Đôi mắt đen chuyển động, đột nhiên nhìn thấy bên trong quầy ba một vị thúc thúc chưa gặp bao giờ, tiểu Trạch tò mò giương mắt nhìn nguwif cũng đang nhìn hắn.
bạn đang xem “Người Kia, Lão Bản ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!![ Thúc thúc, ngươi là ai nha ? ] hắn vươn đầu hỏi.
[ Đúng rồi Thiệu Giác, ta chưa giới thiệu tiểu Trạch với ngươi. Nó là con ta tên tiểu Trạch, tên đầy đủ là Đoạn Thừa Trạch.]
[ Tiểu Trạch, vị này con gọi là thúc thúc, sau này sẽ cùng mẹ làm việc ở đây, con nhớ gặp thì phải chào hỏi đó. ]
[ Tốt ] Tiểu Trạch lập tức biết điều gật đầu.
[ Bài tập hôm nay đâu ? ] Đoạn Hựu Lăng hỏi con.
Hắn lập tức lấy từ trong cặp sách ra một cuốn vở nói
[ Ở chỗ này ]
Nàng cúi đầu nhìn một chút rồi nói
[ Con ở chỗ này viết bài hay là về phòng viết ? ]
[ Con có thể lên trên lầu cùng Tiểu Cương, Tiểu Khiết viết bài ? Tiểu Trạch trên mặt tràn ngập mong đợi.
[ Có thể, nhưng con không được tới chỗ Nhược Quang chơi rồi quên không viết bài, trở về mẹ sẽ đánh con ] Hựu Lăng nghiêm túc cảnh cáo.
[ Con sẽ viết xong, con nhất định sẽ viết xong ] tiểu Trạch dùng sức bảo đảm.
[ Đi thôi, mẹ đưa con tới đó ] Xoa nhẹ đầu con, Đoạn Hựu Lăng rời khỏi quầy ba.
[ Ta cũng muốn đi rồi, để ta đưa đi ] Vu Hàn vội vàng đứng dậy.
[ Lại phiền toái các ngươi ] Hựu Lăng gật đầu có chút áy náy.
[ Nói gì nha ] Vu Hàn liếc xéo một cái sau đó dắt tay thằng bé đi.
[ Tiểu Trạch chúng ta đi ]
[ Ân. Mẹ, cúi chào. ]
[ Cúi chào. Phải nghe lời a di đó ]
[ Tốt ]
Nhìn Vu Hàn dắt thằng bé đi ra khỏi cửa chính rồi biến mất sau cửa sổ quán cà phê, Thiệu Giác mới thu tầm mắt về quay đầu nhìn về phía nữ nhân đang chuẩn bị làm bữa tối.
Hắn đột nhiên mở miệng hỏi.
[ Ta hỏi một chút vấn đề riêng không sao chứ ? ]
Đoạn Hựu Lăng quay đầu lại, không cần nghĩ cũng biết hắn hỏi cái gì.
Đoạn Hựu Lăng lạnh nhạt nói, dù sao thì chuyện cũng không có gì bí mật, nàng không nói cũng sẽ có người nói cho hắn biết.
[ Tiểu Trạch là ta sinh ra khi tốt nghiệp đại học, bởi vì không kết hôn nên mới mang họ Đoàn ]
[ Cha của đứa trẻ đâu ? ]
[ Không biết ]
Hắn nhất thời nhíu mày.
[ Thời trẻ không hiểu chuyện, bạn học chuốc say mới xảy ra một đêm tình, sau mới phát hiện mình mang thai. Rất ngu ngốc đúng không ? ] Nàng cười khổ chế nhạo mình nói.
[ Ngươi không đi tìm hắn sao ? ]
Nàng lắc đầu.
[ Tại sao ? ]
[ Ở nước ngoài phát sinh một đêm tình, ngay cả tên họ đối phương thậm chí khuôn mặt như thế nào cũng mơ hồ không nhớ rõ, muốn làm sao tìm được người, huống chi đối phương còn là người Nhật Bản. ] Nàng vuốt vuốt tóc.
Hồi tưởng lại năm tháng trải qua sự khinh khổ, nàng chỉ cảm giác lúc ấy mình bị quỷ nhập thân mới to gan làm ra được chuyện như vậy. Nàng chỉ nhớ rõ bạn bè gọi hắn là “trạch”, cho nên khi con ra đời nàng nới gọi là Thừa Trạch, ít nhất để cho con nhớ kỹ đó là tên của cha.
[ Người Nhật Bản ] Thiệu Giác ngạc nhiên kêu ra tiếng.
[ Rất kinh ngạc sao ? Chính ta cũng rất kinh ngạc. ] Đoạn Hựu Lăng nhìn hắn một cái, lần nữa lộ ra cười khổ.
[ Làm sao ngươi xác định hắn là người Nhật Bản ? ] Hắn trầm ngâm một hồi lâu mới hỏi, thật giống như tò mò người Nhật Bản này.
[ Bởi vì ta nghe hắn nói chuyện với bằng hữu bằng tiếng Nhật, tự nhiên hắn cũng là người Nhật không phải sao ? ] Đoạn Hựu Lăng trả lời tự nhiên.
Nghe vậy Thiệu Giác chỉ trầm mặc nhìn nàng.
[ Sao thế ? ] Nàng không rõ sao bị nhìn như thế.
[ Không có, chẳng qua thấy bề ngoài khôn khéo nhưng trên thực tế một vài việc không giống như thế. ]
[ Ngươi là có ý gì ? đang chê ta đần sao ? ] Nàng giả bộ tức giận.
[ Ngay cả cha của đứa trẻ cũng không nhận ra, ngươi có thể nói ngươi thông minh sao ? ] Hắn rất không khách khí hỏi.
Đoạn Hựu Lăng sửng sốt một chút, cảm thấy hắn nói cũng đúng.
[ Được rồi, ta là ngu ngốc, như vậy được chưa ? ] Nàng thở dài thừa nhận.
Thiệu Giác đột nhiên cũng thở dài một hơi.
[ Ngươi làm chi thay ta ai oán nha ? ] Phản ứng của hắn làm cho Đoạn Hựu Lăng không nhịn được cười ra tiếng.
[ Không, là ta thay ta ai oán ] Thiệu Giác nhìn nàng nghiêm trang trả lời.
Đoạn Hựu Lăng ngây ngốc sửng sốt một chút không nhịn được lần nữa cười khẽ
[ Thiệu Giác, ngươi như không giống đang nói giỡn. ]
Nàng lắc đầu chỉ xem như Thiệu Giác đang nói giỡn thôi.
Nhìn vẻ mặt tươi cười của nàng Thiệu Giác chỉ biết thở dài. Cái nữ nhân ngu ngốc này, hắn cũng đã đem lời nói sáng tỏ như vậy mà nàng bất tri bất giác vẫn không hiểu. Thật đúng là tiểu ngu ngốc !
Người Nhật Bản sao ? Là ai nói ở chung một chỗ với người Nhật Bản thì nhất định là người Nhật Bản, hắn là người Đài Loan chính gốc có được hay không ?! Chẳng qua lúc đi học ở Mỹ bạn bè đa số là người Nhật bản mà thôi, còn phát âm không đúng tên của hắn. Dám đem tên của hắn nghĩa là “cảm giác” biến thành chữ “trạch” mới làm cho nàng hiểu lầm như vậy. Thừa Trạch, “trạch” có phải là như vậy không ?
Đúng vậy không sai, hắn đúng là năm đó cùng tiểu ngu ngốc phát sinh một đêm tình, cũng chính là cha ruột của tiểu Trạch.
Năm đó hắn và bạn bè chạy đến Gu-am chơi, ở trong quán gặp mấy nữ sinh Đài Loan sắp tốt nghiệp đi du lịch. Bởi vì hắn tới trễ, lúc tới nơi đã thấy bạn bè hắn đã làm quen được với mấy nữ sinh đó, hơn nữa còn uống không ít rượu.
Thành thật mà nói hắn cũng không xác định rốt cuộc là làm sao phát sinh, chờ đến lúc phát hiện có điểm không đúng thì bạn bè mỗi người ôm một cô đi ra cửa, còn chừa cho hắn một cô bé đang cười khúc khích. Cô bé đó tên Đoạn Hựu Lăng.
Không thể để một cô bé say khướt trong một quán rượu ở nước ngoài, hắn không thể làm gì khác hơn là đem nàng về tiệm cơm, sau đó bất tri bất giác xảy ra một đêm tình.
Khi hắn tỉnh lại thì cô bé đã rời đi. Hắn không thể cùng người khác phát sinh chuyện như vậy được, nhưng nàng rời đi làm cho hắn có cảm giác mất mát. Đại khái là hắn vẫn nhớ được tên của nàng là Đoạn Hựu Lăng.
Lần nữa nghe thấy tên này là trong một bữa ăn, tình huống lúc đó hắn nhớ rất rõ ràng. Hắn đang cùng tiền bối trong ngành kinh doanh nói chuyện, tiền bối phu nhân đứng một bên đột nhiên đưa tay cất giọng kêu lên [ Hựu Lăng ]
Lúc ấy hắn giống như bị thôi miên nhanh chóng quay đầu tìm kiếm người có tên Hựu Lăng đó. Phản ứng của hắn lúc đó còn làm cho tiền bối quan tâm, mặc dù hắn lắc đầu không nói gì nhưng trong lòng bởi vì hai chữ này mà không bình tĩnh được.
Bởi vì mong đợi mới có thất vọng, ba chữ Đoạn Hựu Lăng như gông xiềng vô hình trong lòng hắn làm cho hắn không tài nào thoát được.
Trải qua nhiều năm như vậy, nàng trở nên thế nào ? Có khỏe không ? Đã kết hôn hay chưa ? Còn nhớ rõ ở Gu-am cùng hắn một đêm sao ? Còn nhớ rõ hắn không ?
Một đống câu hỏi vây lấy hắn nhưng thủy chung vẫn không có đáp án, cho nên hắn không nhịn được dựa vào trí nhớ của mình năm đó đi tìm giai nhân.
Từ trường học, số tuổi, tên họ đều tìm hiểu. Rất nhanh hắn tìm được tin tức của nàng ở sổ lưu niệm, chẳng qua trăm lần hắn không nghi tới gọi điện thoại tới nhà thì hắn biết tin nàng đã chết !
Nàng đã chết ?
Nói thật ở đời này hắn chưa từng gặp qua chuyện làm hắn khiếp sợ như vậy, lúc đó hắn cầm điện thoại ngây người mười phút mới lấy lại tinh thần. Bình tĩnh trở lại vẫn là cảm giác khiếp sợ không tin chuyện đó còn cảm thấy khó thở.
Nàng đã chết ? Làm sao có ? Xảy ra chuyện gì ? Nàng vì sao lại chết ? Chết lúc nào ?
Không cách nào có thể tiếp nhận tin tức kinh người như thế, hắn lập tức lái ô-tô đến nhà nàng làm rõ chuyện, lúc này mới biết chính hắn sợ bóng sợ gió, nàng căn bản không có chuyện gì, chẳng qua nàng bị cậu mợ vô tình đuổi ra khỏi nhà mà thôi.
Trừ lần đó ra hắn còn nghe được một tin tức, nghe nói bởi vì nàng chưa kết hôn lập gia đình đã mang thai nên bị đuổi ra khỏi nhà, mang thai lúc chưa kịp tốt nghệp đại học.
Hắn lúc đó tâm tình khó có ngòi bút nào có thể diễn tả được.
Hắn phỏng đoán ngay đứa trẻ có thể là con của nàng và hắn ? Sau khi rời nhà đi không nơi nương tựa có khi nào đem bào thai đi phá ? Nếu như không phá thai, những năm nay một mình mang theo con thì sống như thế nào ? Hoặc là nàng đã kết hôn ?
Nghi vấn trong lòng hắn càng lúc càng lớn, thiếu chút nữa không mang hắn đè sập. Hắn bắt đầu tìm kiếm điên cuồng, lợi dụng tin tức từ trường học tìm được nhà bạn học thân nhất, từ Đài Loan tìm đến đại lục, từ đài lục tìm đến Đài Loan cuối cùng cũng cho hắn tìm thấy nàng.
Hắn tin chắc con là của hắn. Nàng không phá bỏ cái thai, lại không kết hôn, mà một mình chịu cực khổ nuôi dạy con. Cho dù một ngày công việc mười hai giờ, cơ hồ cả năm như vậy cũng không nghe nàng than vãn một tiếng.
Chưa từng nghĩ tới mình đã có con lớn như vậy, cũng chưa từng nghĩ tới mình sẽ kết hôn lập gia đình. Trên thực tế hắn không nghĩ đến chuyện kết hôn lúc này, có lẽ qua nửa năm, năm năm hoặc mười năm nữa cũng chưa muộn, hắn tính toán như vậy.
Nhưng là kể từ khi biết sự tồn tại của hai mẹ con nàng, hắn luôn không tự chủ được lái xe đến nơi này sau đó ngồi trong xe xem xét hành động của hai mẹ con nàng. Hơn nữa không tự chủ được tưởng tượng cảm giác được ở chung một chỗ với hai người bọn họ.
Thành thật mà nói hắn rất mâu thuẫn, hắn đối với kết hôn luôn luôn kháng cự, nhưng là không ai quy định phải kết hôn mới gần được con cùng mẹ của con để có không khí gia đình sao ?
Cho nên qua quen biết với Tần tiểu thư, cũng biết được nàng có ý định nhượng quán cà phê, hắn trước tiên thuê lại quán sau lại dùng kế danh chính ngôn thuận xuất hiện bên cạnh hai mẹ con nàng.
Hắn tuyệt không sợ Đoạn Hựu Lăng sẽ nhận ra hắn, bởi vì từ lúc đến chổ này hắn nhiều lần vô ý và hữu ý xuất hiện trước mặt nàng nhưng nàng đối với hắn một chút ấn tượng cũng không có. Cái này tiểu ngu ngốc thật sự là tiểu ngu ngốc.
Tóm lại hắn vẫn không rõ ràng muốn kết hôn hay không, hắn chỉ muốn ở bên cạnh hai mẹ con nàng để chiếu cố, cứu giúp, về phần sau này, phải đợi hắn làm rõ tâm ý của mình sau rồi nói.
Mặc dù chuyện sau này có thể nói, nhưng đối với những người trong nhà trọ tám tầng này hắn nên cẩn thận một chút, bọn họ cũng không mơ hồ giống như hai mẹ con nàng.
Chương trước | Chương sau