"Cậu có thấy cô ấy rất giống một người không?" Lưu công tử hỏi, cậu ta nhìn chằm chằm vào tôi, "Chắc cậu kết hôn với Phi Phi phải không?"
bạn đang xem “Người phiên dịch - Kỳ Viện Viện ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
"Cậu đùa sao? Người mình lấy là Văn Tiểu Hoa, không phải Phi Phi".
"Văn Tiểu Hoa ư?" Cậu ta nhìn tôi cười, "Thế thì mình phải chúc mừng cô ấy rồi, cô nàng này đáo để thật đấy! Thật đáng nể!".
Tôi nhìn cậu ta hỏi: "Sao cơ?"
"Có gì mà khó hiểu chứ?" Cậu ta đặt ly rượu xuống, "Kiều Phi đã bị vị hôn thê của cậu hãm hại, mình đoán chắc cậu cũng biết việc đó. Lúc cô ấy đang đi học, Văn Tiểu Hoa đã gửi một bức fax tới trường, tố cáo chuyện Phi Phi đã từng tiếp khách tại hộp đêm này... Này Trình Gia Dương, cậu đừng có túm áo của mình, mình nói cho cậu biết, lúc mình chưa bị thương, cậu đã không phải là đối thủ của mình rồi".
Tôi liền ấn cậu ta xuống: "Cậu nói đi, nói hết cho mình nghe đi".
"Cô ấy đã thích cậu từ lâu rồi, cô ấy biết cậu và Kiều Phi yêu nhau, còn biết mình quen Phi nên hỏi mình bình thường Phi làm gì?"
"Cậu đã nói cho cô ấy biết?"
Lưu công tử tiếp tục uống rượu.
"Ừ, nếu biết cô ấy nham hiểm như vậy, mình sẽ không bao giờ nói Kiều Phi đang học đại học. Đúng thế, thực ra mình rất có lỗi với Phi. Mình cũng thích cô ấy. Cô ấy là một cô gái tốt".
Tôi châm thuốc. Tôi muốn tìm ra sợi dây liên kết trong cái mớ hỗn độn này.
"Cứ coi là như vậy đi, nhưng mình thấy rất kì lạ, tại sao Văn Tiểu Hoa lại biết chuyện của cậu nhiều như vậy? Cho dù cô ấy là báo đi chăng nữa cũng không thể biết tường tận được".
"Tại sao cô ấy biết nhiều chuyện của mình ư? Cậu không biết nhưng mình thì biết..."
Đúng lúc đó thì điện thoại của tôi rung lên, là Tiểu Hoa gọi tới.
Tôi bắt máy: "Đúng, anh đang ở ngoài cùng Húc Đông và Lưu công tử..."
Lưu công tử cười hỏi tôi: "Những điều mình vừa kể có làm cậu ngạc nhiên không? Gia Dương à, cậu vẫn quyết định kết hôn chứ?"
Tôi cười: "Cái gì? Tại sao lại không?".
Kiều Phi
Trình Gia Dương mời tất cả mọi người trong phòng tới dự lễ cưới của anh, đương nhiên có cả tôi. Tôi không có ý định lẩn trốn, nhưng đúng vào ngày đó tôi đổ bệnh. Tôi có cảm giác mất thăng bằng, đầu nặng trịch, chân nhẹ bẫng, thậm chí tôi không xuống nổi giường nữa. Chị Đặng cặp nhiệt độ cho tôi, 38 độ5.
Tôi thầm nghĩ, đúng là trời chiều lòng người, không thể có lí do nào tốt hơn nữa. Tôi gọi điện cho chị cùng phòng, nhờ chị ấy mừng năm trăm tệ hộ mình.
Chị Đặng thắc mắc: "Em cũng hào phóng thật đấy, mừng người ta tận năm trăm tệ".
Tôi chẳng còn sức để phản bác lại chị nữa liền vùi đầu vào chăn. Tôi biết rõ rằng tiền mừng của mình chẳng thấm vào đâu so với những gì anh ấy đã cho tôi.
Tôi uống thuốc, nằm trong chăn để ra mồ hôi. Sau đó thiếp đi lúc nào không hay.
Tôi mơ.
Giấc mơ của tôi rất kì lạ: Trên sân bóng đá, hai đội hòa nhau. Đội của tôi được hưởng quả phạt đền. Tôi lấy đà, ngắm góc, định sẽ câu bóng vào góc chết của khung thành đối phương. Tôi tăng tốc chạy, chắc chắn mình sẽ sút phạt thành công. Thế nhưng chân của tôi lại không chạm được vào bóng. Đã thế lại còn ngã xuống bùn, bị gãy xương mắt cá, nhức buốt.
Tôi tỉnh dậy, tóc dính bết mồ hôi.
Có người bên cạnh hỏi tôi: "Thế nào rồi? Ốm à? Anh cứ tưởng em kiên cường lắm kia mà".
Là Trình Gia Minh.
Tôi nhìn đồng hồ, đã chiều rồi.
Tôi đã ngủ một ngày.
"Sao anh lại ở đây? Chẳng phải anh đang ở đám cưới của Trình Gia Dương sao".
"Kết thúc rồi".
"Ồ". tôi chỉ nói được mỗi một tiếng, cảm giác họng mình như bị dao cứa.
"Đừng có nói cho anh rằng em không để ý tới chuyện này nhé. Tuy em không khóc, nhưng ốm cũng là một dạng bộc phát đấy".
Chị Đặng rót trà cho Trình Gia Minh. Anh cười với chị: "Cảm ơn".
Chị Đặng đỏ mặt, trông như bị trúng mũi tên tình yêu vậy.
Tôi nhắm mắt lại.
"Thật là ngang ngạnh. Anh đến phải bái phục em mất". Trình Gia Minh nói.
"Anh là bác sĩ, anh biết có chỗ nào bán thuốc hối hận không?"
Chương trước | Chương sau