác Cận Huệ tức giận như vậy, đành phải nhờ sự trợ giúp từ Lãnh Liệt Hàn.
Lãnh Liệt Hàn nhìn Hạ Du Huyên đang dán chặt người vào trong ngực mình, anh biết trong lòng cô nhóc này từ sớm đã vô cùng sảng khoái rồi. Thấy vậy, anh quơ lấy khăn tắm ở gần đó ném cho Phác Cận Huệ.
Phác Cận Huệ cắn môi, không cam lòng trừng mắt nhìn Hạ Du Huyên, đem khăn tắm quấn quanh người, vội vàng chạy ra ngoài.
Từ đầu đến cuối, Lãnh Liệt Hàn không thèm liếc mắt nhìn Phác Cận Huệ lấy một lần!
"Ai nha. . . Thực đáng tiếc, anh không nhìn thấy được dáng người của Phác Cận Huệ a. Chậc chậc. . . siêu bự." Hạ Du Huyên cố ý châm chọc Lãnh Liệt Hàn.
Thế nhưng Lãnh Liệt Hàn lại coi như không có gì "Bảo bối, anh thấy dáng người của em cũng rất hợp khẩu vị của anh."
Hạ Du Huyên hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu đi, không thèm nhìn anh nữa.
Lãnh Liệt Hàn mặt dày mày dạn áp sát lại "Bảo bối, làm sao vậy? Còn chưa xả hết giận sao?"
Hạ Du Huyên gật đầu, còn chưa có chơi đã a. Đáng lẽ cô nên mạnh tay hơn nữa, kéo luôn cả bra của cô ta xuống!
"Lần sau anh sẽ chuẩn bị cho em một lọ axit sunfuric, em nhìn thấy ai không thuận mắt thì cứ hất vào mặt người đó." Lãnh Liệt Hàn thử thăm dò hỏi cô.
Hạ Du Huyên quay đầu lại "Không được, nếu như không cẩn thận chết người thì chẳng phải hỏng bét sao?"
"Bảo bối, em cảm thấy có anh ở đây, trên thế giới này còn có người dám xúc phạm đến em hay sao?" Nghe xem nghe xem, giọng điệu có bao nhiêu cuồng vọng.
"Đúng đúng đúng. Lãnh đương gia anh là người cuồng ngạo nhất rồi. Đúng là không phải người." Hạ Du Huyên nhàn nhạt mở miệng.
"Hử?" Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, có anh ở đây, cô còn lo lắng cái gì?
"Hàn, em không muốn chỉ làm sủng vật của anh. Điều em muốn là cuộc sống của em." Hạ Du Huyên ngồi nghiêng trên đùi anh, tựa đầu nhẹ nhàng vào vai anh.
"Em muốn cuộc sống gì? Anh đều có thể cho em."
Hạ Du Huyên lại lắc đầu "Em không muốn nhận sự bảo vệ che chở của người khác, em muốn tự mình bảo vệ chính mình. Em muốn xứng với anh. Em không muốn dựa vào thế lực của gia tộc."
Lãnh Liệt Hàn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Anh không muốn nhìn thấy cô phải chịu bất kỳ tổn thương nào, dù chỉ đụng nhẹ một chút cũng sẽ làm cho anh vô cùng đau lòng.
Hạ Du Huyên lại nhẹ nhàng mở miệng "Hàn, cho em đi đến trường bắn súng được không?"
"Không được." Lãnh Liệt Hàn không hề nghĩ ngợi đáp lại.
Hạ Du Huyên tức giận đứng lên "Tại sao?"
"Anh nói không được là không được." Lãnh Liệt Hàn cũng đứng dậy, trực tiếp đi đến bàn làm việc ngồi xuống.
"Lãnh Liệt Hàn. Hừ." Hạ Du Huyên cắn chặt môi dưới, hung hăng trừng mắt nhìn vẻ mặt lạnh băng của người đàn ông rồi xoay người rời đi.
"Bụp." một tiếng động lớn vang lên khiến cho Đường Sâm vừa mới xuất hiện ở cửa thang máy phải giật mình hoảng sợ.
Nhìn thấy Hạ Du Huyên nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài "Chao ôi, Huyên Huyên, làm sao vậy?"
Nghi hoặc gãi gãi đầu, đi vào văn phòng.
Chương trước | Chương sau