Ken nhận lại một từ "Vâng", câu nói quá quen thuộc mà hắn nghe được từ Moon không biết bao nhiêu lần. Em biết nói gì hơn nữa.
bạn đang xem “Ngược chiều kim đồng hồ - Zuzulinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Tới thứ 4, Ken ra lệnh tuyển nhân viên cho DEVILS, dù mới tuyển hồi đầu tháng. Quản lý bên đó không hiểu lí do, họ phục tùng vì hắn là đấng tối cao. Hiếm hoi lắm mới có lần Sếp trực tiếp tuyển chọn, lần này, hắn giấu mặt.
Ken đã nói rõ thời gian và địa điểm cụ thể sao chờ hoài mà người con gái ấy vẫn không tới. Hắn vì ai mà mất công sức thế này, đâu phải nói chọn nhân viên là đơn giản, chỉ cần ra lệnh là được thôi chắc, còn phải chuẩn bị huy động hệ cơ sở dữ liệu để thẩm tra kĩ năng của nhân viên, đâu có dễ dàng. Hắn nhận được gì đây về người con gái đó?
Ken vẫn chờ cho tới muộn, hắn vẫn hy vọng em đến, dù mong manh. Chưa bao giờ hắn cho phép ai để mình chờ đợi, khái niệm ấy không có trong khối óc. Phá đi quy tắc của bản thân, hắn đặt quyền lợi vào tay em.
Ken trở về nhà. Moon đang ngồi trước màn hình ti vi, không chắc có đang xem.
-Cô định ăn bám mãi sao? - Giọng chì chiết của hắn khiến Moon giật mình, em vội tắt ti vi và toan định lấy chiếc áo hắn vừa ném xuống sàn mang đi giặt.
Ken không thể hiểu nổi mình, hành động thật quá đáng, hắn có lỗi với em.
-DEVILS vẫn còn một chỗ trống duy nhất - Hắn dịu giọng, trong câu nói thể hiện đôi chút quan tâm dù giấu kĩ.
-Họ không nhận em đâu - Moon cúi gằm mặt. Em đã chờ đợi đến ngày thứ tư hôm nay để được tiếp tục làm việc cho DEVILS, rồi nhận ra vì trở ngại lớn.
-Những thứ tôi dạy cô không phải ai cũng làm được. - Dù những bài học của Ken đã lâu, nhưng hắn tin chừng đó dư sức thắng được nhiều người trong phần quản lí mạng.
-Nhưng... - Moon cười ngượng ngạo - Mẹ em... - ngập ngừng một lúc mới nói thành lời - ... là gián điệp!
-Vậy còn cô? - Ken quan tâm tới câu hỏi này hơn cả, Mes cũng là con của người gián điệp đó, anh vẫn được làm cho DEVILS đấy thôi.
-Em... mẹ dặn em phải trả ơn cho DEVILS.
Ken không tin câu trả lời đó, nhưng hắn tin em. Người phụ nữ đó đã chết khi em còn rất nhỏ, sao có thể dặn dò con gái, có khả năng, em muốn noi gương người anh trai. Nhưng em đâu có biết, cả anh trai và cha em cũng không thể biết, Mes được nhận vào DEVILS.5 là vì em. Anh dù có tài giỏi tới cỡ nào đi chăng nữa, gán mác con của gián điệp thì làm sao có chuyện được nhận vào DEVILS.4, huống chi DEVILS.5. Vì em đó em à, em có biết không?
-Thôi được, mai cô tới đặc khu DEVILS, giữ nhiệm vụ truyền dẫn thông tin.
-Không, em không thể. Họ sẽ không chấp nhận đâu.
-Ta cho phép - Hắn muốn cho em biết, hắn có quyền quyết định mọi thứ, chỉ cần em muốn.
-Em vô cùng cảm ơn, nhưng em không đủ tư cách.
-Lời ta nói không có trọng lượng sao? - Hắn không nghĩ là Moon chưa rõ vị trí tối cao của hắn ở DEVILS.
-Cha em vì mẹ mà bị vùi dập, em không muốn hệ lụy tới ai cả - Moon chân thật.
Em đang nói về quan hệ giữa hai người sao, Ken đã cố tình hiểu ý nghĩa câu nói theo cách của hắn. "Cha và mẹ", hắn đang nghĩ tới cái gì đó xa xôi.
-Cô là gì của tôi? - Ken nhìn thẳng vào mắt Moon, hai cánh tay tì sát vào thành ghế của Moon, tra hỏi.
-MỘT THỨ ĐỒ CHƠI RẺ TIỀN - Hắn ghé sát tai em. Theo quan niệm của hắn, những cô gái chân dài là loại đồ chơi cao cấp, còn Moon chỉ là một con búp bê xấu xí thỏa mãn thú vui độc ác nhưng quan niệm đó đã trôi vào dĩ vãng - HAY CÔ MUỐN LÀM VỢ TÔI? - Ken không làm chủ được ngôn ngữ của chính mình nữa.
-Không - Moon trả lời một cách tự nhiên, không chút dối trá, không ham muốn. Tất cả đều thể hiện qua con mắt rất thực. Ken không thích điều đó, hắn đã nghĩ, em sẽ trả lời là "không", nhưng hẳn phải ấp úng, khó nói, trái lại lời đối đáp của em rất thẳng thắn. Lại một lần nữa, hắn "thua" em.
Tim đập dồn dập, cái cảm giác được gần bên người yêu thương làm từng huyết mạch lúc căng dồn, lúc thả lỏng tới khó chịu, Ken vẫn hướng về người đối diện, nhưng ánh mắt em luôn nhìn xuống, bỗng từ từ hướng mắt lên, cái cách em bẽn lẽn, sợ sệt, làm các dây thần kinh hắn đông cứng và tê liệt.
-Tôi... phát điên vì cô mất - Ken lẳng lặng ra ngoài ban công.
z
Tới đây là sinh nhật lần thứ 25 của Mes, Perry muốn tổ chức một bữa tiệc lớn và công khai quan hệ tình cảm với anh, hai người đã yêu nhau được ba năm. Mes để mặc bạn gái mình, anh không mặn mà về chuyện tình cảm và cũng không thích bày vẽ, phô trương. Perry đã gửi thiếp tới mọi người, đương nhiên Ken nằm trong danh sách khách tới dự.
Moon đã vô tình biết được tấm thiệp khi Ken sơ ý để quên trong túi áo mang đi giặt. Hy vọng sẽ có tấm thiệp cho riêng mình, em đã chờ đợi mãi rồi kết quả là không hề nhận được bất kì lời mời nào dù gửi qua hộp thư điện tử.
Buổi sáng ngày hôm ấy, Ken thức dậy khá muộn. Moon đang chuẩn bị đồ ăn sáng. Em dự định sẽ làm một chiếc bánh và tự tổ chức sinh nhật cho anh trai.
-Chuẩn bị đi - Ken ngồi xuống ghế và nói vọng vào gian bếp.
-Dạ, chuẩn bị gì ạ? - Moon cũng đang nghĩ tới điều mà Ken nói.
-Dự tiệc! - Ken chỉ nói đủ nghĩa.
-Em đâu có được mời - Moon nhạt giọng.
Ken khá bất ngờ vì điều đó, hắn vẫn đi tìm lí do Mes không nhận em, hay vì Mes sợ làm thế sẽ cản bước tiến thân.
-10h sáng - hắn thông báo.
-Không được mời em không đi đâu - Moon tiếp tục công việc như chưa có chuyện gì.
-Đi theo ta.
-Em cảm ơn, nhưng hôm nay em có kế hoạch riêng rồi.
-Ăn không ngồi rồi như cô mà cũng có việc ư?
Moon không trả lời câu hỏi đó, mà đấy không phải câu hỏi.
-Sinh nhật anh cô mà không tới? - Ken vẫn điềm đạm, dù trong lòng hắn thương em vô cùng. Hắn muốn cho em đi, thời gian qua Moon đã rất khổ tâm, đây là cơ hội giúp em vơi bớt phần nào.
-Anh... biết rồi sao? - Em không còn gọi hắn là Sếp nữa, gần đây, em nhận thấy, Sếp rất lạ và chính mình cũng rất lạ.
-Làm ơn, xin anh đừng nói đừng nói cho ai biết - Ánh mắt Moon thành khẩn cầu xin Ken.
-Vì sao? - Thừa biết lí do, nhưng Ken vẫn muốn hỏi.
-Nếu ông chủ lớn hoặc một ai đó biết được, họ sẽ... sẽ hỏng hết mọi cố gắng của anh ấy, vì... em và mẹ...
-Vậy ta biết thì sao? - Trong mắt Moon, Ken chỉ là một tên đại ca chứ không phải đấng tối cao, hắn nhận ra điều đó. Dễ hiểu vì chẳng ai ngờ được Đại Bàng Trắng còn quá trẻ tuy nhiên em cũng thật ngốc, suốt này gọi hắn là Sếp và ở trong căn nhà này, có một hệ thống máy móc hiện đại mà không nghi ngờ.
-Em tin anh sẽ không nói - Moon chân thật.
-Nói và làm là hai việc khác nhau!
-Không thế mà!
-Ừm! - Hắn chưa từng cho đối phương sự an tâm, nhưng lại đồng ý như vậy để em vơi bớt nỗi lo sợ.
-Cô sẽ đi với tư cách bạn gái tôi! - Hắn đã suy nghĩ kĩ khi nói ra câu đó. Hắn nâng dĩa dùng bữa, chờ đợi phản ứng của Moon.
-Anh không cần phải làm vậy đâu, rồi cũng mất hết tất cả những cố gắng của anh trong thời gian qua nhưng em cảm ơn anh nhiều lắm!
Có biết bao nhiêu cô gái muốn được đi bên cạnh hắn mà riêng Moon được trực tiếp ngỏ lời, em lại không nắm lấy cơ may.
-Còn có người dìm được ta xuống sao?!
Moon không hiểu ý đồ của câu nói, phần vì ít khi tiếp xúc với người của DEVILS.
-Cô không định đi sao? - Ken không thích thấy em cầm cái máy hút bụi cả ngày.
-Không, em nên ở nhà! - Moon nhìn Ken, giọng nhẹ nhàng.
-Ở mãi mà không chán? - Chỉ cần em gật đầu, lập tức hắn sẽ cho em đi ngay.
-Không chán, thoải mái mà - Moon không nói thực lòng mình, em cười ngượng ngạo.
-Rồi sẽ phải hối hận, tôi cho cơ hội cuối! - Chưa bao giờ hắn phải "nài nỉ" ai đó như thế này.
-Không, không đi, đến đấy em chẳng biết phải làm gì - Chính xác Moon đâu có tư cách khách mời để đến. Em không hề nghĩ tới khái niệm "bạn gái" của Sếp, đâu biết rằng, chỉ cần thế em sẽ có tất cả.
-Một lần nữa, cô có đi không? - Ken kiên nhẫn, cho Moon thêm một cơ hội hay là tự tăng cho mình tia hy vọng?
-Không đi mà! - Nước mắt Moon bắt đầu tràn xuống, hắn không "dám" ép nữa. Ken trầm ngâm ngồi xuống salon, đợi chờ bằng hành động chứ không còn là lời nói, 9h, 10h, 11h, Moon không đổi ý định.
Ken ra khỏi nhà vì nể chủ nhân bữa tiệc. Đợi Ken đi, Moon lôi bột làm bánh ra tự làm một chiếc bánh sinh nhật anh trai. Em nhủ lòng phải cười mà những giọt nước mắt cứ vô tình rơi. Một ai đó lặng thầm quan sát em, rất lâu.
Ken muốn được ở bên em lúc đó, được cùng làm bánh, làm bờ vai cho em. Nhưng hiện tại là gì? Hắn chỉ dám dõi theo qua lớp kính dày, tại mình hay mắng khi em vào bếp lắm, làm sao mà em cho làm cùng?
Moon loay hoay một mình, thực hiện các bước cảm tính, nhào bột bằng đôi bàn tay mảnh, dẫu không thể nhào hết được và không hề có kinh nghiệm vẫn hăng say làm. Chắc chiếc bánh này sẽ rất mặn, vì nước mắt em chảy nhiều quá không kìm được. Anh trai đã quá vô tình và lạnh lùng! Còn em thì ngu ngốc tôn thờ anh, sống vì anh, làm tất cả cũng vì anh. Nhưng nếu có ai đó nghĩ về em, yêu thương em, em sẽ quên anh đi thật đấy.
Cuối cùng chiếc bánh cũng được hoàn thành trong sự tủi thân cùng quẫn. Nó không đẹp, xấu xí, lớp kem phủ trên bề mặt chẳng nghệ thuật chút nào, làm bánh trong khi tâm trạng rối bời, nhưng em biết không, dù có thế nào, thì Ken rất muốn được thử, hắn muốn ngồi bên cạnh, an ủi, ôm lấy người con gái bé nhỏ để làm chỗ dựa ấm áp. Hắn muốn được cắt bánh và ăn cùng, dù biết chiếc bánh dành cho người khác. Lại không thể,...
Ken lẳng lặng bỏ đi, đến buổi tiệc. Hắn bỏ qua việc mở lời chào cô em gái và chủ nhân bữa tiệc, tìm một góc khuất, im lìm. Ken nhìn vào chiếc bánh gato lung linh đặt ở trung tâm buổi tiệc. Giống như Mes và em, hắn so sánh, Moon là chiếc bánh mà em tự làm, vì điều kiện và người tạo ra, nó không tròn trịa, hương vị mặn chát của những giọt nước mắt. Em đã lớn bằng những hạt nước đó. Còn Mes, anh ở vị trí cao sang gấp bội, một mình hiên ngang giữa bàn tiệc, chiếc bánh tượng trưng cho em làm bằng cùng thứ bột mì, nhưng dưới tay nghề của người đầu bếp, như anh sống dưới mái nhà DEVILS, gọt dũa tỉ mỉ và lạnh lùng,... Khác nhau hoàn toàn. Sao lại không nhận em gái mình chứ? Ken thấy đau thay cho em, hắn không hiểu Mes, cả em gái anh cũng không hiểu, nên chẳng ai biết, tất cả đều chỉ nghĩ anh ích kỉ! Ừ, để như thế, để anh mang tiếng tuyệt tình bạc nghĩa, hơn là để em thất vọng vì anh...
Moon cũng đâu hiểu lòng Ken, hắn muốn em đến đây với tư cách "bạn gái", hắn muốn cho cả hai anh em họ một cơ hội. Em sẽ được lũ người DEVILS chấp thuận, khiêm nhường. Em sẽ có quyền, và khi ấy, phải chăng Mes sẽ mở lòng đón nhận. Rốt cục, hắn thương em biết nhường nào.
Rất nhiều cô gái với thân hình quyến rũ trong trang phục gợi cảm qua lại trước mặt, họ hy vọng sẽ được Ken một lần để ý tới, nhưng không chút mảy may, với hắn lúc này, người con gái ở nhà đã ôm trọn hết suy nghĩ mất rồi. Ken chợt nghĩ đến từ "NHÀ" trong câu nói của Moon - "Em nên ở nhà!"- lúc này như có ngọn lửa bùng lên hy vọng, em đã gọi nơi đó là "nhà!".
...
Moon cố gắng ăn hết chiếc bánh vừa làm, khó nuốt, rất dở, cứng ngoắc mà không rõ vị, vừa mặn chát, vừa ngọt lợ. Thế nhưng em không bỏ xót một miếng nào, ăn hết. Đã quá quen với cái cảm giác cô đơn này rồi, em chợt nghĩ đến rượu (!)
Ken đi vắng, lại chưa từng được uống rượu, trong nhà có sẵn, như người ta nói uống rượu để quên sầu, để tâm tư phút chốc được thảnh thơi, lang thang trên vườn địa đàng, tại sao lại không thử một chút men kích thích để tránh xa địa ngục trần gian? Nghĩ vậy, Moon xuống hầm và lôi chai rượu lên. Em "tu" ừng ực cho khuây khỏa. Cứ thế, rượu làm bản thân mất kiểm soát, em uống mà không biết mình đã ngốn bao nhiêu, cồn trong rượu như đốt cháy tim gan, khiến con mắt hoa lên và ngủ gục ngay trên bàn.
Trên mác mỗi chai đều ghi chú hạn chế cho người dùng dưới 18. Em chưa bao giờ được đắm mình trong cảm giác lâng lâng êm ái của men rượu, cũng chưa từng trải thứ khoái lạc của cảm xúc. Vất bỏ hết tất cả những vướng bận, anh trai ư? Chẳng là gì! Sếp giờ cũng chẳng sợ, vì gan của em hiện thời lớn lắm. Mặc kệ tất cả, thời gian vô tình trôi, xem như tất cả là hư vô, em ngủ mê trong sự thích thú về tương lai tươi đẹp gửi ngắm qua những giấc mơ. Nhờ rượu em giũ bỏ được tất cả gánh nặng ngày ngày đè nén bờ vai, em như thoát ra khỏi mọi ràng buộc,...
Cứ thế em mộng mị trong niềm vui của riêng mình.
Ken về sớm, hắn không thích ngày hôm nay, cả bữa tiệc này nữa. Những thứ xa hoa kia nhàm chán quá rồi, hoàn toàn vô giá trị, ngưỡng tưởng là giàu có, sang trọng, đủ đầy mọi thứ, nào ngờ hắn chỉ muốn một điều gì đó giản dị. Không phải thanh toán bằng giá trị vật chất, không dùng cái tôi cao quý để đổi lấy, thứ ấy chẳng lẽ lại xa tầm với của hắn đến thế sao. Ken muốn con người em, mọi thứ thuộc về em, từ ánh mắt, bờ mi, đôi tay tới những cảm xúc, tâm tư tình cảm, hắn muốn những thứ đó của em phải là của hắn.
Ken lái xe về, hắn đi tốc độ chậm. Làn gió từ hai bên khung cửa thổi bay thoảng hương rượu Chivas đã dùng. Cũng là loại Whisky, nhưng ở Chivas có một sức cuốn hút kì lạ, đem đến hương vị hảo hạng mỗi khi nâng ly, Ken không mấy khi uống nó, nhưng vì sẽ về nhà, nên chỉ chọn loại rượu nhẹ.
Chắc giờ này em đã ngủ, gọi là về sớm nhưng đồng hồ đã lệnh khỏi số 11, bữa tiệc còn kéo dài. Vừa mở cửa, mùi rượu đã theo luồng không khí ùa vào cánh mũi, Ken không ngờ tới. Hắn từ từ bước vào, đôi mắt tìm về em.
Moon gục xuống bàn, mái tóc đã che kín hết khuôn mặt. Hơi rượu có chút gì nóng, khiến người em không ngừng ra mồ hôi. Trên bàn bày bừa đủ thứ, còn nguyên cả những vỏ trứng hồi sáng đập làm bánh, chút ít hạt vali và bột mì rơi vãi, ngay cả đĩa bánh cũng chưa rửa. Thứ mùi tanh tanh từ trứng không thể át đi mùi rượu nồng nặc, em đã ngốn hết tận năm chai rượu mạnh mà hắn vẫn hay thường uống với Arrow. Thôi vậy, hắn để em ngủ yên.
Ken dựa vào tường, tay cho trong túi quần, đôi mắt tập trung nhìn em. Thông thường, hắn sẽ bế vào giường để em ngủ đỡ mỏi cho qua cơn say, hắn cũng đang chịu sự kích thích của rượu, không dễ gì mà chỉ làm những điều đơn giản ấy. Có rất nhiều cách để khiến em trở thành của mình, rất đơn giản, nhưng hắn từ chối con đường tắt, chỉ của những kẻ hèn hạ. Hắn muốn đường thẳng dù con đường vươn tới có dài dằng dặc cỡ nào chăng nữa.
Nhìn từ xa trông em ngủ đã là quá lắm rồi, từng nhịp đập nơi lồng ngực không ngừng gây áp lực cho cơ bắp và thớ thịt, mỗi giây qua đi như hắn phải chịu trăm ngàn khổ cực, đôi mắt chỉ cần nhắm lại là bao nhiêu thứ hình dung đều có thể diễn ra và thực hiện ngay trong vô thức. Em khiêu khích hắn, em chuyển mình để khuôn mặt quay sang phải, gối đầu lên tay. Đôi môi mọng đỏ là một khó khăn mà hắn phải vượt qua, còn cả đôi hàng mi khẽ rung mỗi khi em thở sâu, liệu có một liều kháng sinh giúp được hắn?
Nếu có được em đêm nay, là sự ích kỉ. Lối mòn của sự tư duy bị sai khiến bởi những phù du ham muốn, đàn ông đánh mất phút giây tự chủ và tự nhủ sẽ chịu trách nhiệm trước những việc mình làm. Nực cười, hắn cũng đang nghĩ như vậy, chủ nghĩa cá nhân sai bảo hắn nghĩ cho riêng mình, còn em, thì ai nghĩ giùm chứ? Nếu em không thể yêu hắn, bây giờ và mãi mãi, thì sự chiếm hữu về thể xác kia cũng chẳng là gì, thỏa mãn niềm vui trước mắt, để rồi đánh mất chính người mình yêu?
Hắn là ai? Một con chim Đại Bàng kiêu hãnh, suốt hai mươi mấy năm qua, Ken đã vứt bỏ biết bao hạnh phúc và niềm vui của tuổi trẻ, cốt để đảm nhiệm vị trí tối cao. Mọi dự định, ước mơ khi còn là một cậu nhóc tới bây giờ hắn đều gạt sang một bên để thực hiện một mục tiêu chính, vậy mà giờ hắn lại không thể gạt cái suy nghĩ "hèn hạ" ra được ư?
Vì thế, hắn lặng yên trong bóng tối...
Cho tới tận sáng Moon mới tỉnh dậy, em đã bị những tia nắng của ngày mới đánh thức. Người đau ê ẩm và mỏi nhừ vì đã ngủ ngồi suốt đêm, em vẫn chưa thể tỉnh rượu. Mùi trứng và những thứ nguyên liệu làm bánh cuộn lại khó chịu, càng khiến đầu quay cuồng hơn. Dường như có người đang nhìn, em không dám quay lại, mà vội vàng thu dọn đống đồ đã bày bừa hôm qua.
-Để đấy! - Ken lên tiếng, giọng phảng phất mệt mỏi.
-Tôi bảo để đấy - Hắn lo cho sức khỏe của người con gái đã uống năm chai rượu.
-Xoảng! - Moon giật mình đánh rơi chai rượu xuống sàn. Mảnh sành rơi tung tóe bắn vào chân.
-Đi ngủ đi! - Ken trở lại với chất giọng điềm đạm.
Chương trước | Chương sau