Quản Xuân lập cập nói:
bạn đang xem “Ngang qua thế giới của em - Trương Gia Giai” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Toi mạng thật à?
Lên máy bay. Ở độ cao 3.000 mét. Chúng tôi có tất cả sáu người, cộng với hai người hướng dẫn. Người hướng dẫn kiểm tra dụng cụ của chúng tôi hết lần này đến lần khác. Kal hô lớn:
- Chuẩn bị nào! Bây giờ chúng ta sẽ bay ngang, cố gắng ôn lại những yêu cầu sống còn. Người hướng dẫn sẽ nhảy cùng chúng ta. Nào, hãy vượt qua chính mình!
Hà Mộc Tử khinh khi đảo mắt nhìn khắp lượt chúng tôi, rồi khom người đứng trước cửa tàu bay. Cô ấy đứng đó chừng mười giây thì quay đầu lại, sắc mặt tái dại nói:
- Cao quá, chúng ta về chơi game Địa chủ đi.
Cả bọn gật đầu như bổ củi.
Người hướng dẫn ra hiệu bằng tay, Kal nói:
- Không thể để thua sự yếu đuối, tiền đã trả rồi, không nhảy cũng không sao, nhưng thực ra rất an toàn mà...
Người hướng dẫn bước lại đỡ lấy cánh tay Hà Mộc Tử. Cô ấy òa khóc, gào lên:
- Tiên sư, đừng có động vào người tôi! Anh là lính của đơn vị không quân nào hả? Bố bạn học tôi là Phó tư lệnh không quân đấy! Đừng có động vào tôi! Tôi sẽ bắn anh! Đừng động vào tôi, tôi muốn về nhà! Ôi mẹ ơi, bà nội ơi, cứu con với! Mauritius chết tiệt muốn hại chết con...Cổ Tần anh là đồ chó chết, anh ép tôi đến cái nơi chết tiệt này!...Tôi sai rồi, tôi không nên đòi đi nhảy dù... Tôi muốn về nhà ăn bò xào phu thê cơ...cơ...cơ...
Đúng lúc này tôi nghe trong góc có tiếng ai lẩm bẩm:
- Muốn chơi không! Muốn chơi không! Muốn chơi không!...
Chưa kịp quay lại nhìn xem là ai, đã thấy A Mai khom người đi ra cửa tàu bay, gào lên như muốn rách cả tim gan phèo phổi:
- Muốn chơi không!
Cậu ta ngừng một lát, lôi từ ngực áo chiếc mũ len đỏ của nữ, ôm chặt trong lòng, dùng hết sức lực còn lại hét lớn:
- Hà Mộc Tử, anh yêu em!
Sau đó, A Mai nhảy ra ngoài. Cậu ta ôm khư khư chiếc mũ len đỏ trong lòng khi nhảy xuống, như thể đang ôm trong lòng nụ cười tê tái vào cái ngày mùa đông giá rét tuyết rơi rợp trời vậy. Vì thế cần dốc toàn lực để giữ ấm cho nó.
Chỉ trong khoảnh khắc, tiếng hét "Hà Mộc Tử, anh yêu em" trở nên mơ hồ, và khuất lấp sau biển mây dày đặc.
Hà Mộc Tử thoáng ngẩn người, rồi cô ấy hô lớn:
- Muốn chơi không! Có giỏi thì chơi với tôi nào!
Sau đó cô ấy nhảy ra khỏi máy bay.
Quản Xuân sững sờ, gào lên:
- Muốn chơi không! Xem ra A Mai cũng muốn lấy một cô đã bỏ chồng!
Rồi cậu ta tung người nhảy xuống.
Mao Mao sững sờ, gào lên:
- Muốn chơi không! Tên Quản Xuân chết băm, chờ ta đến xử lý ngươi!
Rồi cô ấy cũng phi thân xuống.
Tôi và Hàn Ngưu sững sờ. Cậu ta hô lớn:
- Muốn chơi không! Cậu nói xem, hai chúng ta có tội tình gì chứ?
Sau đó, cậu ta ôm tôi cùng nhảy xuống.
Tôi nghe loáng thoáng tiếng Kal gào gọi:
- Tư thế của các cậu không chuẩn...
Chúng tôi rơi xuống biển mây, gió trời vù vù rát mặt, khiến tôi không sao thở nổi, cơ thể tôi lâng lâng không trọng lượng, mặt biển và tầng không như đang quần đảo lộn vòng dưới tầm mắt của tôi, mây mù vút qua bên tai tôi. Trong khoảng nửa phút rơi tự do, chúng tôi đã không nắm được tay nhau, tạo thành vòng tròn như trong tưởng tượng. Tôi có cảm giác mình thậm chí không còn có tâm trạng để nghĩ đến việc phải khóc, tim tôi đập thình thình, tôi chỉ biết điên cuồng gào gọi:
- Mẹ ơi mẹ ơi mẹ...!
Sau khi mở dù, tôi nhìn thấy mặt đất xanh tươi, thấy những sắc màu rực rỡ chói sáng phía dưới.
Cả thể giới đang ôm chúng tôi vào lòng, trong mắt chúng tôi là khung cảnh đẹp đẽ nhất, chúng tôi đang lơ lửng trên cao, chúng tôi đang phiêu du cùng mây gió, chúng tôi đang chầm chậm tiếp đất.
Mấy ngày trước khi đi Mauritius, tôi đến chơi nhà A Mai. Cậu ta mở cửa, tôi giật mình kinh hãi, trong nhà vẫn còn nguyên hiện trường của vụ đập phá mấy tháng trước. Tôi nói:
- Ôi trời, đã mấy tháng rồi mà cậu không chịu dọn dẹp đi à?
Cậu ta cẩn thận lách qua đống bát vỡ, giấy báo rách nát, những cuốn sách xộc xệch và cái giá sách bị biến dạng, nói:
- Tôi sẽ dọn.
Hôm ấy chúng tôi đã uống rất nhiều.
Cậu ta bảo:
- Những thứ này do Mộc Tử đập nát. Ngày nào tôi cũng lẳng lặng nhìn chúng, và dường như tôi nghe thấy tiếng khóc thổn thức của Mộc Tử. Tôi cảm nhận được nỗi đau tột độ của cô ấy. Tôi có cảm giác mình đang ngồi trên sofa và nhìn thấy trái tim tan nát, vỡ vụn của cô ấy. Tôi đau lòng lắm, nhưng tôi sẽ không dọn dẹp, bởi vì khi nhìn chúng, tôi sẽ cảm nhận được nỗi đau của Mộc Tử.
Cậu ta nói:
- Trái tim cô ấy đã tan nát và tôi không biết phải làm thế nào. Vào những ngày thời tiết xấu, tôi lại lôi những vết rách trong tim ra, tỉ mẩn khâu lại, bởi vì cô ấy ở trong đó, rất có thể sẽ vị ướt mưa. Nhiều lúc, tôi không biết mình phải nỗ lực thế nào, cố gắng thế nào, phấn đấu hết mình thế nào, mới xứng đáng với cô ấy.
Cậu ta khóc, cậu ta cúi xuống, từng giọt nước mắt rớt trên nền đá.
- Mộc Tử bảo, cô ấy buồn lắm, bảo tôi hãy cứu cô ấy. Trương Gia Giai, theo cậu, tôi có thể không?
Tôi gật đầu.
Ngày hôm đó, tôi đã hiểu ra một chuyện. Lòng dũng cảm lớn lao nhất của một người có thể chỉ là việc giữ gìn một đống đổ nát ngổn ngang trên nền đất.
Sau đó, chúng sẽ bay lên không trung, rực rỡ tựa cầu vồng bảy sắc, mang theo khung cảnh đẹp đẽ nhất, lơ lửng trên cao, phiêu du cùng mây gió, rồi chầm chậm tiếp đất.
Cho dù họ đã đối xử với ta thế nào đi nữa, hãy tin rằng cuối cùng, ta sẽ được hạnh phúc.
Chương trước | Chương sau