"Tôi không tin, Josephine là một người an phận thủ thường,cô ấy có thể ở trong Lam Nguyệt Sơn Trang cả một ngày không ra khỏi phòng , làm sao cô ấy có thể một mình đi vào trong rừng cây? Nhất định có người mang cô ấy đi ra ngoài, hơn nữa người kia chính là Rudolph, đúng hay không?"
bạn đang xem “Người Tình Của Yêu Râu Xanh ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Mục Lôi chịu đựng đau đứng lên, loạng choạng đi về phía A Thêm Toa.
A Thêm Toa không chút nào sợ hãi trừng mắt với hắn, trong tay không biết từ chỗ nào cầm lên một tượng đồng ."Ngươi cứ nói đi? Dù sao cô ấy đã chết, có truy cứu cũng không còn tác dụng gì , nhưng nếu ngươi muốn biết như vậy , thì nên đi hỏi hai người bọn họ!"
"Bà muốn làm cái gì?" Mục Lôi nhíu mày nhìn bà ta , hiện tại hắn thật sự không có khí lực đi quan tâm A Thêm Toa đang nghĩ cái gì, hắn chỉ muốn mau chóng tìm được Rudolph, sau đó cứu Lam Vịnh Vi thoát khỏi hắn ta mà thôi .
"Ta muốn giết ngươi, giết ngươi xong , ác mộng của ta sẽ chấm dứt, ta sẽ lại là A Thêm Toa vô tư vui vẻ , như vậy những hạnh phút ta từng có hết thảy sẽ về lại trong tay ta, cho nên ta muốn giết ngươi!" Ánh mắt A Thêm Toa lộ ra một chút điên cuồng, bà ta dùng hung khí đột nhiên đánh tới Mục Lôi.
Mục Lôi nghiêng người né , tránh đi công kích của A Thêm Toa, hắn cảm thấy A Thêm Toa điên rồi, nếu bây giờ hắn chết, Tiểu Vi phải làm sao bây giờ? Josephine đã bị hại , không thể lại để cho Tiểu Vi trở thành người hy sinh thứ hai , huống chi cô ấy còn là cô gái duy nhất hắn yêu nữa !
Đúng vậy, hắn yêu cô , cho tới bây giờ, hắn mới phát hiện mình không biết từ khi nào đã sớm đánh mất trái tim , mà yêu cô ! Cho nên dù có phải hy sinh tánh mạng của mình, hắn cũng phải cứu cô trở về .
Kiên định ý niệm cùng tình yêu làm cho Mục Lôi nhất thời quên đau đớn trên người, hắn tức giận rống to: "A Thêm Toa, Tiểu Vi rốt cuộc ở nơi nào?"
A Thêm Toa điên cuồng cười, "cô ấy đã chết, cô ấy và Josephine giống nhau, bị Rudolph đẩy xuống cạm bẫy ngã chết, ngươi nghe thấy không,cô ấy đã chết!"
Mục Lôi sắc mặt thù hằn trắng bệch, "Bà gạt tôi ,cô ấy sẽ không chết, sẽ không!"
"Ngươi không tin, nếu ngươi không tin lời ta nói , ngươi có thể vào trong rừng cây, đến cạm bẫy mà Josephine chết xem, ngươi sẽ nhìn thấy cô gái ngươi yêu âu lạnh như băng nằm ở đó không nhúc nhích, nbị côn trùng cắn nuốt da thịt , đó chính là kết cục phụ nữ mà đàn ông gia tộc Tắc Đức Ni cô yêu , kết cục của họ so với ta còn thê thảm hơn , khà khà ha!"
"Tôi không tin, tôi không tin!" Mục Lôi không thể tin khàn giọng gào thét, sẽ không, tiểu yêu tinh tóc đen của hắn sẽ không bỏ hắn mà đi như vậy , sẽ không !
Bất chấp A Thêm Toa có phản ứng gì, Mục Lôi lập tức triệu hồi gia nhân , sau đó phân phó mọi người chuẩn bị đèn đuốc rồi nhanh chóng chạy tới rừng cây.
Từng có kinh nghiệm lần trước ,nên lần này, bọn họ rất nhanh đã tìm được được Rudolph mặt đang dại ra trong rừng cây , đồng thời cũng phát hiện ra Lam Vịnh Vi không nhúc nhích nằm ở trong cạm bẫy .
Mục Lôi tâm thần đều hoảng sợ nhảy xuống cạm bẫy, ôm lấy cả người đã sớm lạnh như băng của Lam Vịnh Vi , bi phẫn thống khổ nháy mắt tràn đầy lồng ngực .
"Vì sao? Ai có thể nói cho tôi rốt cuộc là vì sao?"
Tiếng hò hét của hắn quanh quẩn ở trong bóng đêm, nhưng mà lại không có ai biết vì sao, cũng không ai có thể nói cho hắn biết đáp án.
※※※※※※
Lam Vịnh Vi cho là mình nhất định đã chết, bởi vì cô cư nhiên nhìn thấy bản thân nhẹ nhàng phiêu phiêu bay lên giữa không trung, bên người còn có mấy đám mây trắng bay qua.
"Xảy ra chuyện gì? Vì sao mình lại bay được ?" cô buồn bực tự nói, thân mình nhẹ nhàng xuyên qua những áng mây trắng .
"Người đã chết, chỉ còn lại linh hồn, đương nhiên là có thể bay." một giọng nói ngọt ngào động lòng người vang lên ở sau lưng cô , nhanh chóng quay đầu lại Lam Vịnh Vi không thể tin trừng lớn mắt. Đó? Là thiên sứ sao?
nhẹ nhàng dụi mắt, không nhìn lầm . Lam Vịnh Vi rốt cục xác định mình thấy được thiên sứ, hơn nữa là một thiên sứ có cánh, càng khoa trương là thiên sứ này giống y như Đại Tây Nhã, quả thực có thể nói là giống nhau như đúc.
"Đại Tây Nhã? Sao có thể là con ? Con cũng đã chết sao?"
Tiểu thiên sứ cười khanh khách,đôi cánh tuyết trắng cánh phác phác đập , "Tôi không phải Đại Tây Nhã, Đại Tây Nhã là đứa con gái bướng bĩnh không nghe lời của chị , còn tôi , tôi rất biết nghe lời cha trời nha , tôi gọi là Thua Kém Đắc Ý, là thiên sứ bảo hộ của chị ."
" Thiên sứ bảo hộ ?"
"Đúng , mỗi người đều có một thiên sứ bảo hộ , phụ trách bảo hộ con người khi còn sống, nếu người này làm rất nhiều việc thiện, như vậy thiên sứ bảo hộ sẽ mang theo người đó lên thiên đường; nếu người này làm nhiều việc ác, như vậy thiên sứ bảo hộ sẽ biến thành ác ma, đem người này đẩy xuống địa ngục, mà chị là một người xinh đẹp thiện lương, cho nên tôi liền xuất hiện tại nơi này, chuẩn bị mang chị lên thiên đường !"
"Vừa rồi vì sao em nói Đại Tây Nhã là con gái của chị ? cô bé là con gái của Mục Lôi, không phải của chị ."
"Nếu chị gả cho Mục Lôi làm vợ thì Đại Tây Nhã không phải là con gái của chị sao? Nhưng hiện tại nếu chị đã chết, Đại Tây Nhã tự nhiên cùng chị một chút quan hệ cũng không có, vậy nói chung mọi thứ lại trở lại lúc bắt đầu, một lần nữa bắt đầu lại ."
"Chị chết? Em nói chị thật sự đã chết rồi?" Lam Vịnh Vi lắc lắc đầu, hiển nhiên không thể chấp nhận sự thật mình đã chết .
"Đương nhiên, nếu chị không tin, tôi có thể mang chị đi xem , hiện tại Mục Lôi đang giúp chị cử hành lễ tang."
nói xong, tiểu thiên sứ Thua Kém Đắc Ýgiữ chặt tay Lam Vịnh Vi bay đến Lam Nguyệt Sơn Trang, quả nhiên ở trong đại sảnh cô nhìn thấy bản thân nằm ở trong một cỗ quan tài tràn đầy hoa tươi.
Lam Vịnh Vi giật mình ngây người .
"Đó là..."
"Đó là lễ tang của chị , hiện tại chị tin mình đã chết rồi chứ ?"
Lam Vịnh Vi đầu oanh một tiếng vang thật lớn. cô đã chết! cô thật sự đã chết rồi!
Chương trước | Chương sau