The Soda Pop
Nợ em một đời hạnh phúc - Phỉ Ngã Tư Tồn

Nợ em một đời hạnh phúc - Phỉ Ngã Tư Tồn


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 27
5 sao 5 / 5 ( 46 đánh giá )

Nợ em một đời hạnh phúc - Phỉ Ngã Tư Tồn - Chương 27

↓↓

Đàm Tĩnh không khóc, trái lại, Chủ nhiệm Phương không kìm được nước mắt, ông từng nói chuyện với vô số bệnh nhân, từng an ủi vô số người, làm việc tại khoa Ngoại Tim mạch, ông đã kinh qua vô vàn ca cấp cứu, chứng kiến biết bao cuộc sinh ly tử biệt, vậy mà hôm nay ông vẫn ròng ròng nước mắt, trong khi Đàm Tĩnh không nhỏ một giọt lệ nào. Ông lau nước mắt, rồi xoa đầu Tôn Bình: "Cháu à, ngoan nhé, trời tối rồi, đi ăn cơm với ông được không?"

bạn đang xem “Nợ em một đời hạnh phúc - Phỉ Ngã Tư Tồn” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


"Cháu không đi, cháu ở đây đợi bố Nhiếp cùng mẹ cơ."


Chủ nhiệm Phương lại xoa đầu cậu bé rồi quay người đi ra ngoài, lát sau ông quay lại, mang theo một thanh chocolate, dỗ Tôn Bình: "Ngoan, ăn cái này đi, kẻo lát nữa đói quá tụt huyết áp, không tốt cho sức khỏe."


Tôn Bình nghe lời bóc chocolate ra ăn, Chủ nhiệm Phương lại gọi y tá xuống nhà ăn mua cơm cho Đàm Tĩnh, ông nói: "Người là sắt, cơm là thép, cháu không ăn thì làm sao đợi được cậu ấy ra?"


Đàm Tĩnh vẫn không nuốt nổi cơm, cô chỉ ăn hai thìa cơm trắng đã thấy no. Thời gian trôi qua quá chậm chạp, kim đồng hồ ở phòng trực ban dường như không hề nhúc nhích, đến nỗi Đàm Tĩnh còn nghi ngờ hay là nó hỏng rồi. Nhưng các y tá vẫn giao ban rồi đi kiểm tra phòng bệnh hết lượt này đến lượt khác. Bệnh nhân sau khi được sơ tán lại bắt đầu quay về phòng bệnh, tất cả mọi việc dần trở lại bình thường, ở nơi mà cô không nhìn thấy được, thời gian tựa hồ đang trôi thật nhanh, nhưng ở trước mắt cô đây, dường như nó đã vĩnh viễn ngừng lại.


Chủ nhiệm Phương không về, ông ngồi đợi đến khi ca mổ kết thúc, Nhiếp Vũ Thịnh được đưa đến phòng Chăm sóc đặc biệt. Đàm Tĩnh cũng không ngồi đờ ra đó nữa, cô ôm con nài nỉ Chủ nhiệm Phương cho theo vào phòng Chăm sóc đặc biệt, Chủ nhiệm khoa Chăm sóc đặc biệt khó xử nhìn Chủ nhiệm Phương, Chủ nhiệm Phương thở dài, kêu Đàm Tĩnh đi thay quần áo khử trùng, rồi theo mình vào trong.


Mới cách nửa ngày mà Nhiếp Vũ Thịnh đã trở thành bệnh nhân vô tri vô giác nằm trên giường bệnh. Tóc anh phải cạo trọc vì ca mổ não, toàn thân cắm đầy các loại máy móc ống dẫn, bị chấn thương nghiêm trọng. Chủ nhiệm Lê nói thầm với Chủ nhiệm Phương: "Không được lạc quan


Chủ nhiệm Phương biết, Chủ nhiệm Lê nói như vậy có ý là Nhiếp Vũ Thịnh vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại nữa. Ông vội quay đi giấu nước mắt, lần này, sau khi lau khô nước mắt, ông quyết định nói thật với Đàm Tĩnh: "Chủ nhiệm khoa Ngoại não nói, tình hình Nhiếp Vũ Thịnh không được lạc quan lắm, cũng có nghĩa là, vết thương ở sọ não quá nghiêm trọng, các vết thương ngoài da khác đều là thứ yếu thôi, nếu sọ não bị trọng thương, cậu ấy có lẽ sẽ không tỉnh lại được nữa. Cũng có thể tỉnh lại được, nhưng trí não sẽ bị ảnh hưởng."


Phản ứng của Đàm Tĩnh nằm ngoài dự liệu của Chủ nhiệm Phương, cô rất bình tĩnh, chỉ "ồ" một tiếng. Chủ nhiệm Phương biết phản ứng này của người nhà bệnh nhân mới là đáng sợ nhất, nếu như khóc òa lên hay có phản ứng quyết liệt khác, thì còn có thể giải tỏa được phần nào. Ban đầu, ấn tượng của ông về cô không được tốt, nhưng bây giờ ông lại cảm thấy Đàm Tĩnh thật lòng với Nhiếp Vũ Thịnh, bởi cặp mắt cô hoàn toàn trống rỗng, thậm chí cô còn không rơi một giọt nước mắt, chỉ nói vỏn vẹn ba chữ: "Cháu sẽ chờ."


Chủ nhiệm Phương cảm thấy cô cũng thật khờ, bèn nói: "Đàm Tĩnh, cháu cứ khóc đi, kìm nén trong lòng sẽ sinh bệnh đó, cháu gái à... cháu nín nhịn như thế... cơ thể và tinh thần sẽ không chịu đựng nổi đâu... Nhiếp Vũ Thịnh còn trẻ, có thể cậu ấy sẽ hồi phục lại được, biết đâu ngày mai cậu ấy sẽ tỉnh lại..."


Đàm Tĩnh vẫn không rơi một giọt nước mắt, chỉ lặp lại ba từ đó: "Cháu sẽ chờ." Cô nói chậm rãi từng từ một, vẻ rất thản nhiên: "Cả đời này anh ấy không tỉnh lại, cháu đợi cả đời. Kiếp này chờ không được, cháu sẽ đợi đến kiếp sau. Anh ấy đợi cháu bao nhiêu năm như vậy, cháu sẽ đợi anh ấy cả đời."


Thực ra, Đàm Tĩnh đang vô cùng đau khổ. Lúc trước, cô và anh còn xích mích với nhau, đến nỗi chiến tranh lạnh suốt một thời gian dài. Câu cuối cùng mà Nhiếp Vũ Thịnh nói với cô là: "Đàm Tĩnh, anh đã dành tất cả để yêu em, nếu em không cần, thì thôi."


Có lẽ cả đời Đàm Tĩnh cũng không sao quên được giọng điệu bình thản đến gần như tuyệt vọng ấy của anh.


Cô còn chưa kịp nói với anh, cô cũng dành tất cả để yêu anh, không phải cô không cần tình yêu của anh, mà chỉ là nỗi ám ảnh về cái chết của mẹ quá đỗi nặng nề, đến nỗi cô buộc phải từ bỏ, từ bỏ tình cảm của mình.


Chương trước | Chương sau

↑↑
Truy đuổi - Nhan Tiểu Ngôn

Truy đuổi - Nhan Tiểu Ngôn

Giới thiệu: Mỗi thành phố đều có một tên vô lại một tay che trời, Tiêu Trạch vừa

09-07-2016 74 chương
Lưu Luyến Không Quên

Lưu Luyến Không Quên

Xuyên suốt câu chuyện là những yêu thương đang cần được tháo gỡ, những vướng mắc

20-07-2016 50 chương
Ám dục (18+) - Thánh Yêu

Ám dục (18+) - Thánh Yêu

Giới thiệu: Anh, sở hữu một cuộc sống đẳng cấp, phụ nữ đẳng cấp, quyền lực

09-07-2016 147 chương
Cuộc Sống Đơn Giản

Cuộc Sống Đơn Giản

Trích đoạn:“Mẹ, con chỉ biết đó là bạn sơ trung với Đông Mặc.” Lâm Dương nói

23-07-2016 73 chương
Ôn Thôn Nương Tử

Ôn Thôn Nương Tử

Trích đoạn:Đan Ty Tuấn nhìn Tô Tích Nhân, tim vì nàng mà nhói đau. Từ khi mới quen, ấn

21-07-2016 41 chương
Biết! Nhớ! Rồi quên!

Biết! Nhớ! Rồi quên!

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện Kinh dị số 1) Không ai, không một ai

28-06-2016
First Love

First Love

Mối tình đầu là gì? Là chút ngây ngô của một ánh nhìn, chút rạo rực của một trái

23-06-2016
Vì sao?...

Vì sao?...

Anh sẽ khóc chứ nếu em chết? Ừ, anh sẽ khóc Vì sao? Vì sao ư? *** Who can say for the

29-06-2016
Sinh linh xóm nghèo

Sinh linh xóm nghèo

"Phá nó đi. Ngày mai đi phá liền cho tao." "Nhưng nó là con ông mà?" "Làm sao tao biết nó

23-06-2016