Bạch Nhạc Ninh lắc đầu như cái trống,“Em chỉ là…… Ô, chỉ là khổ sở thôi!”
bạn đang xem “Nhàn Thê Bất Hạ Đường ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Bạc Cạnh nói: “Được rồi, chúng ta về nhà thôi, sau đó chậm rãi thương lượng đối với cái tên ngu ngốc kia thế nào, đừng khóc, em mà khóc anh đau lòng không chịu được, được rồi được rồi, cho dù hắn thật sự đem ảnh chụp công khai, anh cũng sẽ không vứt bỏ em mà, đừng thương tâm !”
Bạch Nhạc Ninh dùng sức chà lau miệng, quả thực muốn đem môi chà đến tróc da, Bạc Cạnh kéo tay cô ra,“Không cần chà, đều nhanh phá.”
Bạch Nhạc Ninh kêu lên: “Phá mới tốt! Một lần nữa dài bước phát triển mới ta tài cao hưng! Nhớ đến em vừa rồi thế nhưng bị tên tiểu nhân Lục Vịnh hôn lên, em liền ghê tởm đến muốn ói!”
Bạc Cạnh nghe cô nói như vậy, liền ở môi cô nhẹ nhàng mà hôn một cái, “Anh đây giúp em tiêu độc? Phải đợi môi em một lần nữa dài hảo, anh sẽ rất lâu không có biện pháp nào mà hôn em đâu!”
Một phen dụ dỗ cùng khuyên bảo, cuối cùng cũng làm cho trong lòng Bạch Nhạc Ninh thư thái một ít.
Nhưng Bạc Cạnh cũng không có bởi vì vậy mà nguôi giận, lúc Bạch Nhạc Ninh nhìn không tới góc độ, hắn nguy hiểm nheo lại ánh mắt. Nhìn chằm chằm nơi mà Lục Vịnh vừa biến mất, nghĩ rằng, hắn tạo nghiệp là chuyện của hắn, Lục Vịnh nếu dám làm như thế hắn phải tự ý thức được, hắn sẽ làm cho Lục thị suy sụp càng hoàn toàn!
Kết quả là sau khi chuyện này xảy ra không lâu, Lục thị xí nghiệp liền tuyên bố phá sản.
Bạch thị sau đó mới ra thông báo là không hề muốn thu mua Lục thị xí nghiệp, mà là ngược lại đi thu mua lại một công ty nhỏ khác.
Bạch thị ra sức đánh chó rơi xuống nước, chuyện này tuy rằng làm cho một ít xí nghiệp cảm thấy có điểm không nhân từ, nhưng trong thương trường khi mọi người biết được Lục thị xí nghiệp thực chất chỉ là cái vỏ rỗng cũng có thể lý giải lựa chọn của Bạch thị.
Dù sao thu mua Lục thị cũng không nên vì bọn họ đã để lại cục diện rối rắm thiện sau đó còn phải một lần nữa quy tụ nhân lực cùng tài nguyên đối xử này khôi phục lại hoàn toàn, hơn nữa trong Lục thị còn có một nhóm tự cho là kỳ cựu cũng chưa chắc chịu nhận hảo ý của người khác.
Ngược lại khi thu mua lại một công ty loại nhỏ càng làm cho Bạch thị vững vàng phát triển, còn nhanh hơn khi thu mua Lục thị.
Nhưng mà, trừ bỏ Bạc Cạnh, Đào Tươi Thắm cùng một số ít người, đa số đều không biết, Bạch thị kiến thiết phó tổng tài nhóm mây mưa thất thường thủ, đến tột cùng tại đây tràng thu mua phong ba trung chỉ quá nhiều thiếu quái.
Nửa năm sau, Bạch Nhạc Ninh tốt nghiệp đại học.
Trong lễ tốt nghiệp, còn có một nam sinh thẹn thùng chạy đến trước mặt Bạch Nhạc Ninh, hơn nửa ngày mới rốt cục nhắm mắt lại hô to:“Bạn học Bạch Nhạc Ninh, tôi thích bạn!Bạn cùng tôi kết giao được không?”
Bạch Nhạc Ninh cảm thấy có điểm không được tự nhiên,“Ách, bạn học này, xin hỏi bạn họ gì?” Cô chưa từng gặp qua hắn nha!
Nam sinh nhanh nhạy nói:“Tôi gọi là Vương……”
Trần Hiểu Ý vỗ vào trên lưng của nam sinh,“Bạn học Vương phải không? Không cần nói, tiểu Ninh Ninh đã có vị hôn phu, hơn nữa sẽ lập tức kết hôn, bạn hiện tại mới bày tỏ, quá trễ!”
Nam sinh chán nản cúi đầu, nhưng không quá lâu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nghi hoặc hỏi: “Bạn học Bạch khi nào thì có vị hôn phu? Như thế nào mà chưa từng nghe ai nói qua?”
Trần Hiểu Ý mắt trợn trắng:”Tin tức thật không cập nhật gì hết, để tôi nói cho nghe, vị hôn phu…” Tùy tiện nhìn lên, nhưng lại làm cho cô liếc mắt một cái xem thấy nhân vật mục tiêu.“Nhanh thật, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, không phải đến đây sao?”
Bạch Nhạc Ninh nghe được lời nói của Trần Hiểu Ý, vội vàng quay đầu, nhìn thấy người đang bước lại gần cô cùng với hoa bách hợp tươi mát.
Bạc Cạnh tay cầm bó hoa, gương mặt anh tuấn mê người tràn đầy ý cười, khí chất tao nhã cùng với bề ngoài xuất chúng, làm cho hắn đi đến chỗ nào là nữ sinh hô to lên đến đó.
Hắn cũng không thèm nhìn tên nam sinh bên cạnh Bạch Nhạc Ninh liếc mắt một cái, chỉ đi thẳng đến bên cạnh Bạch Nhạc Ninh, chân thành thâm tình ở trên mặt cô hôn một chút, “Chúc mừng em.” Dừng một chút, hắn lại dùng âm thanh trầm thấp, bám vào bên tai cô nói:“Rốt cục đợi đến ngày này, gả cho anh đi?”
Đây là ước định nho nhỏ của hai người bọn họ, Bạch Nhạc Ninh khi tốt nghiệp trung học cùng Bạc Cạnh đính hôn, hắn đã nói qua, khi cô tốt nghiệp đại học thì hắn sẽ cầu hôn với cô.
Mà hiện tại, Bạch Nhạc Ninh hé miệng cười trộm, tiếp nhận hoa trong tay Bạc Cạnh, hướng hắn nháy mắt mấy cái,“Còn sớm mà!” Hoa bách hợp xinh đẹp cùng hành động nghịch ngợm của cô càng làm cho Bạc Cạnh nhịn không được lại ở môi cô hôn lần nữa.
Bạch Nhạc Ninh trong tay ôm bó hoa, tâm cũng giống như hoa nở rộ ra, cô ngửa đầu hôn lại Bạc Cạnh, ở hắn bên tai nhỏ giọng nói:“Sau khi trở về anh phải nghiêm túc cầu hôn em, không được ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu đó nha!”
Bạc Cạnh cười khẽ ôm bờ vai cô.
Ngay tại lúc hắn sắp hôn môi Bạch Nhạc Ninh một lần nữa, một đạo âm thanh sát phong cảnh nổ tung:“Hai người có thôi không đi hả? Nơi này còn có người xem đó, cảnh hạn chế trẻ em làm ơn về nhà đi, đừng ở đây độc hại ánh mắt người ta!”
Bạch Nhạc Ninh nghe vậy sắc mặt đỏ thẫm, lấy bó hoa hướng Trần Hiểu Ý ném tới, “Ít đi vài câu cậu sẽ chết sao?”
Trần Hiểu Ý cười ha ha, quay đầu nhìn nam sinh đã muốn trợn mắt há hốc mồm nói:“Nhìn thấy không? Tôi đã nói rồi, tiểu Ninh Ninh là có vị hôn phu thật, hơn nữa cậu căn bản so với hắn, người ta nha, nhưng là phó tổng của Bạch thị đó!”
Nhìn vẻ mặt nam sinh kia có vẻ quẫn bách, lại có bộ dáng khó có thể tin, Bạch Nhạc Ninh thật có lỗi đem dây chuyền có nhẫn đính hôn nhẫn đem ra mang trên tay, tận lực nhẹ nhàng nhìn hắn nói:“Thực xin lỗi, đều là do tôi sợ mọi người chú ý cho nên vẫn không có mang nhẫn, hại cậu hiểu lầm .”
“A? A! Không không!” Nam sinh vội vàng xua tay, lại ngốc ngốc gãi gãi đầu,“Hẳn là tôi phải ngại mới đúng, kỳ thật có rất nhiều bạn học thích cậu, chỉ là không dám thổ lộ, hôm nay vốn chỉ muốn nói ra với cậu, tôi biết trước là sẽ bị cậu từ chối mà…… Aha cáp, tôi đang nói cái gì chứ! Tóm lại, chính là chúc mừng cậu thuận lợi tốt nghiệp, cũng chúc mừng cậu tìm được lang quân như ý! Cứ vậy đi, tôi phải đi rồi……”
Nam sinh với vẻ mặt cô đơn rời đi, Trần Hiểu Ý tặc cười, nhìn từ trên xuống dưới đôi tình nhân Bạc Cạnh cùng Bạch Nhạc Ninh, “Đúng là hai tên nghiệp chướng mà.”
Làm ơn đi, cô cũng không phải bị điếc, làm sao không nghe được mấy nữ sinh bên cạnh nói nhỏ cái gì? Đơn giản chỉ là “Oa, người này thật đẹp trai nha” Linh tinh .
Bạc Cạnh cười nhưng không nói.
Trần Hiểu Ý trêu ghẹo nói:“Như thế nào, cầu hôn xong rồi thì không sợ sao? Cư nhiên ngay cả vợ mới cưới cũng không thèm quan tâm? Đến lúc hai người kết hôn, cẩn thận người phụ dâu này khó dễ anh!”
Bạch Nhạc Ninh làm bộ giận dữ mắng cô, “Cậu nói bậy gì đó! Cái gì vợ sắp cưới chứ, kết hôn, phụ dâu, tớ còn chưa đồng ý đâu!”
Trần Hiểu Ý rung đùi đắc ý, “Không đồng ý? Lễ vật tớ cũng đã chuẩn bị xong, cậu cư nhiên còn chưa đồng ý?” Liếc mắt về tên đàn ông kia, cô cười tủm tỉm huy phất tay, “Tốt lắm, tôi không quấy rầy hai vị đây cầu hôn lãng mạn nữa, cố lên! Tôi chờ làm phụ dâu nha! Tôi còn có việc, đi trước một bước!” Nói xong, cô liền tiêu sái rời đi.
Trần Hiểu Ý đi rồi, Bạch Nhạc Ninh cùng một vài vị giảng viên, bạn học quan hệ cũng khá tốt cùng nhau chụp ảnh chung, Bạc Cạnh vẫn đứng ở một bên mỉm cười nhìn cô.
Chờ cùng mọi người chụp ảnh xong, Bạch Nhạc Ninh một tay ôm hoa, một tay nắm tay Bạc Cạnh, chậm rãi đi về phía xe thể thao của Bạc Cạnh.
Lên xe xong, Bạc Cạnh không vội mà khởi động xe, mà đem hoa bách hợp Bạch Nhạc Ninh đang cầm cẩn thận để qua một bên, sau đó ở vành tai của cô cắn một ngụm, hai tay không có ý tốt dời xuống thắt lưng của Bạch Nhạc Ninh sờ soạng, kéo khóa váy cô xuống, đưa tay vói vào vuốt ve.
“Bạc ca ca, ân……”
Bạch Nhạc Ninh thân mình run lên, cắn môi dưới, không cho rên rỉ tràn ra khóe miệng.
“Ninh Ninh bảo bối, người theo đuổi em thật nhiều quá, anh thực không có cảm giác an toàn, gả cho anh, được không?”
Bạc Cạnh một bên vỗ về chơi đùa phía sau lưng của cô, một bên lên tiếng cầu hôn.
“Không lấy chồng!” Bạch Nhạc Ninh lấy lại lý trí, một câu từ chối.
Bạc Cạnh kéo xuống váy của cô, cúi đầu hàm trụ nụ hoa, có ý xấu xa tra tấn mẫn cảm của cô,“Bảo bối, gả cho anh đi?”
Bạch Nhạc Ninh đè nén xuống động tình đang tràn ra,“…… Không lấy chồng!”
“Gả cho anh đi?” Lão trúc mã xấu xa, chỉ chuyên đi tấn công nhược điểm của tiểu thanh mai, làm cho cô thở gấp vụt vụt, dường như muốn đầu hàng.
“Không, không lấy chồng……” Bị khiêu khích không được tiểu cây mơ, do đang tiến hành vây thú chi đấu.
“Gả cho ta anh?” Kiên trì không ngừng, quyết chí thềkhông lùi bước.
“A…… Em, ân……” Lời nói không thành câu, mỗi từ nói ra thật khó khăn.
“Gả cho anh đi?” Đây là lần công kích cuối cùng.
“Gả! Em gả…… A! Không, không cần…… Ừ…… Thật nhanh……” Rên rỉ ái muội, khiến cho người khác không khó tưởng tượng ra chủ nhân của âm thanh đang làm chuyện gì, vừa bị ý xấu mắt nam nhân “Như thế nào, như thế nào” .
Phong cảnh bên ngoài xe vẫn tĩnh lặng như trước, còn trong xe thì cảnh xuân dạt dào, tình yêu của lão trúc mã cùng tiểu thanh mai rốt cục nở hoa kết trái, thật đáng mừng.
Chương trước