“Chị Vu Hàn !” Đoạn Hựu Lăng không biết nên làm gì để Vu Hàn im miệng, đành mặc cho mặt cứ đỏ thêm.
bạn đang xem “Người Kia, Lão Bản ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Vu Hàn thấy thế khì khì mấy tiếng, cuối cùng nhịn không được nữa phá ra cười lớn.
Đoạn Hựu Lăng ai oán nhìn nàng, thật hối hận khi để cho nàng vào trong phòng.
“Ai, làm gì ai oán như vậy ? Em phải cao hứng mới đúng, em có lão công, tiểu Trạch có ba ba, có thể nói là vẹn cả đôi đường, chuyện vui nhân đôi, em không cảm thấy thế sao?” Nàng cười nói.
Lão công ? Ba ba ? Thiệu Giác từ đầu tới cuối chưa từng nói kết hôn với nàng nha ?
[Hắn chẳng qua là xem cô đáng thương, chưa lập gia đình đã mang thai, mới có thể tạm thời ở chung một chỗ mà thôi, cô nghĩ mình đủ khả năng gả cho hắn sao?]
Lời của cô ta vẫn còn văng vẳng trong đầu nàng. Nàng dùng sức lắc đầu đem vứt bỏ hết thảy.
“Tại sao ?” Vu Hàn thu hồi nụ cười, xem thần sắc của Hựu Lăng, tại sao lại hiện lên vẻ khổ sở như vậy ?
“Em chỉ không biết sau này nên dùng thái độ gì để đối mặt với Thiệu Giác ?” Nàng thản nhiên nói ra hết “ Nếu như xem mọi chuyện chưa xảy ra…”
“Chị khuyên em tốt nhất đừng nên làm như vậy, em làm như vậy chỉ làm cho hắn tức giận mà thôi” Vu Hàn trực tiếp cắt đứt lời nàng “Nghe nói hôm nay hắn đạ cửa nhà vệ sinh ? Không nghĩ hắn lại tức giận đến mức đó, chị khuyên em không nên chọc cho hắn tức giận, như vậy không tốt”
“Em rốt cuộc làm cái gì bây giờ ?” Đoạn Hựu Lăng nhíu chặt chân mày.
“Theo hắn, bất kể hắn làm cái gì đều theo hắn”
Đoạn Hựu Lăng sửng sốt một chút, trăm lần không nghĩ tới Vu Hàn có thể nói như vậy, đây một chút cũng không giống chị Vu Hàn từng nói nha. Theo hắn ? Nàng cư nhiên chấp nhận làm nữ nhân yếu đuối, nàng có nghe lầm hay không ?
“Chị Vu Hàn ?”
“Rất kinh ngạc khi chị nói như vậy sao?” Nàng chẳng qua là mỉm cười.
“Nguyên nhân”
“Em bây giờ khoan cần biết nguyên nhân, chỉ cần nghe lời chị nói là được”
“Nhưng là…” Đoạn Hựu Lăng vẻ mặt do dự. Như vậy phải làm nữ nhân của Thiệu Giác sao ? Làm như vậy là tốt sao ? Nàng thật có thể làm như vậy sao ?
“Tin tưởng chị, Hựu Lăng. Chị sẽ không hại em” Vu Hàn chân thành nhìn nàng.
Đoạn Hựu Lăng chần chừ một chút mới do dự gật đầu nói “ Được rồi”
Tựa hồ như biết trước nàng đã quyết định muốn theo hắn, dường như không phản kháng hắn. Buổi tối hôm đó Thiệu Giác rất thoải mái ở lại trong phòng nàng, sống chết không chịu đi.
Một gian phòng nhỏ bao gồm cả nhà tắm, chỉ nghĩ thôi cũng đủ thấy chật chội thế nào. Bình thường chỉ hai mẹ con nàng miễn cưỡng cũng có không gian, bây giờ chen vào một nam nhân cao mét tám, có thể nghĩ đến chật chội như thế nào.
Nhưng là hai nam nhân một lớn một nhỏ lại có thể ở một nơi chật chội như vậy chơi trò cưỡi ngựa đến vui vẻ, nàng thật sự không còn lời nào để nói, không thể nào phản bác được, không thể làm gì khác hơn là vào phòng tắm rửa mặt.
Theo hắn nha…Đoạn Hựu Lăng trong phòng tắm đợi, nhìn mình trong kính thở dài. Chị Vu Hàn đúng thật sự là quyết định thay nàng tìm một tia hy vọng.
Từ lúc nàng nhận thức được là mình thích hắn, tâm tình vẫn là bất ổn định, buồn vui hỗn tạp do dự không biết làm sao.
Nàng thích hắn, hy vọng mình được ở bên cạnh hắn, nhưng là vừa nghĩ đến điều kiện của mình căn bản là không xứng với hắn, nàng nhụt chí rút lui.
Nhưng là Chị Vu Hàn thay nàng quyết định, làm cho nàng không còn vấn đề muốn xứng hay không, cũng không cần nghĩ đến ánh mắt của người khác, chỉ cần theo hắn tùy hắn chủ động yêu thương, bất kể là bắt đầu hay kết thúc chỉ cần theo hắn.
Như vậy thật tốt, không có gánh nặng.
Chẳng qua là nàng không nhịn được lại nghĩ ngợi, quan hệ của bọn họ có thể kéo dài bao lâu, kéo dài đến khi nào ? Nàng có thể chấp nhận chia tay bởi vì nàng sớm có chuẩn bị, nhưng là tiểu Trạch, nó có thể chấp nhận ba ba rời đi sao ?
Mới vừa rồi nàng xem hai người chơi đùa vui vẻ mới giật mình nghĩ đến điểm này. Nàng có nên nói với Thiệu Giác không nên đối với tiểu Trạch quá tốt, không nên qúa gần gũi nó, không nên làm cho tiểu Trạch nghĩ hắn sẽ ở bên cạnh dài lâu ?
Nhưng là thật khó nhìn được bộ dáng vui vẻ của tiểu Trạch, nàng thật nhẫn tâm muốn tước đoạt hết thảy sao ?
Nhìn mình trong gương nở nụ cười khổ, nàng thở dài, lắc đầu, quyết định không làm khó con cũng không làm khó mình, ít nhất hai mẹ con cũng có một đoạn vui vẻ để nhớ lại, như vậy là đủ rồi, không phải sao ?
Lần nữa lắc đầu, mở vòi nước ấm, cởi bỏ áo quần bước vào bồn tắm, đứng dưới vòi hoa sen để cho nước ấm tẩy đi một thân mệt mỏi.
Đột nhiên cửa phòng tắm không chút báo động bị mở ra, dọa nàng kêu to một tiếng, chỉ thấy Thiệu Giác hào phóng đi vào phòng tắm, đóng cửa lại, không nói hai lời tự nhiên cởi bỏ áo quần của mình.
“Anh, anh ở đây làm gì ?” Nàng bối rối dùng khăn lông che thân mình, đỏ mặt lắp bắp nói.
“Cởi quần áo” Hắn nhìn nàng nhếch miệng cười một tiếng.
Nàng dĩ nhiên biết hắn cởi quần áo, nàng muốn hỏi chính là ___ ___ “Anh cởi quần áo làm gì ?”
“Tắm” Hắn lần nữa cười một tiếng với nàng.
“Em còn chưa tắm xong” Nàng phải lên tiếng nhắc nhở.
“Anh biết” Lúc này cái miệng của hắn mở càng lớn, động tác cởi quần áo cũng trở nên nhanh hơn, chỉ chốc lát sau đã cởi hết toàn bộ nhảy vào bồn tắm cùng nàng.
Đoạn Hựu Lăng đỏ mặt, cũng không phải muốn ở lại, không biết làm sao đành đưa lưng về phía hắn, cố gắng bình tĩnh hỏi hắn :“Tiểu Trạch đâu ?”
“Chơi mệt nên ngủ thiếp đi”
“Ừ” Kế tiếp nên nói gì đây ? Nàng liều chết nghĩ, nhưng cảm giác được từ phía sau hắn kề sát mình, dùng vật cứng rắn chống đỡ nàng., làm cho nàng trong nháy mắt nhẹ run lên một cái, trái tim bắt đầu cuồng loạn.
Lão thiên ! Hắn vốn không phải tới đây để tắm.
“Đen đủi…”
“Em có biết nguyên cả buổi chiều, đến buổi tối anh đều muốn ?” Môi của hắn nhẹ lướt qua cổ của nàng, giọng nói khàn khàn ma mị làm cho thần trí người ta mê muội.
Trái tim Đoạn Hựu Lăng nhảy dựng vừa vội vừa nhanh, làm nàng cơ hồ nói không ra lời.
“Trong đầu anh chỉ nghĩ đến em, thanh âm của em, da thịt mềm mại, lúc em thở dốc, lúc em ở dưới người của anh kẹp chặt cảm giác của anh…”
“Đừng…” Nàng nghĩ ngăn hắn nói những lời khiến nàng xấu hổ, nhưng tay của hắn đã nhanh chóng bao lấy bộ ngực của nàng, vuốt ve trêu chọc, làm cho nàng nhẹ hớp một hơi khí, lần nữa nói không ra lời.
“Em có biết hay không anh rất thích em, cho tới bây giờ chưa có một người nào, chưa có một nữ nhân nào cho anh cảm giác như vậy. Cảm giác này không muốn buông tay, không muốn mất đi, cảm giác muốn hoàn toàn đoạt lấy cũng chỉ có em mà thôi” Hắn rù rì nói với nàng, vừa đem một tay trượt vào chân nàng, không ngừng mà đùa giỡn, làm cho nàng nhịn không được phát ra một tiếng rên nhẹ.
“Không…” Nàng yếu ớt chống cự, con của nàng đang ngủ sát vách, cho dù đã ngủ nàng cũng không thể.
“Anh yêu em”
Lời của hắn làm nàng kinh hãi, làm nàng trợn to hai mắt quay đầu nhìn, nhưng hắn lợi dụng cơ hội này đem nàng đối mặt với mình, sau đó đem nàng đặt ở trên tường, kéo một cái chân của nàng ôm mình, lại đem vật cứng rắn thẳng tiến vào nơi mềm mại của nàng.
Hắn đột nhiên động thân làm nàng chịu không được cong người lên, yêu kiều ôm cổ hắn thật chặt, tuy nhiên vẫn chưa hết kinh ngạc với câu nói kia.
“Thiệu Giác, anh vừa rồi nói cái gì ?” Nàng thở gấp hỏi.
“Anh nói yêu em”
Hắn không ngừng ở trong cơ thể nàng cử động lên xuống, làm cho nàng khó có thể suy tư.
“Anh đang nói giỡn sao ?”
Hắn đột nhiên dừng lại, ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng nhanh chóng đầy tức giận.
Nàng không biết làm sao hắn lại nhìn, chỉ thấy hắn híp hai mắt lại, giơ lên một chân khác của nàng ôm lấy hông của hắn, đột nhiên lấy tốc độ nhanh động vào cơ thể nàng, làm nàng nhịn không được hét to lên.
“Bây giờ em còn cảm giác anh đang nói giỡn sao ?” Hắn cắn răng gầm nhẹ, một mặt động tác ở trong cơ thể nàng vừa mạnh vừa có lực, khiến nàng hoàn toàn không có cách nào cự tuyệt ở trong ngực hắn rên rỉ giãy dụa.
Hoan ái cao trào làm cho nàng nức nở thành tiếng, mà hắn thì không có dừng lại, tiếp tục vô tình ở trong cơ thể nàng đâm chọc, đến khi nàng không thể chịu được nữa hắn mới run run nhả ra.
Nước vẫn ở trong vòi hoa sen phun ra, Đoạn Hựu Lăng dựa lưng vào vách tường gạch, toàn thân mềm nhũn vô lực, trên người bị đè ép thân thể dường như mệt mỏi của hắn, cảm giác như vậy hẳn là bình tĩnh ngoài ý muốn.
“Bây giờ em còn hoài nghi sao ?” Hắn ngẩng đầu, gợi cảm mà khàn khàn nói.
Nàng vô lực lắc đầu, nếu từ chối hắn, hắn có giống như khi nãy đối với nàng, nàng không có cách nào thừa nhận a.
Thiệu Giác lúc này mới lộ ra bộ dáng mỉm cười thõa mãn, đứng lên rời khỏi nàng.
Nhưng mất đi chống đỡ, Đoạn Hựu Lăng lập tức khuỵu xuống, hai chân cơ hồ mất đi công dụng.
Hắn lần nữa mỉm cười, dường như rất đắc ý với hành động mình tạo ra. Tiếp theo, hắn đỡ nàng lên, ôn nhu giúp nàng tắm, mặc dù nàng lung túng muốn kháng nghị, vốn là vô lực tự lo liệu, không thể làm gì khác hơn là đỏ bừng cả khuôn mặt, vừa thẹn vừa quẫn để cho hắn phục vụ nàng tắm rửa. Sau đó Thiệu Giác liền ôm lấy nàng đưa nàng trở về giường.
Chẳng qua nàng cho là đên đây là chấm dứt, hẳn hắn có thể về nhà nhưng không nghĩ tới hắn lại theo nàng lên nằm trên giường.
“Anh không về sao ?” Nàng thấp giọng hỏi.
“Anh không thể ngủ cùng em sao ?” Hắn đem nàng ôm vào trong ngực, đem mặt vùi vào vai nàng, tìm tư thế thoải mái bắt đầu ngủ.
“Nơi này rất chật chội” Nàng không nhịn được cử động thân thể.
“Đừng động, cẩn thận đánh thức tiểu Trạch” Hắn cố ý đe dọa nàng.
Đoạn Hựu Lăng lập tức nhìn về phía con đang ngủ say, không dám lộn xộn nữa.
Thiệu Giác hài lòng vung lên khóe miệng, lại đem nàng ôm chặt hơn mới hài lòng nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau liền chìm vào giấc mộng, nhưng Đoạn Hựu Lăng phải thật lâu sau mới ngủ.
Chẳng bao giờ được người khác ôm ngủ. Hay là không có thói quen nha !
Chương trước | Chương sau